Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con

Chương 33: Tiểu bao tử đã bị cha nhóc phát hiện!!



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Diệp Nhiên Tiêu trở lại phòng, điểm vào một bộ vị nào đó trên người Diệp Hoa, Diệp Hoa lập tức mở to mắt, từ trên giường nhảy dựng lên.

Diệp Nhiên Tiêu ngồi xuống, vân đạm phong khinh nhìn Diệp Hoa: “Không tệ, đời này ngươi cứ ôm chăn sống qua ngày đi.”

Diệp Hoa sững sờ quét mắt nhìn một mớ hỗn độn xung quanh, còn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra: “Thiếu gia, đây là thế nào? Thiếu nãi nãi đâu?”

“Chạy rồi.”

“Chạy, chờ đã, chạy... Chạy?!” Diệp Hoa kinh hãi, đột nhiên nhớ tới biểu cảm của Lâm Tử Mặc khi đưa cho hắn chén nước kia, rõ ràng là đang cố nhịn cười.

Diệp Nhiên Tiêu nói: “Nhưng chạy cũng tốt, ở đây cũng nguy hiểm.”

An Ôn dẫn theo thị vệ bao vây nơi này, cũng đủ để nói rõ bọn họ chưa bắt được Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc hiện tại nhất định an toàn.

Biết được thân phận Lâm Tử Mặc, ngoại trừ Lạc Giang Hạ ra, còn lại chính là An Yến, An Ôn và Thẩm Tuyệt. Lạc Giang Hạ tạm thời không đề cập tới. Những người khác không biết thân phận Lâm Tử Mặc, đương nhiên sẽ nghĩ y là người thường, không thể vô duyên vô cớ đi bắt y.

Diệp Hoa đi ra ngoài xem xét, vội vàng chạy về: “Thiếu gia, chúng ta bị bao vây!”

Diệp Nhiên Tiêu liếc xéo Diệp Hoa, ý nói ngươi nói nhảm quá, chẳng lẽ ta không phát hiện.

Diệp Hoa gãi gãi đầu: “Thiếu gia đừng lo lắng, Kỳ Đường chủ cùng Mặc Đường chủ sắp tới rồi.”

Diệp Hoa lời còn chưa dứt, Diệp Nhiên Tiêu loáng thoáng nghe được tiếng cười khoa trương của Kỳ Hựu.

Diệp Nhiên Tiêu đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy Kỳ Hựu đá toàn bộ đám cung thủ đang ngồi thủ trên bờ tường xuống, kiêu ngạo nhìn xuống An Ôn nói: “Kỳ đại gia đã đến đây, còn không mau quỳ xuống.”

An Ôn tức giận đến xanh mặt, phất tay: “Công kích!”

Trong nháy mắt, thị vệ đá văng cửa nhà Diệp Nhiên Tiêu, vọt vào.

Vẫn đứng tại chân tường nhắm mắt dưỡng thần, Mặc Khiêm mở ra hai con ngươi sắc bén, lách mình xông vào giữa đám thị vệ, lập tức tiếng xương vỡ vụn cùng tiếng kêu rên vang vọng cả sân nhỏ.

Diệp Hoa không đành lòng nhìn thẳng, không hổ là Mặc Đường chủ, vẫn tâm ngoan thủ lạt như ngày nào!

Mệnh lệnh của Diệp Nhiên Tiêu cũng rất đơn giản thô bạo: “Một tên cũng không để lại.”

Diệp Hoa và Kỳ Hựu cũng gia nhập vào trận chiến, Diệp Nhiên Tiêu nhảy ra ngoài tường, đi tìm An Ôn.

An Ôn đối mắt với Diệp Nhiên Tiêu, chẳng biết tại sao lại thấy hoảng hốt, người này và Diệp Nhiên Tiêu lần trước gã gặp quả thực như hai người.

An Ôn cả gan rống to: “Mau mau giơ tay chịu trói, bản thái tử còn có thể tha mạng cho ngươi!”

Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu dữ tợn, giống như ác quỷ từ Địa ngục, vô cùng bình thản, dường như đang thông báo án tử của An Ôn: “Vậy bắt đầu từ ngươi đi.”

An Ôn bị khí tràng của Diệp Nhiên Tiêu ép lùi lại vài bước, vừa định kêu cứu, đột nhiên phát hiện mình không thể phát ra được âm thanh nào.

