Nếu Ngày Mai Đến

Chương 11



Lịch ngày nhanh chóng lật qua.

Được mấy hôm, Tiểu Ngọc khỏi bệnh. Sáng sớm, Thẩm Hạo đi đón cậu. Đẩy cửa ra mới phát hiện, Tiểu Ngọc lười biếng, vẫn đang ngủ mơ màng trong chăn không tỉnh.

Anh kéo cậu ra khỏi giường, ôm vào phòng tắm để bên cạnh bồn nước, tiện thể lót cái khăn lông dưới cằm, miễn cho bị bọt nước dâng chìm.

Thẩm Hạo vắt kem đánh răng lên bàn chải, đổ nước vào trong cốc. Thấy Tiểu Ngọc vẫn mờ mịt, đành đỡ cậu lên, nâng quai hàm, đánh răng cho cậu.

Tiểu Ngọc vịn vào mặt bàn đá cẩm thạch, mở đôi mắt buồn ngủ lim dim, há miệng ra, giúp đỡ phối hợp. Đợi đến khi anh đắp khăn lông nóng lên mặt, cậu mới giật mình, nói: “Để em tự làm…” Vứt cái khăn đi, vốc nước ấm xoa mặt.

Thẩm Hạo xuống lầu chờ cậu, thuận tiện chạy một vòng xung quanh, nhìn thấy Trình Phàm trên sân thượng.

Tuy rằng gã không kiêng rượu thuốc lá nhưng cực kỳ dưỡng sinh. Gã mang cái vẻ kiểu tây, mỗi ngày ngoại trừ xã giao thì hết thảy ở nhà đều dùng dao nĩa ăn chay. Buổi sáng thức dậy, tất nhiên gã ở trên sân thượng biệt thự, tập luyện một loại bí thuật xuất nhập truyền từ Ấn Độ và giải tỏa tinh thần bằng Pilates.

Anh đã sớm nghe về loại bí thuật này, có người nói, nếu như ngộ được tâm pháp, tập luyện đến tầng cao nhất, có thể giảm bớt nhịp tim, sống một tuần không ăn không uống. Nữ diễn viên Madonna cực kỳ nóng bỏng lả lơi nhất Nước Mỹ —— Madam Mai, đã thực hiện bí quyết dưỡng sinh này, vì thế mới có thể cải lão hoàn đồng, 50 tuổi mà quen bạn trai 20 tuổi, đêm đêm lâm trận vô số đàn ông mà không suy kiệt. Thẩm Hạo từng xem các cậu trai diễn tập loại bí thuật này tại phòng tập thể hình, từng người từng người luyện đến dẻo eo, mông nhô lên so với canxi còn hơn cả canxi khiến anh không dám nhìn thêm, ngoại trừ “*** mẹ” thì không biết nên nói gì.

Anh nằm sấp chống tay mấy trăm lần ở dưới lầu, chạy xong hai ngàn mét vòng quanh đường phố. Trở lại biệt thự, phát hiện Trình Phàm còn ở trên sân thượng, như lão yêu ngàn năm ngẩng đầu hấp thu tinh hoa ánh nắng ban sơ, hít thở không ngừng. Lập tức rùng mình, đỡ trán chửi bậy: “Moẹ, đúng là có bệnh…”

Thẩm Hạo vào cửa, nhìn thấy cậu đã chuẩn bị kỹ càng, xuống lầu. Gã quản lý rất nghiêm khắc, yêu cầu cậu cũng cầm dao nĩa ăn chay. Dùng rau quả sắc xanh gột rửa Tiểu Ngọc thế tục lẫn tâm hồn bé nhỏ khuyết thiếu trí tuệ.

Cậu tỏ vẻ đau răng đối với bữa sáng gồm cà chua rau húng quế phối với bánh mì yến mạch ở trên bàn cơm. Nhân lúc Trình Phàm không ở, Tiểu Ngọc nói nhanh: “Em bị muộn rồi, ra ngoài trước nhé.” Phất tay một cái, vọt ra ngoài.

