Nếu Ngày Mai Đến

Chương 9



Chiến tranh giữa Tiểu Ngọc và Thẩm Hạo không ngừng thăng cấp.

Rốt cuộc có một ngày, anh dẫn cậu ra ngoài, một lời không hợp, hai người bạt tai lẫn nhau. Tiểu Ngọc ngẩng đầu, chạy nhanh vào tòa cao ốc, để lại một chuỗi câu dài: “Anh đi chết đi, anh đi chết đi, anh đi chết đi!!!!!!!”

Thẩm Hạo đóng cửa xe, lái về vùng ngoại ô, hưởng thụ sự yên tĩnh hoàn toàn tách biệt với thế gian. Chờ anh trở lại khu nội thành, trời hạ cơn mưa to như trút nước.

Thẩm Hạo lật tung mọi góc trong tòa cao ốc, không phát hiện ra một cọng lông cậu đâu. Điện thoại cho cậu toàn âm tút, gọi về thì đều nói Tiểu Ngọc không ở. Anh siết chặt điện thoại, chửi một câu: “Gặp quỷ à!”

Một trợ lý nhuộm tóc đỏ đưa cho anh một tờ giấy, nói là Tiểu Ngọc để lại danh sách mua sắm. Thẩm Hạo tìm kiếm manh mối, tìm cậu đến điên cuồng ở mọi hướng đông tây nam bắc ở thành phố A.

Lái xe quá nhanh vượt đèn đỏ, đụng chết một con chó già lông xù, va móp Cadillac của Trình Phàm. Thẩm Hạo móc tiền mặt, nhận hóa đơn phạt, lòng như lửa đốt.

Chờ lúc anh trở về, bị xối ướt như con chó rơi xuống nước. Cái mặt anh phẫn nộ như cuồng phong bão táp, đẩy cửa phòng Tiểu Ngọc ra.

Cậu đang đắc ý nằm nhoài bên cửa sổ, thò đầu nhìn gara dưới lầu, thấy Thẩm Hạo lao nhanh lên đây, không kịp trốn, vẻ mặt lo sợ chợt lóe qua, cậu cậy mạnh nói lắp ba lắp bắp: “Tôi có bảo anh mua mấy thứ, anh mua chưa?”

Thẩm Hạo đóng cửa lại, vứt chìa khóa, sắc mặt tối tăm áp sát về phía cậu. Tiểu Ngọc hoảng loạn lùi về phía sau mấy bước, không kịp né tránh, đã bị tay anh tát liên tục ngã lên tường.

Tiểu Ngọc không kịp kêu cứu, bị Thẩm Hạo táng cho im miệng, tóm chặt cổ tay, đập mạnh hai lần lên tường, lập tức tứ chi thoát lực, trượt xuống.



Thẩm Hạo quăng cậu lên giường, mở cổ áo mình ra, nhào tới. Thân thể Tiểu Ngọc đã thành thục, xương cốt thon dài, mặt trên có cơ bắp mỏng manh nhưng cậu vẫn sợ hãi, giống như mấy năm trước, sợ đến quên mất giãy dụa, chỉ một mực co rúm lại.

Trong lòng anh tràn ngập cơn giận, thô bạo xé rách áo khoác Tiểu Ngọc, bắt lấy chân cậu, vạch khe mông ra, dùng đao thịt tàn nhẫn đâm vào trong huyệt non, hung mãnh lăng trì.

Tiểu Ngọc bị anh đâm đến câm miệng, bả vai co giật không ức chế nổi, phát ra từng cơn âm rung lẻ tẻ. Một vũng nước đọng lại trong mắt cậu lúc lâu, rốt cuộc cũng chảy ra ngoài, thấm ướt một mảng lớn thái dương.

Thẩm Hạo không mang bao, như con sói đói khát cắn xé Tiểu Ngọc, chịch đến sung sướng sau đó bắn mạnh ở trong, giống như trước kia, làm cho thân dưới cậu đỏ đỏ trắng trắng vô cùng chật vật.

Tiểu Ngọc như một con rối bị hỏng, nằm nghiêng ở trên giường, động cũng không động. Thẩm Hạo bóp lấy cằm cậu, vỗ vỗ mặt cậu. Trong đôi mắt Tiểu Ngọc trống rỗng, giống như từ sâu trong linh hồn xé ra một cái lỗ hổng, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ nơi đó.