Chỉ có điều trong nháy mắt, Diệp Nhiên Tiêu lướt qua bên người An Ôn, An Ôn trợn  mắt, lộ vẻ sợ hãi ngã xuống đất.

Trước khi chết, An Ôn còn chưa kịp nhắm mắt.

Ngay khi Lâm Tử Mặc vừa ra khỏi cổng thành, thị vệ thủ thành lập tức nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế, khóa thành nghiêm tra, không cho phép người trong bức họa này ra khỏi thành.

Thị vệ cầm bức họa xem xét nửa ngày, cảm thấy sao trông quen mắt vậy.

Trước khi ra khỏi thành, Lâm Tử Mặc mua một ít lương khô, một túi thóc, còn có một nắm mơ, cũng đủ ăn dọc đường rồi.

Đại Béo và Nhị Béo nhìn thấy túi thóc thì cảm thấy mình nhất định là hai con chim hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi.

Mấy ngày nay không biết vì sao, Lâm Tử Mặc nhìn thấy mấy thứ đầy dầu mỡ đã muốn nôn, thịt trước kia thích ăn giờ đều không thích nữa, mà chỉ thích mơ chua.

Lâm Tử Mặc đi mất hai ngày đường mới đến rừng Vạn Vật, may là trên đường không gặp phải trời mưa, bằng không sẽ còn chậm hơn.

Cách rừng Vạn Vật một dặm, xa phu không thể đi xa hơn, nói: “Tiểu huynh đệ, ta không tiện đi tiếp nữa, ngươi tự mình đi đi.”

Lâm Tử Mặc cũng không làm xa phu khó xử, móc ngân phiếu cho gã, rồi xách hành lý đi.

Cách mấy dặm ở phía xa, Kỳ Lân đang ăn thì cảm thấy có mùi của Lâm Tử Mặc, lập tức mừng rỡ nhảy cẫng lên, bốn cái chân nhỏ đạp loạn: “Mặc Mặc tới rồi! Mặc Mặc tới rồi! Mặc Mặc của ta tới rồi!”

Tỳ Hưu mất hứng thở phì, chua chát nói: “Tới thì tới, ngươi làm gì vui thế?”

Kỳ Lân khó hiếm khi khinh bỉ Tỳ Hưu thế này: “Xì, huynh không hiểu cảm giác này đâu!” Không hiểu thì đừng có nói lung tung.

Lâm Tử Mặc còn chưa tới mà Tỳ Hưu đã cảm thấy địa vị của mình bị rớt xuống thê thảm, nếu ở đây thì còn đến mức nào nữa chứ!

“Đại Béo, con Kim Điêu kia đâu?” Lâm Tử Mặc vừa đi đường vừa tán gẫu với hai chim.

Đại Béo hừ hừ: “Không biết chết ở đâu rồi, mặc kệ hắn, vừa hay ta còn có cơ hội tim chim mái.”

Nếu Đại Béo thật sự tìm được một con chim mái nhỏ, bị Kim Điêu trông thấy, nhất định con chim đó sẽ bị chết rất thảm, Lâm Tử Mặc mặc niệm thay Đại Béo.

Nhị Béo chen vào: “Rừng Vạn Vật chắc chắn sẽ có thiệt nhiều chim mái xinh đẹp, lần này ta phải cố biểu hiện thật tốt mới được.”

Nhị Béo ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, khá là tự tin.

Lâm Tử Mặc không nỡ đả kích, vì vậy lựa chọn im lặng.

Lâm Tử Mặc vốn còn muốn cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng đụng phải những người đã trả đám động vật kia về rừng.

Nhưng đi đến trước rừng rậm Vạn Vật rồi, một bóng người cũng không thấy nhưng dấu bánh xe ngựa lại không ít.

Lâm Tử Mặc đoán có lẽ bọn họ đã sớm đến rồi, lúc về thì mình mới đến đây.

Thật sự là trời cũng giúp ta, Lâm Tử Mặc cười há há, chẳng qua ngay cả một thủ vệ hay binh sĩ cũng không có, quả thật có chút quỷ dị.

“Loạt xoạt loạt xoạt ——” Lâm Tử Mặc nghe được tiếng động, khẩn trương nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một con báo nhỏ từ trong bụi cỏ chui ra, nghiêng đầu chằm chú nhìn Lâm Tử Mặc, cất giọng non nớt: “Ngươi là Mặc Mặc ~ “

Nghiêng đầu đáng yêu chính là thế này đây. Lâm Tử Mặc ngồi xổm xuống: “Đúng vậy.”