Thẩm Hạo lái xe, một đường phi nhanh đến cửa KFC, mua đầy một thùng gà chiên và một ly sữa bò, trở về xe đưa cho cậu.

Tiểu Ngọc vui vẻ nhận lấy, hút một hơi sữa bò, phàn nàn: “Sữa bò nhạt quá, uống không ngon.”

Anh lái xe thẳng đến siêu thị, đi mua một hộp sữa bò tươi. Anh xé cái hộp ra một chút, dùng lò vi sóng siêu thị hâm một phút, lúc cầm lên xe vẫn còn ấm.

Cậu gặm lấy gặm để mấy cái đùi gà rồi uống sữa bò đụng trúng phải môi, như đại thiếu gia bú sữa mẹ. Chờ đến khi cậu ợ một cái, ném xương gà ra ngoài, Thẩm Hạo lấy giấy ăn chà bọt sữa bên mép giúp cậu.

Tiểu Ngọc ăn no, ý chí chiến đấu sục sôi tỏ vẻ: “Em không đi lớp học nhảy đâu! Em muốn đi vẽ tranh!”

Thẩm Hạo xoay tay lái xe bừng bừng, mang theo thiếu gia còn chưa dứt sữa, đi tới phòng vẽ tranh sơn dầu.

Cậu tràn ngập xung động đi pha trộn màu sắc, dùng bút vẽ tô tô bôi bôi lên vải vẽ tranh sơn dầu, anh ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn cậu. Đến khi mặt trời xuống núi, rốt cuộc cậu cũng vẽ xong một bức tranh, nhào tới tràn đầy mong đợi bày ra cho Thẩm Hạo xem.



Anh cầm ở trong tay, cảm thấy đây là một bức tranh kỳ quái, bối cảnh nền phía trên có màu xanh thẳm như biển rộng, một ít điểm sáng màu vàng óng như vòng xoáy, khuấy động vùng xanh thẳm nông sâu không đồng đều kia, va chạm triền miên, phía dưới có một bụi gai hoặc là rong như ngọn lửa đỏ, lay động hướng về nơi xanh thẳm kia. Kỳ lạ là, bên dưới còn có một ngôi nhà nhỏ.

Thẩm Hạo nâng tác phẩm đồ sộ có một không hai của Tiểu Ngọc, chỉ cảm thấy thế giới trong vải vẽ, tất cả mọi thứ đều vặn vẹo, hòa tan, anh không biết phải đánh giá thế nào.

Tiểu Ngọc ngẩng mặt lên, vẻ mặt mơ mộng hỏi anh: “Đây là sao trời, đẹp không?” Rồi ngượng ngùng nói: “Thầy nói em cảm nhận màu sắc rất tốt, học rất nhanh, anh cảm thấy thầy ấy nói có thật không?”

Thẩm Hạo không dám nói tiếp, nhìn kỹ một chút, cảm thấy vùng màu xanh rất đẹp, từng cái từng cái vòng xoáy vàng óng cũng rất đáng yêu, cười xoa xoa tóc cậu.

Tiểu Ngọc phấn khích đến cả nói cũng ngại ngùng, chỉ đi theo sau anh, nhẹ nhàng lắc lư.

Trở lại trên xe, anh hỏi cậu muốn ăn cái gì. Tiểu Ngọc nuốt nước miếng nói: “Em muốn ăn lẩu!”

Thẩm Hạo chần chừ một chút. Trình Phàm có quy tắc, không thể tùy ý dẫn cậu đi ăn uống ở bên ngoài, càng không được ăn lẩu. Anh hỏi Tiểu Ngọc: “Có phải em không được ăn cái này…”

Khí phách cậu bỗng trỗi dậy, hô to một tiếng: “Ông đây cần gã quản chắc!” Hào khí ngút ngàn mây xanh.

Thẩm Hạo cầm tay lái, cất tiếng cười to.

