Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 40



Ầm.

Hàng cây già rung lên mãnh liệt, xé nát không gian tĩnh lặng vô thường, phủ lên đỉnh đầu người bên dưới một lớp cát bụi mờ mịt, trộn lẫn trăm nghìn phiến lá tan tát, máu tươi trải dài trên cành cây gãy đoạn, phút chốc tạo nên cảnh vật hỗn độn vô cùng.

Thân thể Lục Hoàng từ đâu bay đến (?), đập mạnh vào thân cây sần sùi, già nua, khoang miệng y bỗng nhiên phun ra một ngụm huyết sắc, từ tốn trào nhẹ khỏi thành môi, rồi sau đó mới dần dần thấm vào y phục.

- Tam sư huynh không sao chứ?

Thường Ân có chút hốt hoảng, vội vàng đỡ lấy cơ thể yếu đuối.

Hắn cẩn thận nâng y ngồi dậy, đưa chân khí kiểm tra toàn bộ nội thương của người phía trước.

Lục Hoàng có chút khó khăn nâng mi, dạ dày không vui trào ngược thêm một ngụm máu tươi đỏ thẳm, y chậm rãi lắc đầu, giơ tay tỏ vẻ bản thân vẫn còn sức.

- Chỉ là vết thương nhẹ, không quá nguy hiểm đến lục phủ ngũ tạng, sư huynh không biết đã sảy ra chuyện gì?

Hạ ảnh đế nhắc vội một viên đan cầm máu cho tam dược sư, sau đó còn tử tế lau sạch đi huyết nhục, cuối cùng mới nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y phục đã nhàu nát trên người y.

Chỉ tiếc ngoại bào còn chưa kịp chạm đến, Thường Ân đã bị Thiên Phong mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay không thể động.

- Những chuyện như vậy sư tôn cứ để đồ nhi là được!

Không đợi người đối diện kịp phản ứng câu nói của bản thân, Ngự Thiên Phong đã vội vàng kéo Lục Hoàng về phía mình, mặt không biến sắc thay đi lớp y phục đã khô cứng vì máu đỏ.

Thường Ân tỏ vẻ:.

Đồ đệ à, rốt cuộc ngươi đang giận chuyện gì, có thể đừng vô lý như thế được không.

Ta mới khổ sở cầm máu cho hắn, vậy mà ngươi đã không phí chút công sức nào khiến miệng vết thương lại mở rộng rồi kìa.

Trong lòng không ngừng gào khóc, tủi thân, Thường Ân im lặng thở dài: Đồ đệ lớn rồi, bản thân của hắn cũng thật khó có thể theo kịp suy nghĩ người trẻ tuổi.

Bỗng hướng bắc vang lên tiếng lắc rắc của cành cây khô mục nát, Thường Ân nâng kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh, vừa hay lại bắt gặp một nam nhân đi đến:

- Ai?

Hắn trầm giọng, đáy mắt sắc bén, không che giấu đi vài tia lạnh lẽo, đem người mới xuất hiện cẩn thận nhìn kỹ một lượt.

Nam nhân vừa đến cao khoảng 1m8, đường nét thân thể theo bộ hắc y bó sát được tôn lên, càng làm nổi bật thêm nửa miếng ngọc bội trắng ngà, tinh xảo, trông không khác gì những người mẫu nổi tiếng ở thời đại hoàng kim của hắn.

- Là người quen, vị công tử này lúc nãy đã cứu ta một mạng.

Lục Hoàng lảo đảo đứng dậy, chậm rãi xoay xoay cánh tay gần như tê buốt, y cố gắng mở miệng, giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng yếu ớt phát ra.

- Lúc nãy bị đám mộc yêu tập kích, đệ tử đi theo một nửa đã bị lạc, một nửa thì chết thảm, may nhờ có vị công tử này, nếu không chỉ sợ Lục Hoàng ta cũng không có mạng đứng ở nơi này.

Lục dược sư chắp tay, biết ơn cuối đầu, thấy vậy Thường Ân cũng thu lại kiếm, hướng người phía trước nói hai tiếng xin lỗi.

Nam nhân mới đến bỗng nhiên cười lớn, khuôn mặt nhiễm đầy huyết nhục phút chốc hiện lên vài nét tinh nghịch khó tả.

Y nói:

- Chẳng qua là tiện tay giúp đỡ, không cần phải lễ nghĩa như thế đâu.

Phải rồi ta tên là Phục Mục, đến để thử vận may ở bí cảnh này, không ngờ đi thì dễ mà về chẳng có đường đâu.

Rất may mắn nếu như được đi tiếp với mọi người.

