Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy

Chương 30: Ở một mình



Tông môn giải tán, có nghĩa nam chính không thể trải qua mấy cốt truyện tiếp theo, không thể trải qua cốt truyện thì sẽ bỏ lỡ cơ duyên, bỏ lỡ cơ duyên có nghĩa tốc độ tăng tu vi chậm lại, mười chín năm sau chưa chắc đã kịp phi thăng trước khi tận thế.

Vì thế dù Thịnh Ý có cơ hội phi thăng cũng không có ai chịu lôi kiếp cho cô... Đến lúc phi thăng cô vẫn là người phàm, vậy có khác gì chờ chết chứ?

Hai người im lặng nhìn nhau, Thịnh Ý dần lấy lại tinh thần, hiểu được lần này mình không có đường từ chối. Hắn nói muốn giải tán tông môn, uy hiếp cô, đều là nói thật.

"Được." Cô thở dài: "Nhưng ta sẽ về nhà nói với Cố Kinh Thời một tiếng."

Hề Khanh Trần nhíu mày, không tình nguyện lắm, nhưng vừa nghĩ đến cảnh bọn họ sắp chia tay, tâm trạng lại tốt hơn một chút.

Vì vậy, Thịnh Ý rời đi dưới ánh mắt chăm chú của hắn, đi đến cửa nhớ lại nhớ gì đó: "Sư tổ, mạo muội hỏi chút, người năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hề Khanh Trần nhìn đôi mắt trong suốt của cô, biểu cảm hơi vi diệu: "Nàng hỏi cái này làm gì?"

"Tò mò thôi." Thịnh Ý không để trong lòng.

Hề Khanh Trần im lặng một lát, trả lời: "Tuổi của nam nhân là bí mật."

Thịnh Ý: "?"

"Dù sao cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu." Hề Khanh Trần quay mặt đi, ánh mắt không kiên định lắm.

Thịnh Ý: "..."

Cô quay đầu rời đi, đầu óc choáng váng đi về nhà mình.

Triệu Tân Tân vừa đưa đến một ít bánh ngọt, thấy cô thì nở nụ cười sáo khách sáo, lập tức rời đi. Cố Kinh Thời cầm bánh ngọt, tay chân luống cuống, giống như đàn ông cặn bã bị bắt gian.

"... Là tỷ ấy tự đưa." Cố cặn bã nghẹn ra một câu, giải thích.

Thịnh Ý nhìn lướt qua hắn, cầm bánh hoa quế cắn một miếng, hương vị ngọt ngào giúp cho tâm trạng cô tốt hơn không ít.

"Nếu nàng thích ăn, lần sau ta xin tỷ ấy nhiều hơn chút." Cố cặn bã vội nói.

Thịnh Ý vừa định gật đầu, nhớ đến gì đó, thở dài: "Không cần, ngày mai ta đi Chủ Phong, sẽ không về nữa."

"Nàng muốn vứt bỏ ta?" Cố Kinh Thời khiếp sợ.

Thịnh Ý dở khóc dở cười: "Không có, tuân theo lời sư tổ, phải bế quan tu luyện ba tháng, ở Chủ Phong tốt hơn."

"Thì ra là thế." Cố Kinh Thời thở phào nhẹ nhõm: "Ta đã nói rồi mà, nàng sẽ không bỏ rơi ta vì một dĩa bánh ngọt được."

Thịnh Ý cười khẩy: "Không đến mức ấy." Tên này có đức hạnh gì, trong lòng cô hiểu hơn ai hết, chưa từng trông mong hắn chung tình.

Nam chính mà, chính trực, đầy nhiệt huyết, hoạt bát có dã tâm, nhưng chỉ không dính dáng đến hai chữ "chung tình".

So với người yêu, cô thích coi hắn như bạn đồng hành, chờ khi cốt truyện đến thì song tu, cũng chỉ để phi thăng. Còn chuyện cải tạo nam cặn bã này, cứ giao cho người thích hắn thật lòng đi.

"Gần đây người phải uống nhiều linh dược bổ thân, trên người cũng cầm thêm chút đồ." Thịnh Ý nhắc nhở.

Cố Kinh Thời lo lắng: "Hình như trước đây nàng cũng từng nói với ta như vậy, là phát hiện ra chuyện gì ư?"

"Cả ngày ngươi cứ lăn lộn với Triệu Tân Tân, không chừng Phí Chiết đã ôm hận trong lòng, đang muốn gây phiền phức cho ngươi, ngươi chuẩn bị thuốc nhiều chút, có lợi." Thịnh Ý cười tủm tỉm, không nói bây giờ Triệu Tân Tân tiếp cận hắn chỉ là vì thăm dò xem trên người hắn có cơ duyên gì không, nếu không vì sao lại đột nhiên thức tỉnh Thiên linh căn đánh bại chín Nguyên Anh như vậy.