Cậu đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Anh cười gì đấy?”

Tâm trạng anh rất tốt, cài dây an toàn cho cậu, nói: “Được, vậy thì đi ra ngoài ăn.” Tiểu Ngọc vui mừng tỏa sáng trên khuôn mặt, ca hát suốt dọc đường.

Thẩm Hạo dẫn cậu tìm một nhà hàng treo đèn lồng đỏ, chọn một cái nồi uyên ương, anh xoay người đi toilet, lúc trở về phát hiện trong nồi chứa đầy ớt đỏ.

Anh nghi ngờ hỏi lại nhân viên phục vụ: “Tôi muốn nồi uyên ương mà…”

Cậu nâng bát, đắc ý nói: “Em đổi đấy!”

Trầm Hạo cười khẽ với cậu rồi giúp vớt toàn bộ ớt ra, đem huyết đông, dạ dày bò, thịt bò v…v… vào trong một cái nồi canh cay nóng đỏ rực. Tiểu Ngọc sung sướng tha hồ ăn một bữa, anh kéo mãi mới chịu rời đi.

Ngày thứ hai, cậu bụm quai hàm, buồn hiu nói: “Miệng em đau…”

Anh nắm lấy cằm cậu, nhìn bên trong: Khoang miệng loét rồi. Thở dài, hóa ra Trình Phàm cũng có lý.

Tiểu Ngọc đau đến nhăn mày, hỏi: “Làm sao bây giờ? Anh Hạo, hai bên đều đau”.

Thẩm Hạo lại nhìn bên dưới, phát hiện một bên khác bị răng hàm chặn lại, không nhìn thấy. Anh hôn miệng Tiểu Ngọc, đầu lưỡi tỉ mỉ đảo qua khoang miệng, chậm rãi liếm qua cái hố nhỏ. Tiểu Ngọc thút thít một tiếng.



Anh xuống xe mua hai miếng thuốc dán, dán lên rồi mua sô cô la cho cậu. Anh vuốt tóc cậu, khẽ nói: “Lần sau không được ăn lẩu nghe chưa.” Tiểu Ngọc dựa vào ngực anh, ngậm sô cô la, ừ một tiếng.

Thẩm Hạo lái xe, dẫn cậu tìm một phòng trà cao cấp, chọn mì hoành thánh và ngỗng quay, bày thêm các món ăn nhẹ. Bữa cơm này ăn rất suôn sẻ, ngoại trừ lúc đầu bếp đẹp trai làm đồ ăn ngọt chuẩn bị biểu diễn tài năng trước mặt Tiểu Ngọc, dùng súng phun nướng tan đường trên bánh pudding, bị Thẩm Hạo đuổi qua một bên. Sau đó, anh tự mình cầm dao phun hỏng một cái bánh pudding thì không còn bất cứ tiếc nuối nào nữa.

Mặc dù Tiểu Ngọc luôn vùi đầu mải ăn nước sốt mật ong, không hề chú ý tới cái khác; thế nhưng lòng tự trọng đàn ông của Thẩm Hạo bị khiêu chiến, anh quyết định phải đến trường dạy nấu ăn một lần, cần phải dùng súng phun thành thạo hơn cả súng lục.

Cậu ngủ rất say, buổi tối nằm mơ đều đang mộng du tiên cảnh. Tâm trạng anh cũng rất tốt, tăng giờ làm việc để tìm súng qua nhiều con đường.

Trình Phàm sắp xếp lịch trình Tiểu Ngọc kín mít. Hơn một nửa thời gian đều ở bên ngoài, đan xen với mạng lưới hoạt động trong thành phố.

Khi huấn luyện viên cá nhân chờ Tiểu Ngọc trên đỉnh núi thì cậu còn đang chết dở sống dở giữa sườn núi thở dốc. Thẩm Hạo đành vác cậu lên, nỗ lực leo núi, chờ nhanh chóng lên đến đỉnh núi sẽ buông cậu xuống.