Báo con trèo lên đầu gối Lâm Tử Mặc, nói tiếp: “Tỳ Hưu Đại vương bảo ta tới tìm ngươi, dẫn ngươi đến chỗ hắn đó.”

Tỳ Hưu Đại vương? Mặt mũi Lâm Tử Mặc đầy hắc tuyến, xưng hô Đại Vương này, thật đúng là...

Chẳng qua với vẻ ngoài đáng sợ và thực lực của Tỳ Hưu, xưng hô này cũng không có gì kỳ quái.

Lâm Tử Mặc xoa xoa thịt của báo con: “Được, vậy ngươi dẫn đường đi.”

“Ờm ~” Báo con xoay người, uốn éo mông bắt đầu dẫn đường.

Báo con chân ngắn, Lâm Tử Mặc không phí sức là có thể đuổi kịp nhưng Đại Béo và Nhị Béo ghét bỏ: “Hắn đi chậm gớm luôn, cùi bắp quá.”

Lâm Tử Mặc trừng Đại Béo và Nhị Béo, báo con không tức giận, chỉ nói: “Nếu các ngươi dám ức hiếp ta, ta sẽ nói với cha ta, cha ta bắt chim rất lợi hại.”

Đại Béo và Nhị Béo lập tức im bặt, không dám lại nói hưu nói vượn.

Nhìn bề ngoài manh manh đát [1] như vậy, uy hiếp đám chim ngược lại rất ra dáng.

[1] manh manh đát: Nghĩa đen của từ “manh manh” là dễ thương, còn từ “đát” là hình thức. Cụm từ “manh manh đát” bắt nguồn từ một trang mạng của Trung Quốc, với ý chỉ những người kì lạ và cần phải uống thuốc. Tuy nhiên, ngày nay nó được sử dụng phổ biến với ý nghĩa dùng để chỉ những người có vẻ bề ngoài cực kì dễ thương.

Lần trước Lâm Tử Mặc cưỡi ngựa nên không biết, hôm nay tự đi mới biết rừng Vạn Vật này đến tột cùng rộng bao nhiêu.

Hơn nữa khắp nơi toàn là bẫy rập, hơi không cẩn thận sẽ phải ợ ra rắm đấy.

Lần trước đánh bậy đánh bạ có thể gặp được Kỳ Lân, thật đúng là phúc lớn mạng lớn, Lâm Tử Mặc thầm cảm thán.

Đi cả buổi, đương lúc Lâm Tử Mặc sắp chết vì mệt, rốt cuộc nghe được phương ngôn quen thuộc của Kỳ Lân.

“Mặc Mặc!! Mặc Mặc!! Ta nhớ ngươi muốn chết!!” Kỳ Lân xông lên như một quả tiểu đạn pháo, bổ nhào vào Lâm Tử Mặc.

Lúc Kỳ Lân lao qua, đụng vào bụng Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc cảm thấy hơi không khỏe, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, nên không nhiều nghĩ.

Lâm Tử Mặc véo mặt múp của Kỳ Lân: “Ngươi lại mập lên à nha!”

Kỳ Lân mất hứng, hai chân nhỏ khều khều cái tay đang véo nó của Lâm Tử Mặc, xoay mặt qua chỗ khác, để lại cho Lâm Tử Mặc một cái mông.

Lâm Tử Mặc chọt chọt cái mông mũm mĩm: “Tức giận hả?”

Tỳ Hưu đi tới, xô Lâm Tử Mặc ra, vẻ mặt vô cùng hung ác: “Không được ăn hiếp hắn! Tiểu Kỳ mới không mập!”

Cái này mà còn không mập?! À ha là do bị ngươi chăm béo, Lâm Tử Mặc thầm nghĩ.

Kỳ Lân thấy Tỳ Hưu nạt nộ Lâm Tử Mặc, lập tức bất chấp: “Mặc Mặc là của ta! Huynh không được nạt hắn!”

Tỳ Hưu buồn bực bị bỏ mặc một bên, Kỳ Lân hỏi: “Mặc Mặc, ngươi có thể ở lại đây chơi với ta không?”

“Lần này có thể ở lâu vài ngày, hơn nữa ta còn dẫn theo hai người bạn cho ngươi.” Lâm Tử Mặc ôm Đại Béo và Nhị Béo tới.

“Xin chào! Chúng ta là Đại Béo và Nhị Béo!”