Mặt trời đột nhiên bị thiên cẩu nuốt đi, tứ phía vốn còn đang sáng sủa bỗng chốc lại tối đen như mực.

Đại não Thường Ân triệt để chết lặng, trong màn đêm không tự chủ tìm lấy thân ảnh của đệ tử.

- Sư tôn không sao có ta ở đây.

Thiên Phong phóng ra một đóm lửa nhỏ, nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an biểu tình sợ hãi của sư tôn.

Giọng nói y có phần nhỏ nhẹ thế nhưng phút chốc lại khiến Thường Ân cảm nhận được an toàn tuyệt đối.

Hắn im lặng không nói, cảm thụ hơi ấm của người bên cạnh truyền đến, khuôn mặt sau lớp mặt nạ cũng dần đỏ ửng.

- Kì lạ, sao đột nhiên lại tối như vậy? Bí cảnh này biến hoá khôn lường mọi người nên cẩn thận tập trung.

Lục Hoàng vừa nói vừa tiện thể vung tay, không gian chỉ có đốm lửa nhỏ cuối cùng cũng len lỏi chút ánh sáng.

Y đầy ẩn ý nhìn Thường Ân, sau đó lại im lặng chau mày.

Tiểu dược sư có cảm giác bản thân đã mở khoá thành công cánh cửa vô cùng kì lạ, mà cánh cửa này một đi đã sa bước thì mãi mãi cũng đừng hòng được thoát thân.

Tám phương vang lên âm thanh gầm rú của dã thú, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch, lạnh lùng, dưới bầu trời chỉ một màu u ám, đáng sợ, rầm rầm đua nhau kéo về phía đám người Thường Ân.

Chúng dường như vươn ra móng vuốt sắc nhọn, dùng lực cào mạnh trên thân cây cao, cắn gãy cành lá cản trở tầm nhìn.

Dưới ánh sáng cam mờ mờ ảo ảo, hàng chục đôi mắt vây tròn xung quanh Thường Ân tựa sóng biển lung linh dưới hoàng hôn ấm ấp, tuy đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm, chỉ cần màn đêm vừa buông xuống liền có thể nhấn chìm bạn vào đại dương tăm tối, nuốt chửng bạn bằng đôi mắt lấp lánh như sao trời.

Chúng há to miệng của bản thân, nhe ra hàm răng đã được mài bén bằng thịt tươi máu ấm, nước dãi thi nhau nhỏ giọt chảy xuống, đọng lại trên lớp lông màu xám tro đã trở nên xơ cứng vì huyết nhục.

- Là Nha Tiêu Quỷ.

Tuyết Nam sấp lại quạt trắng còn đang phe phẩy, cẩn thận đánh giá đám yêu thú ở bốn bên, vô cùng bình tĩnh nhả ra vài chữ, giọng điệu vẫn trầm trầm ấm ấm nhưng bất giác khiến người khác cảm thấy cực kì kinh sợ.

- Ý ngươi là loài thú chỉ có ở Vong tộc?

- Không sai.

Ngoài chúng ra thì còn có thể là ai.

Tương truyền Vong tộc nuôi thú làm binh, từ lúc bắt đầu huấn luyện đã cắt bỏ đi nửa bên tai của chúng, vừa trùng hợp đám yêu thú này đều mất nửa bên tai.

Lục Hoàng men theo ánh sáng chậm rãi quan sát, sau đó mới tán thưởng gật đầu:

- Khả năng quan sát không tệ, thế nhưng chuyện của Vong tộc đã được chốn vùi hơn trăm năm trước, từ lúc bị diệt thảm đến giờ chưa từng được nhắc lại, không biết cao danh quý tánh của vị huynh đệ này là gì?

- Ta ấy à, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt vô tình được Hạ cung chủ đây nhớ đến thôi.

Bình vương khoanh tay tựa vào một gốc cây, khoé miệng khẽ cong lên cười mỉm, mắt nhẹ nhắm hờ ý tứ nhìn Thường Ân.

Lúc này bốn bên vang lên tiếng sáo trúc, đám Nha Tiêu Quỷ lần lượt lấy đà, chân sau chậm rãi lùi ra vài bước, sau đó nhanh như một cơn gió, vượt qua khỏi hàng cây xanh đen, lạnh lẽo, hung dữ vuột đến đám người Thường Ân.

Ảnh đế đại nhân nhìn yêu thú điên cuồng phóng tới, sau đó lại nhìn Tuyết Nam đang đứng một bên vui vẻ, hắn lặng lẽ thở dài:

Thật sự lần này chết chắc rồi!

______________________