Tiểu Ngọc thưởng thức non sông tươi đẹp ở dọc đường, nằm nhoài trên lưng anh, thở dài nói: ” Không khí trên núi quả nhiên rất tốt …”

Chờ buổi chiều trở lại nội thành, bọn họ lại lao tới cái ổ thời thượng kia để đại sư chụp ảnh cho Tiểu Ngọc.

Thẩm Hạo tựa ở ngoài cửa nhàm chán rảnh rỗi đứng xem, cậu gọi anh vào phòng hóa trang, đóng sầm cửa, ánh mắt hung dữ gặng hỏi: “Anh đang tìm ai?”

Thẩm Hạo nắm lấy tóc Tiểu Ngọc, ép cậu ngẩng đầu lên, ngậm lấy một nửa đôi môi đang hé ra, hôn mãnh liệt thật lâu, mãi đến khi hút sạch toàn bộ không khí trong phổi.

Tiểu Ngọc nức nở, vặn vẹo mấy lần, túm nhăn cả áo sơ mi, dần dần mềm oặt trong ngực anh. Cậu gian nan thở hổn hển nhưng vẫn không quên nhe răng uy hiếp anh, hung hãn cảnh cáo: “Không cho phép anh đi tìm cô ta!”

Thẩm Hạo buồn cười nhìn cậu, nhớ tới con cá mập nhỏ bị Trình Phàm nuôi trong sòng bạc làm thú cưng. Con vật nhỏ kia vẫn chưa dài tới một mét, mỗi ngày bị gã cho ăn no cá sú mì và Panopea generosa (giống ốc vòi voi), vui sướng bơi qua bơi lại, khuấy động bầu không khí trong cái hồ cá hải sản to lớn. Thỉnh thoảng, nó còn nhe răng với người đứng ngoài quan sát thưởng thức, làm dáng muốn hung ác, hoàn toàn không giác ngộ vận mệnh chính nó sắp sửa trở thành món vi cá cực phẩm.

Thẩm Hạo hôn chóc lên răng nhỏ, bàn tay vỗ nhẹ lên cái mông cậu: “Đừng có lẳng, mau đi đi. Tôi ở bên cạnh đợi em.”

Tiểu Ngọc chạy tới cái đệm, tiến vào trạng thái làm việc, vẫn không bằng lòng, liếc Thẩm Hạo, trong mắt giống như có móc câu.

Anh nhìn thấy cười ha hả, rất muốn đè trên đệm, hôn chết cậu.

Mấy ngày hôm nay, bọn họ như biến thành quỷ hôn. Mỗi khi đến chỗ không người, Thẩm Hạo không kiềm được túm lấy Tiểu Ngọc, cắn vào bờ môi mà anh khao khát, cuồng nhiệt hôn mút lẫn nhau. Khi bọn họ hôn, Thẩm Hạo nghe thấy tiếng tim mình đập, không khí kịch liệt dao động, giống như đang chịu đựng một cơn động đất không gì sánh nổi, tất cả xung quanh đều vặn vẹo phân tán, toàn thế giới bắt đầu hòa tan, điều này khiến anh nhớ tới bức vẽ của cậu.

Trong chớp mắt, khi anh ôm cậu giống như máu chảy ngược về tâm nhĩ, khơi dậy rung động con tim; hô hấp đi vào mạch đập khiến mạch máu sục sôi. Anh ôm chặt lấy cậu đi vào trong từng cái từng cái vòng xoáy màu vàng óng, tất cả xung quanh đều bị màu xanh thẳm hoà tan.

Kể từ khi biết Tiểu Ngọc, nhóc pha lê thể hiện bậy bạ, muốn vì mình bán thân trả nợ, anh nhìn thấy cậu sẽ không nhịn được mỉm cười, giống như bỗng nhiên bị cậu lây bệnh nhược trí. Virus bệnh này giết chết dây thần kinh của bộ mặt kiên cường khiến anh bắt đầu sa đọa trở thành một tên ngốc hết thuốc chữa.