Đợi đến khi Triệu Tân Tân phát hiện lôi kéo làm quen không có tác dụng, sẽ bắt hắn vào mật thất của mình, đủ loại tra tấn bức cung, mãi đến khi vô tình châm tình hương, hai người lăn giường trong mật thất, quan hệ mới thay đổi.

Trong truyện, tình tiết này khá đẹp, trong tình huống bị thương nặng, nam chính đã chinh phục nữ phụ từ thân thể đến trái tim.

Mặc dù Thịnh Ý cảm thấy chinh phục một nữ nhân bằng thân thể đúng là vô nghĩa, nhưng nam chính truyện harem mà, xem như chuẩn bị kỹ năng.

"Cố lên." Thịnh Ý vỗ bả vai Cố Kinh Thời.

Vẻ mặt Cố Kinh Thời khó hiểu.

Chớp mắt đã hôm sau, Thịnh Ý mang tâm trạng nặng nề nói lời tạm biệt với Cố Kinh Thời. Từ sau khi quen biết, hai người chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, Cố Kinh Thời như mất đi người đáng tin cậy, bỗng hơi bối rối: "Nàng không ở đây, ta làm sao bây giờ?"

"Nên làm cái gì thì làm cái ấy, không phải có Triệu sư tỷ ở cùng ngươi sao?" Thịnh Ý trấn an.

Cố Kinh Thời khóc lóc thảm thiết: "Triệu sư tỷ nào quan trọng bằng nàng."

Thịnh Ý cười: "Ta cảm ơn ngươi ha."

"Thật đấy, nàng là người nhà của ta." Cố Kinh Thời nhấn mạnh: "... Hay là nàng đừng đi nữa, ở Càn Phong cũng có thể bế quan tu luyện."

Thịnh Ý nghe vậy cũng hơi động lòng, đang định nói thì hai mắt Cố Kinh Thời vô hồn, ngơ ngác đứng đấy. Thịnh Ý biết tông môn đang tuyên bố thông báo, cô không có linh lực, đương nhiên không nhận được.

Một lát sau, Cố Kinh Thời lau mặt: "Vì sao sư tổ đột nhiên phân phó tất cả mọi người trong tông môn chép quy tắc tông môn mười lần?"

Thịnh Ý: "?"

Phùng Nguyên Tông đã thành lập hơn ngàn năm, ngoại trừ 300 quy tắc ban đầu, sau đó mỗi năm đều tăng thêm, bây giờ ít nhất cũng mấy ngàn điều... Chép mười bản? Vậy phải chép đến bao giờ?

Lúc Cố Kinh thấy vẻ mặt cô khiếp sợ, hiểu rõ: "Nàng cũng không biết à?"

Thịnh Ý ngượng ngùng cười, không nói gì.

Cố Kinh Thời thở dài, quay về chuyện chính: "Tiểu Ý, hay là nàng đi nói với sư tổ đi, đừng đi nữa, ta không thể thiếu nàng."

Thịnh Ý kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt nhìn nhau, mắt Cố Kinh Thời đỏ lên.

"Ngươi là ai?" Cô chân thành hỏi.

Cố Kinh Thời: "..."

"Thật ra không đi cũng được." Thịnh Ý sờ đầu hắn: "Ngươi chép môn quy giúp ta nhé?"

Cố Kinh Thời suy nghĩ một lúc, săn sóc nói: "Mau đi đi, sư tổ đang chờ nàng đấy."

À, cặn bã. Thịnh Ý híp mắt, cõng hành lý đi về phía Chủ Phong, Cố Kinh Thời nhìn bóng lưng kiên định của cô, buồn rầu thở dài.

Thịnh Ý chính thức ở lại Chủ Phong, vẫn là phòng ngủ hôm qua. Cô nhìn ra đây là phòng ngủ chính, nói thế nào cũng không chịu ở, kết quả Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm cô một lát, nói: "Hay là giải tán Phùng Nguyên tông đi."

"... Liên quan gì đến Phùng Nguyên tông?" Thịnh Ý như gặp quỷ, hỏi.

Hề Khanh Trần cụp mắt: "Ngay cả một tiểu đệ tử ở đâu ta cũng không quyết định được, tông môn như vậy giữ lại còn ích lợi gì."

Thịnh Ý: "..."

Mặc dù cảm thấy hắn sẽ không vội vàng như vậy, nhưng Thịnh Ý vẫn thỏa hiệp. Lúc ở lại cô đã nghĩ kĩ rồi, nếu hắn tìm cớ để ở cùng phòng cô, dù tông môn giải tán cô cũng không đồng ý.