Lần trước Kỳ Lân tìm Lâm Tử Mặc, trò chuyện cùng với Đại Béo và Nhị Béo thật vui, lần này không cần ôn chuyện lập tức đã sáp vào chơi với nhau.

Lâm Tử Mặc đã quyết định ở đây vài ngày, ngẫm nghĩ muốn đi tìm sơn động ở.

Tỳ Hưu thấy Lâm Tử Mặc ngắm nhìn bốn phía thì biết y đang suy nghĩ gì.

Tuy Tỳ Hưu không thích Lâm Tử Mặc, nhưng không ngăn được Kỳ Lân mến y.

Tỳ Hưu hừ hừ, móng vuốt vừa nhấc, chỉ thấy trên mặt đất lập tức xuất hiện một căn phòng hai gian.

Lâm Tử Mặc càng hoảng sợ, mạ ơi thần kỳ vậy, không hổ là thượng cổ thần thú Tỳ Hưu, lợi hại.

Lâm Tử Mặc giơ ngón cái với Tỳ Hưu, ra chiều khâm phục.

Tỳ Hưu tỏ vẻ đây là chút lòng thành, ngạo kiều quay đầu đi tìm Kỳ Lân chơi.

Lâm Tử Mặc đi vào xem xét, phát hiện trong gian nhà gỗ có một giường và một cái bàn, gian còn lại là phòng bếp, tuy dụng cụ và gia vị không được đầy đủ, nhưng nồi bát đũa muối đều có.

Mặc dù có phòng bếp, nhưng Lâm Tử Mặc vẫn phải ra ngoài tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

Vì vậy, y gọi Kỳ Lân: “Tiểu Kỳ, bên này có sông không? Chúng ta đi câu cá ăn.”

Kỳ Lân lập tức nói: “Có có có! Ta thích ăn cá nhất!”

Lâm Tử Mặc cùng vài thú đi ra bờ sông, đến nơi, Lâm Tử Mặc mới phát hiện rừng Vạn Vật này thật là một mảnh đất trù phú.

Nước sông trong vắt thấy đáy, có thể thấy rõ mồn một đá vụn dưới đáy và cá bơi lội trong sông, người ta nói nước quá trong ắt không có cá, nhưng ở đây Lâm Tử Mặc lại thấy đáy sông có rất nhiều cá, con nào con nấy to mọng.

Kỳ Lân kích động, nhảy ùm xuống sông, tuy mập mạp, nhưng móng vuốt nhỏ cực kỳ sắc bén linh hoạt, ngắn ngủi vài chục giây, Kỳ Lân đã ném được mấy con cá lên bờ.

Thấy trình độ thuần thục thế này, Lâm Tử Mặc mới tin tưởng Kỳ Lân thật sự rất thích ăn cá.

Ngồi xuống, y muốn xử lý cá, kết quả vừa cầm lên, một mùi gay mũi xộc thẳng vào mũi y.

Sau đó, Lâm Tử Mặc cảm thấy buồn nôn, cổ họng nhờn nhợn.

Ban đầu còn có thể nhịn được, về sau thật sự không chịu nổi, chạy qua một bên nôn ra.

Đại Béo và Nhị Béo vội vàng bay qua, cho rằng Lâm Tử Mặc bị bệnh: “Mặc Mặc, ngươi không sao chớ?”

Tỳ Hưu giật giật mũi, nghi ngờ nhìn Lâm Tử Mặc.

Kỳ Lân tựa hồ cũng nhận ra được điều gì, ngậm cá hấp ta hấp tấp leo lên bờ, nhả cá trong miệng ra, nhảy lộc cộc đến bên cạnh Lâm Tử Mặc.

Đầu tiên là đi một vòng quanh Lâm Tử Mặc, sau đó dùng mũi hít hà trên người y, cuối cùng vô cùng vui mừng nói: “Mặc Mặc! Ngươi có rồi!”

Lâm Tử Mặc còn đang nghĩ bản thân ăn đồ gì hư hỏng, chưa kịp phản ứng: “Có gì cơ? Viêm dạ dày sao?”

“Là tiểu bảo bảo đó! Ngươi có tiểu bảo bảo rồi!” Kỳ Lân sung sướng xoay vòng tại chỗ, ta sắp có tiểu chủ nhân, ha ha ha ha ha.

Lâm Tử Mặc trừng lớn mắt, ngây ra như phỗng, không xác định mà hỏi lại: “Cái... Cái gì? Có? Tiểu bảo bảo? Bà nó ngươi đang giỡn với ta sao??!!”