Anh vốn định nói mấy lời cợt nhả sỉ nhục cậu một lần rồi tiếp tục chịch nhưng sau khi nhìn, lập tức không còn tâm trạng. Anh mặc quần áo vào, đóng cửa đi ra.

Giây phút mặc quần áo vào, lý trí cũng về lại thân thể, Thẩm Hạo thầm nhủ không ổn, động vào Tiểu Ngọc, e rằng Trình Phàm sẽ lột da mình cắt cỏ. Anh rít một hơi khói, quyết định ở lại, yên lặng quan sát tình thế.

Không ngờ, đến ngày thứ hai chẳng phát sinh gì cả, chỉ có cậu bị bệnh. Bác sĩ gia đình kê cho cậu mấy viên thuốc rồi đi.

Từ trong cái tủ quần áo vô biên vô tận, Trình Phàm chọn một bộ âu phục màu đỏ tía, cực kỳ hào hứng bay đi thành phố C. Lúc đi, gã để lại các hạng mục được bố trí chặt chẽ, trong đó ngay cả cái bóng Tiểu Ngọc cũng không có.

Thẩm Hạo thấy Trình Phàm tiêu sái phất tay, đi như một áng mây không để lại dấu vết, trong lòng kinh ngạc, nhìn kiểu gì cũng không hiểu. Trong biệt thự, bọn vệ sĩ giống như được nghỉ dài hạn, vừa múa vừa hát tán gái, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tiểu Ngọc.

Trong tay anh cầm thuốc được bác sĩ kê, lên lầu đẩy cửa phòng cậu ra.



Tiểu Ngọc nằm thoi thóp trên giường, đôi môi khô khốc như làn da. Lông mi cậu rất dài, phía dưới như một khoảnh bóng râm, ấn đường chau lại, dường như đau đớn không chịu nổi. Sau khi gặp lại, lần đầu tiên Thẩm Hạo nhìn thấy dáng vẻ cậu đáng thương như thế.

Sắc mặt Tiểu Ngọc tái xanh, đầu nghiêng trên gối, cánh tay cũng không ngoan ngoãn duỗi ra, rũ xuống bên giường. Anh theo thói quen nhấc tay cậu lên, thả lại trên giường rồi nhét dưới chăn.

Tiểu Ngọc ngủ nông như mèo, ngay lập tức bị đánh thức. Cậu nhìn thấy anh, bỗng nhiên mở mắt thật to, dẩu môi, nước mắt lại trào ra, giống như đóa hoa bị người ta vò nát, nghẹn ngào nói: “Anh Hạo… Anh là kẻ vô lương tâm… Em đem tiền cho anh, mà anh còn đánh em… Bắt nạt em…”

Thẩm Hạo cau mày, dùng ngón tay kẹp cằm cậu: “Nhóc bớt nói bậy đi.”

Lông mi cậu run run một chút, nhắm mắt lại, giãy dụa khỏi tay anh, lấy chăn bao lấy đầu, như con tằm bị thương, cuộn tròn ở một góc nào đấy không nhìn thấy.

Lòng anh đột nhiên luống cuống. Anh nghĩ trước nghĩ sau, nhanh chóng mua tấm vé tàu, mượn gió đông Trình Phàm xuất hành, trở về nhà một chuyến. Khi anh đẩy cánh cửa nhà lâu ngày ra, mẹ anh vừa mừng vừa sợ, Thẩm Hạo không thèm phí lời, bỏ tiền lên trên bàn, hỏi tới Tiểu Ngọc.

Mắt bà chớp chớp, úp úp mở mở một hồi mới thương tâm nói: “Không phải con đã chia tay với nó hả?”

Thẩm Hạo hất toàn bộ mấy thứ rách nát ở trên bàn xuống đất, tóm lấy bà, lắc mạnh qua lại mấy lần, quát luôn: “Tôi đang hỏi mẹ, có lấy tiền của em ấy không?”

Mẹ anh khóc lên, buồn bã nói: “Nó chỉ cho 10 vạn đồng thôi, nói là phí chia tay đưa cho con.”

Trong lòng anh tràn ngập khủng hoảng lớn lao, giống như trời đất sắp sụp đổ, chẳng thèm an ủi bà, đã chạy đi như cơn lốc. Khi anh trở lại thành phố A, Tiểu Ngọc vẫn nằm trên giường, không ăn không uống, như thể sắp khô héo