Nhưng chuyện lo lắng lại không xảy ra, cô trằn trọc cả đêm, sau khi xác định Hề Khanh Trần sẽ không đến, mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Cùng lúc đó trong đại điện, giữa không trung nổi lên một tầng hơi nước, trong hơi nước phản chiếu hình ảnh Thịnh Ý đang ngủ say. Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm một lát, mới quay đầu nhìn một tầng hơi nước khác.

"Vậy nên..." Chử Phi trong hơi nước khó khăn nói: "Nàng ta vứt bỏ ngươi, lại làm vị hôn thê của người khác, mà người khác này lại là đồ tôn của ngươi. Ngươi nhận nàng ta làm đồ đệ, làm hai người họ kém bối phận, bây giờ còn giam nàng ta ở Chủ Phong."

Hề Khanh Trần im lặng trong chớp mắt: "Là nàng tự nguyện."

"Nếu nàng ta tự nguyện, nàng ta đã hủy hôn ước với người kia rồi." Chử Phi trào phúng, tóc mái bay bay, ánh mắt quyến rũ, giọng nói lại đậm chất nam tính.

Hề Khanh Trần bị vạch trần không chút lưu tình, nhất thời không nói lời nào.

Chử Phi thở dài: "Chúng ta đã lớn tuổi vậy rồi, đã qua lúc không thể buông, người ta vô tình như vậy, ngươi cần gì phải dây dưa không dứt."

Hề Khanh Trần cụp mắt, không muốn nhìn hắn.

Chử Phi nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, càng sốt ruột: "Thích nàng ta vậy à?"

"Ừm." Hề Khanh Trần lại trả lời.

"Vì sao?" Chử Phi không hiểu: "Cho dù có ân cứu mạng, lại ở chung một thời gian, nhưng có thể để lại trong lòng ngươi bao nhiêu dấu vết chứ? Sao không phải nàng thì không được?"

"Ta cũng không biết." Hề Khanh Trần khựng lại: "Chỉ là ta... không muốn buông tay."

Tu vi cũng được, danh vọng cũng tốt, hắn chưa bao giờ để ý. Từ ngày có ký ức, hắn đều xem vạn vật thế gian là vật ngoài thân, làm mọi chuyện đều tuân theo đạo tâm, không buồn không vui, thuận theo tự nhiên.

Nhưng chỉ lần này, hắn có lòng tham muốn giữ một người.

Chử Phi nhìn khóe mắt hắn đáng thương nói không nên lời, cũng không khuyên hắn buông bỏ.

"Nếu không muốn buông tay, vậy thì cướp người về. Ngươi nghĩ kỹ một chút, khi cần thiết thì dùng chút thủ đoạn. Nếu nàng ta không ngốc thì nên biết chọn ngươi hay tiểu đệ tử kia." Chử Phi nói, thổi hai bông tuyết, vẻ mặt không nói nên lời: "Được rồi, ngươi tự mình suy nghĩ đi, ta phải lên đỉnh núi. Sợ một thời gian ngắn không thể liên lạc với người, chờ hái được cỏ Thần Nông rồi nói sau."

"Làm phiền rồi."

Hai người lại nói vài câu, hơi nước dần dần bốc hơi biến mất, trong không trung chỉ còn khuôn mặt đỏ bừng đang ngủ say. Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm một lát, nhặt ngọc giản trên mặt đất lên.

Mấy ngày tiếp theo, Thịnh Ý đều không thấy Hề Khanh Trần, chỉ có bàn xuất hiện thức ăn ba bữa một ngày. Khi cuộc sống một mình càng dài hơn, Thịnh Ý dần dần buông bỏ phòng bị, chính thức bắt đầu cuộc sống nơi Chủ Phong của cô.

Mỗi buổi sáng, cô đi ra thềm đá phơi nắng, còn cầm theo rất nhiều đồ ăn cho mấy chú chim đến chơi với cô, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới về phòng mình nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng không muốn ngồi trên thềm đá, cô chạy đến thung lũng, đi chân trần qua sông, băng qua cỏ cây và đám hươu. Mỗi lúc như vậy, cô luôn dễ dàng quên mười chín năm đến ngược, quên gánh nặng cố gắng sống sót, vui sướng như tiểu tinh linh giữa núi.

Một ngày trôi qua, Thịnh Ý đạp bóng đêm đi về, khi đi ngang qua đại điện, thấy bóng người trong đó, cô do dự một chút, vẫn đi vào.

"Sư tổ." Cô nói.

Hề Khanh Trần ngồi dưới đất, trước mặt bày một bức tranh dài hai thước (66cm), nghe tiếng cũng không ngẩng đầu: "Lại đây."

Thịnh Ý do dự tiến đến, lúc này mới thấy rõ trước mặt hắn không phải là bức tranh, mà là một thứ tương tự như camera giám sát.

Không, còn trâu bò hơn camera giám sát nhiều, không chỉ có thể cắt ảnh, mà còn có thể phóng to thu nhỏ.

"Đây là cuốn nhìn trộm gần đây ta chế tạo ra, nàng thấy thế nào?" Hề Khanh Trần nhìn năm ngọn núi trên tranh, hỏi.

Thịnh Ý chớp mắt: "Có vẻ rất lợi hại, vậy không cần phải dùng thần thức bao phủ năm phong cũng có thể thấy bọn họ đang làm gì."

Được khen ngợi, khóe môi Hề Khanh Trần hơi cong lên, chờ đợi.

Nhưng mà Thịnh Ý không có ý hôn hắn, hắn giật mình, mới nhận ra bây giờ đã khác xưa, cô sẽ không đối xử với hắn như trước.

Hề Khanh Trần rũ mắt xuống: "Không chỉ vậy."

Dứt lời, lập tức mở ra một chỗ nào đó, phóng to ra, nhanh chóng hiện lên hình ảnh một trưởng lão, chỉ thấy trên hình là hai đệ tử đang khổ sở chép môn quy, trưởng lão bên cạnh lại vui vẻ đắc chí ngồi thiền, thỉnh thoảng còn nhắc nhở vài câu: "Chú ý chữ viết, nếu bị sư tổ nhìn ra sơ hở, bản tôn nhất định sẽ xử đẹp các ngươi."

Ánh mắt Hề Khanh Trần lạnh lẽo, rót chút linh lực vào, trưởng lão rùng mình vội vàng né tránh, cái ghế vừa ngồi nổ tung trong chớp mắt.

Thịnh Ý: "..."

Trưởng lão choáng váng, sau khi phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống: "Đệ tử biết sai, đệ tử tự mình chép lại, tuyệt đối không mượn tay người khác!"

Lúc này Hề Khanh Trần mới tha cho ông ta, lại mở ra một chỗ khác. Thịnh Ý thấy hắn nhìn tới nhìn lui, có gì thì cho nổ tung. Chẳng mấy chốc, năm phong trong tranh đều bốc khói trắng.

"Muốn thử một lần không?" Hề Khanh Trần bỗng hỏi.

Thịnh Ý động lòng, nhưng không dám hành động: "Ta không biết dùng linh lực."

"Vậy thì dùng gió." Hề Khanh Trần nói: "Thổi bọn họ bay trên trời như lúc bay qua sông ấy."

Thịnh Ý kinh ngạc: "Được ư?"

Hề Khanh Trần gật đầu.

Thịnh Ý bỗng ngứa tay, tùy tiện mở ra một chỗ nào đó, thấy chủ nhân nơi đó là ai, cô lập tức vui sướng...

Ôi, đây không phải là chỗ ở của hộ vệ Càn Phong - Lưu Ngọc sư diệt sao.

Đúng lúc nàng ta đang uy hiếp sư muội chép giúp mình, hoàn hảo đứng giữa họng súng. Thịnh Ý mỉm cười xấu xa, dẫn gió thổi thẳng về phía nàng ta.

"Ngu xuẩn, một ngày mới chép được hai trăm điều, cứ như vậy chép đến chừng nào mới xong?" Lưu Ngọc nổi giận đùng đùng.

Sư muội nhìn mới mười mấy tuổi, bị mắng đến vành mắt đỏ lên: "Muội, đêm qua muội không nghỉ ngơi..."

"Tu sĩ vốn không cần ngủ, đừng nói như ngươi tủi thân đến nhường nào, ngày thường ăn gì không biết, cũng xứng ở lại Càn Phong ta... A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng ta đã bị gió thổi bay lên, đánh vào xà nhà không kịp đề phòng. Ngón tay Thịnh Ý cong lên, nàng ta lại ngã thật mạnh xuống đất.

Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Lưu ngọc rơi xuống bàn, mặt mũi sưng lên ngất xỉu. Sư muội bị cảnh này dọa đến choáng váng, vội vàng chạy đi tìm người giúp đỡ, nhưng chạy được nửa đường thì quay lại, cho nàng ta một đá.

Thịnh Ý đập bàn cười to, kết quả vui quá khiến năm phong trong bức họa chấn động nhẹ, cô dịch ra sau một bước.

"Bên kia cũng động đất?" Cô lo lắng hỏi.

Hề Khanh Trần phủ nhận: "Không."

Lúc này Thịnh Ý mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn ánh mắt hắn, đột nhiên nhớ tới: "Sao người biết ta bay qua sông?"

Hình như đây là chuyện cô vừa làm hôm qua đúng không?

Hề Khanh Trần: "..."

Thịnh Ý dần nhận gì đó, đôi mắt mở to: "Người theo dõi..."

"Lại có người vi phạm môn quy." Hề Khanh Trần vội vàng nói.

Khóe miệng Thịnh Ý giật giật, nhìn xuống làm theo chỉ dẫn của hắn. Sắc trời càng ngày càng tối, hai người ngồi càng ngày càng gần, vô tình ở cùng một chỗ, Hề Khanh Trần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, lòng không yên.

Chử Phi bảo hắn khi cần thiết cần dùng một chút thủ đoạn, nhưng hắn đã tránh thế nhiều năm, mấy năm nay hầu như không tiếp xúc với người ngoài, thật sự không biết nên dùng thủ đoạn gì.

Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm cô hồi lâu, tầm mắt dần dừng lại trên y phục tinh xảo của cô. Trước đây ở bên nhau gần một năm, hắn không bao giờ quan tâm cô mặc gì, ăn mặc như thế nào, bây giờ nhìn chiếc váy mềm mại như nước trên người cô, bỗng nhận ra trước kia mình sơ suất thế nào.

Tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao lại không yêu cái đẹp chứ, nhưng hắn lại xem nhẹ chuyện này, nghĩ nàng vô dục vô cầu như mình. Cũng không biết lúc sống ở chỗ Chử Phi, nàngcó hâm mộ hắn ta không.

Bây giờ nghĩ lại, mình đối xử với nàng cũng không tính là tốt, thân thể không thỏa mãn nàng thì thôi, các phương diện khác cũng không đủ.

"Sư tổ?" Thịnh Ý nhận ra lòng người bên cạnh không yên, không khỏi gọi một tiếng.

"Ừm." Hề Khanh Trần hoàn hồn: "Đã kiểm tra năm phong rồi?"

"Vâng, hầu hết đệ tử đều nghiêm túc chép, chỉ có vài người muốn dùng mánh khóe, ta đã phạt giúp người rồi." Thịnh Ý trả lời.

Hề Khanh Trần gật đầu: "Sau này nàng phụ trách giám sát bọn họ, nếu phát hiện ai không tuân thủ quy củ ba lần trở lên, dù hắn quan trọng với tông môn thế nào đều phải trục xuất."

"Vâng." Thịnh Ý vâng dạ.

Từ biệt Hề Khanh Trần, Thịnh Ý về phòng, ngã xuống giường rồi thiếp đi. Có lẽ vì dùng gió quá nhiều, đêm nay cô ngủ rất sâu, hôm sau thức dậy đã gần trưa.

Nhớ lại chuyện Hề Khanh Trần dặn dò hôm qua, cô vội vàng mặc xiêm y chạy ra ngoài, kết quả vừa mở cửa phòng ra đã bị ánh sáng rọi phải híp mắt lại.

Sau khi thích nghi, cô thấy một đống y phục rực rỡ.

Cô ngẩn người đi đến, cẩn thận đưa tay sờ.

Sờ vào mềm mại, y phục được cắt may tỉ mỉ, không biết mạnh hơn bộ trên người cô bao nhiêu lần, đáy mắt Thịnh Ý hiện lên tia khó hiểu, vừa ngẩng đầu đã thấy Hề Khanh Trần đứng cách đó không xa.

Nàng sờ mũi đi đến: "Sư tổ, những pháp y kia là người để đó?"

"Thích không?" Hề Khanh Trần hỏi.

Chỉ hai chữ, Thịnh Ý đã biết hắn muốn làm gì, cười gượng nói: "Đắt quá, sư tổ lấy lại đi."

Vốn đã dây dưa không dứt, sao còn lấy đồ của hắn chứ.

Hề Khanh Trần như không nghe thấy lời cô nói: "Nếu thích thì giữ lại đi."

"Sư tổ..."

"Ta nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù nàng chưa kính trà bái sư, nhưng có một số việc vẫn phải nề nếp một chút." Vẻ mặt Hề Khanh Trần nghiêm túc.

Thịnh Ý khó hiểu: "Ví dụ?"

"Các phong đều có đệ tử phục của mình, Chủ Phong cũng không nên ngoại lệ." Hề Khanh Trần nói xong, nhìn về phía đống y phục lấp lánh kia: "Vậy nên ta chuẩn bị ba mươi bộ pháp y cho nàng, xem như là đệ tử phục."

Thịnh Ý: "..." Đệ tử phục của nhà huynh có ba mươi bộ à?

"Mỗi ngày một bộ, vừa đủ thay trong một tháng, nếu nàng chê ít, ta lại tìm thêm." Hề Khanh Trần như thấu hiểu suy nghĩ của cô, nghiêm túc nói.

Thịnh Ý: "Cái này, thật ra ta cảm thấy Chủ Phong chỉ có một đệ tử là ta, không cần phải..."

"Không thể có lệ." Hề Khanh Trần nghiêm túc ngắt lời, như thật sự nghĩ như vậy.

Thịnh Ý cạn lời một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận.

Hề Khanh Trần thấy cuối cùng cô cũng đồng ý, biểu cảm vui vẻ hơn rất nhiều, nghĩ thầm Chử Phi nói không sai, khi cần thiết vẫn cần một ít thủ đoạn.

Sợ Thịnh Ý nhận chỉ có lệ, hắn còn nghiêm túc vạch ra mỗi ngày nên mặc cái gì, thậm chí ngay cả tháng thiếu và tháng đủ cũng cân nhắc kỹ. Khi Thịnh Ý nhận được kế hoạch mặc đệ tử phục do chính tay hắn viết, bỗng cạn lời.

Cô thay một chiếc váy đỏ rực trang trí rất nhiều pha lê theo kế hoạch, khi soi gương, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, lập tức lo lắng...

Mình như gái đào mỏ ấy, ngoài miệng nói không cần nhưng lại chiếm hời không ít.

Cô cũng không phải là người có ý thức đạo đức mạnh mẽ, khi vì lợi ích của mình cũng sẽ không qua loa, nhưng chỉ với Hề Khanh Trần... Có lẽ hắn tốt quá, thuần khiết không tì vết như trăng thanh gió mát, khiến người ta bỗng dưng sinh ra cảm giác áy náy.

Kiên trì thêm một chút, chờ cốt truyện ở đây kết thúc, cô có thể rời đi với Cố Kinh Thời, lúc đó sẽ để hết đồ đạc lại cho hắn.

Thịnh Ý thở dài, tiếp tục theo dõi mọi người trên cuốn nhìn trộm.

Trải qua bài học ngày hôm trước, bây giờ toàn bộ Phùng Nguyên Tông đều cảm thấy bất an, không dám có suy nghĩ lệch lạc gì nữa. Thịnh Ý nhìn dáng vẻ Triệu Kim nghiêm túc chép, trong lòng đoán được dụng ý của Hề Khanh Trần.

Đây cũng không phải là trừng phạt, chỉ là thông qua việc chép môn quy để bọn hắn tĩnh tâm lại, suy nghĩ xem những sai lầm trong mấy năm qua, nhưng... Cô nhìn khuôn mặt tối sầm của Triệu Kim, cảm thấy Hề Khanh Trần hơi lý tưởng hóa.

Nhưng cũng không sao, lý tưởng hóa còn tốt hơn giải tán.

Thịnh Ý đang nhìn chằm chằm bức tranh, một đĩa bánh ngọt đột nhiên bay đến trước mặt cô.

"Vất vả rồi, dùng vài thứ nghỉ ngơi một chút đi." Hề Khanh Trần nói, không biết xuất hiện từ khi nào.

Thịnh Ý vừa làm việc một phút: "..."

Hắn đứng đó im lặng nhìn cô, có ý cô không ăn hắn không đi, Thịnh Ý đành cầm lên ăn một miếng.

Không đủ, hắn dùng mắt nói với cô.

Thịnh Ý đành tiếp tục ăn, đến khi trên đĩa còn hai miếng cuối cùng, hắn mới cầm bánh ngọt đi. Cô nhìn bóng lưng hắn rời đi, hắn là thần à, sao biết khi nào cô no?

Thịnh Ý nghĩ hắn làm vậy là đủ rồi, ai ngờ đây mới là khởi đầu, đầu tiên là tặng y phục đưa đồ ăn, sau đó là tặng pháp khí đưa linh sủng. Khi cô tỉnh lại thì thấy con trâu được buộc ngoài cửa, cô sắp phát điên rồi, khuyên nhủ mãi hắn mới thả trâu về rừng.

Con trâu nước mắt lưng tròng, nức nở chạy đi hội ngộ với vợ con, Thịnh Ý nhìn một nhà ba người này, lần đầu tiên cảm thấy Hề Khanh Trần cũng rất súc sinh.

"Nàng thích linh sủng nhỏ hơn một chút?" Hề Khanh Trần hỏi.

Thịnh Ý: "... Coi như ta cầu xin người, đừng quấy rầy chúng nó được không?"

Nhiều năm qua Chủ Phong rất ít người đặt chân đến, môi trường sinh thái của núi rừng rất tốt, dù là linh thú hay thú nhỏ bình thường đều an ổn sống qua ngày, chưa bao giờ ngờ nguy hiểm lớn nhất của bọn chúng là người ở ngọn núi này.

Hề Khanh Trần nghe vậy thì im lặng, nói: "Cũng được, thời gian nữa là núi Vô Ưu mở rồi, nàng đi vào đó chọn một con."

Thịnh Ý nghe vậy, mắt di chuyển.

Núi Vô Ưu không phải là núi mà là ảo cảnh Hề Khanh Trần lấy mười mười thần khí thượng cổ tạo ra, bên trong có rất nhiều linh thú, mỗi đệ tử mới của Phùng Nguyên tông đều được đi vào chọn linh thú của mình.

Trong nguyên văn, nữ chính và nam chính đã hoàn thành lần song tu đầu tiên ở đây.

Suy nghĩ của cô rời rạc, trước mắt bỗng có bó hoa vàng. Thịnh Ý kinh ngạc ngẩng đầu: "Người đây là?"

"Hoa." Hề Khanh Trần đưa bó hoa vàng đến: "Cho nàng."

Trước kia cô đã tặng hoa rất nhiều, đây là lần đầu tiên hắn tặng hoa cho cô.

Thịnh Ý im lặng nhìn thẳng hắn, lúc lâu sau mới im lặng lùi về sau, trái tim Hề Khanh Trần bỗng chùng xuống, bàn tay nắm chặt thân hoa cũng dần dùng sức.

"Sư tổ, ta biết người đối tốt với đệ tử, nhưng đệ tử nông cạn, không xứng với người." Cô cúi đầu, không chịu nhìn hắn.

Hề Khanh Trần trầm mặc hồi lâu, im lặng rút hoa lại: "Cũng chỉ là một bó hoa, cần gì nói xứng hay không xứng."

"... Ta đi nhìn cuốn nhìn trộm, người cứ tự nhiên." Thịnh Ý nói xong, vội vã rời đi.

Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng cô, những bông hoa rực rỡ trong tay dần dần khô héo, cuối cùng hóa thành một nắm bột mịn biến mất trong không khí.

||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||

Hắn sờ trái tim của mình, thầm nghĩ không thể vội vàng.

Thịnh Ý chạy một mạch vào đại điện, cảm thấy trái tim đau đớn, vì vậy vội vàng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Kể từ khi Hề Khanh Trần giúp cô đến Trúc Cơ hậu kỳ, cô thường quên mất chuyện mình mắc bệnh tim, nhưng mỗi lần chạy nhảy đều đau đớn, nhắc nhở cô yếu đuối hơn người bình thường.

Thịnh Ý nghỉ ngơi một lúc lâu, cúi đầu nhìn bức tranh.

Một ngày sau đó, Hề Khanh Trần lại đột nhiên biến mất, nếu không phải mỗi ngày có đồ ăn đúng giờ, Thịnh Ý đã cho rằng hắn muốn rời đi.

Cô bắt đầu ăn một mình, một mình nhìn bức tranh, một mình chạy vào rừng làm bạn với cỏ cây linh thú, nhưng lần này lại thường xuyên nhớ Hề Khanh Trần, tâm sự nặng nề.

Đảo mắt đã hơn một tháng, cô đã quen với cuộc sống không có Hề Khanh Trần, kết quả sáng sớm vừa vào đại điện đã thấy Hề Khanh Trần ngồi trước cuốn nhìn trộm.

Thấy cô đến, Hề Khanh Trần cũng không ngẩng đầu lên: "Lại đây."

Thịnh Ý do dự trong nháy mắt, đi tới, vừa định hành lễ thì tinh mắt thấy Cố Kinh Thời cùng Triệu Tân Tân trong cuốn nhìn trộm, hai người đang trò chuyện bên dòng suối, Cố Kinh Thời có ý đồ xấu, đột nhiên hắt nước về phía Triệu Tân Tân, Triệu Tân Tân kinh hãi kêu lên, cười đáp trả.

Thịnh Ý: "..." Tính tình tốt thật, nếu là cô thì cô đã nhấn đầu Cố Kinh Thời vào trong nước rồi.

Cố Kinh Thời trong tranh hắt xì một cái.

Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô: "Loại người này, sao đáng để giao phó?"

Thịnh Ý do dự trong chớp mắt: "Chỉ là kết giao bạn bè thôi."

Lời còn chưa dứt, Triệu Tân Tân đã cười khanh khách lau nước trên trán cho Cố Kinh Thời, khóe miệng Cố Kinh Thời nhếch lên, cười có hơi xấu xa, ánh mắt mập mờ nhìn nàng ta.

Chậc, thì ra khi yêu hắn có đức hạnh này. Đáy mắt Thịnh Ý hiện lên tia ghét bỏ.

"Đây cũng là chuyện bạn bè nên làm?" Ánh mắt Hề Khanh Trần ánh mắt u ám.

Thịnh Ý: "Ta cảm thấy..."

"Thịnh Ý." Hề Khanh Trần lại gọi tên cô lần nữa.

Thịnh Ý căng thẳng: "Sao, sao thế?"

"Hắn không xứng với nàng." Hề Khanh Trần nói.

Thịnh Ý im lặng một lát, cười: "Không nghiêm trọng như vậy, mặc dù... Lăng nhăng một chút, nhưng mấy mặt khác vẫn khá tốt. Nam nhân ấy mà, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường."

Hề Khanh Trần kinh ngạc nhìn cô, tam quan như bị trùng tu.

Bị người đơn thuần như hắn nhìn chằm chằm, Thịnh Ý có cảm giác đang dạy hư bạn nhỏ, ho khẽ: "Đương nhiên cũng có nam nhân toàn tâm toàn ý, nhưng ta thích hắn, có thể làm gì bây giờ? Thứ tình cảm này, nói trắng ra người uống nước tự biết ấm lạnh."

Hề Khanh Trần đờ đẫn nhìn cô, lại không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với lời tỏ tình của cô với Cố Kinh Thời.

Trong bức tranh, Triệu Tân Tân cũng nhắc tới Thịnh Ý: "Sao đang yên đang lành sư thúc lại muốn bế quan nhỉ, có phải có cơ duyên gì không?"

"Ta cũng không biết, nàng ấy không nói với ta." Cố Kinh Thời trả lời.

Triệu Tân Tân cười cười: "Xem ra nàng ấy cũng không phải nói hết với đệ."

Cố Kinh Thời nghiêm mặt: "Sư tỷ, với ta Tiểu Ý là người tốt nhất trên đời, sau này tỷ đừng nói mấy lời này nữa."

Triệu Tân Tân: "..."

Thịnh Ý: "..."

Bầu không khí trong bức tranh bỗng xấu hổ, Cố Kinh Thời tìm cớ rời đi, Thịnh Ý yên lặng im lặng đổi hình ảnh, lúc này mới thở phào,

"Người xem, ta đã nói hắn không tệ mà." Thịnh Ý cười.

Hề Khanh Trần im lặng, nói: "Ta cảm thấy hắn hơi ngu xuẩn."

Thịnh Ý: "..."

Sau khi im lặng một lúc, Hề Khanh Trần nói: "Có phải hắn nắm được nhược điểm của nàng, vậy nên nàng mới chịu đựng kẻ ngu xuẩn và bất trung như hắn."

"Không có." Thịnh Ý lúng túng nói.

Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, xoay người rời đi.

Từ ngày này trở đi, hắn bắt đầu xuất hiện đúng giờ trong đại điện, việc đầu tiên đến là nhìn chằm chằm Cố Kinh Thời và Triệu Tân Tân, vì thế Thịnh Ý cũng bị ép nhìn với hắn.

Hai người này càng mập mờ hơn, ánh mắt Hề Khanh Trần nhìn cô cũng càng thêm nặng nề, như thể cô là bạn thân lụy tình, đánh thế nào cũng không tỉnh. Thịnh Ý chỉ có thể ra vẻ không biết, nhưng trong lòng lại mắng Cố Kinh Thời hàng trăm lần.

Cứ như vậy cố gắng chịu đựng ba tháng, đệ tử năm phong lần lượt chép xong, Thịnh Ý cũng lấy lại tự do.

Ngày rời khỏi Chủ Phong, cô đã thay y phục của mình, thấy Hề Khanh Trần thì vội vàng hành lễ rồi chạy trốn.

Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, đôi môi mỏng mím lại.

Thịnh Ý chạy một mạch ra khỏi Chủ Phong, khi đặt chân lên Càn Phong mới thở phào nhẹ nhõm, đang định về nhà thì bị người ta chặn đường.

"Sư thúc, thật sự là đã lâu không gặp, nghe nói hôm nay người xuất quan, đệ tử đặc biệt tới nghênh đón." Triệu Tân Tân dịu dàng nói.

Thịnh Ý khựng lại, bỗng có dự cảm không tốt, đang định tìm lý do chuồn đi, đột nhiên trước mắt tối sầm, mất ý thức.

Khi tỉnh lại, cô đang ở trong phòng tối, cả người bị trói chặt vào một cái cọc gỗ, mà đối diện cô là Triệu Tân Tân.

"Ngươi có ý gì?" Cô cố gắng bình tĩnh.

Triệu Tân Tân cười dịu dàng: "Chỉ muốn hỏi sư thúc một chút chuyện."

Thịnh Ý: "?"

Sau một lúc im lặng, cô bỗng mở to mắt.

Vãi cứt, chị à, chị nên bắt Cố Kinh Thời như cốt truyện mới đúng chứ! Chị bắt tôi làm gì!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Ý: Chị này, chị chạy nhầm cốt truyện rồi!