Ngày 32

Chương 22



tháng Tám, hồi I

Dịch A Lam giật bắn người như đã ngụp lặn dưới nước hồi lâu. Y ngồi thẳng lưng, hít thở sâu liên tục. Đồng tử giãn ra, thể như mũi dao sắc lẹm ấy vẫn đang kề trước ngực.

Khẽ chạm vào bờ ngực lành lặn, rồi đưa mắt nhìn căn phòng được phủ ánh vàng ấm áp đã đi cùng mình qua nhiều năm, một nỗi hoang mang không sao chịu thấu cứ thế dâng đầy trong lòng y.

Khi mũi dao chực chờ ngay tim, cũng là lúc đồng hồ điểm 12 giờ – y vượt không gian trở lại thế giới bình thường.

Y đang cách kẻ sát nhân rất xa, hoàn cảnh hiện tại rất đỗi an toàn. Nhưng một tháng nữa thôi, mũi dao kia chắc chắn đâm vào tim y. Y phải chết, y nhất định phải chết.

Lần đầu tiên, cái bóng của sự chết chân thực và gần gặn đến vậy. Nó bao trùm Dịch A Lam, khiến tim y đập nhanh đến mức tưởng chừng muốn thoát khỏi thể xác, thoát khỏi "một Dịch A Lam" đang tiệm cận với cái chết.

Y ngồi thẫn thờ không biết tự bao giờ, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên kéo mình trở lại hiện thực.

Hệt như một người máy vô tri, y cứng nhắc nghiêng đầu nhìn vào vật thể phát ra âm thanh. Hình ảnh mà mắt nhận được truyền đến đại não nhưng, giống một CPU sắp bị đào thải, mất thật lâu y mới đưa ra một kết luận đơn giản: điện thoại đổ chuông, mày nên bắt máy.

Dịch A Lam cầm điện thoại lên, người gọi đến là Giản Thành.

Dòng suy nghĩ tán loạn dần dần tụ lại, y từng nói với Giản Thành và trong sổ tay của Giản Từ Minh cũng đề cập rằng một ngày trong ngày 32 chỉ là khoảnh khắc tại thế giới bình thường. Vì vậy, Giản Thành nhắm chừng vài phút kể từ lúc 2:34 mà Dịch A Lam nói, để gọi điện hỏi thăm tình hình của y.

"A Lam ơi?" Giản Thành nóng lòng. "Thế nào rồi? Cậu tới ngày 32 rồi à? Trở lại chưa?"

"Tôi..." Vừa cất tiếng đã phát hiện cổ họng mình khô khốc, Dịch A Lam cúi đầu tạm gác mọi chuyện sang một bên.

Sau một đỗi, Giản Thành thận trọng hỏi: "A Lam à, cậu gặp chuyện gì đúng không?"

"Ngày mai tôi nói với cậu, được không?" Dịch A Lam nói một cách yếu ớt, giọng của y xa xôi như thể đến từ bên kia Trái Đất.

Ngày mai mà y nói thực ra là hôm nay, nhưng Dịch A Lam muốn chờ hừng đông, chờ mặt trời ló dạng và chờ thành thị này trở lại với cuộc sống thường nhật.

Giản Thành dịu giọng: "Được."

Nói đoạn, hắn chủ động cúp máy mà không hỏi thêm câu nào, dù rằng trong lòng đã nôn nóng đến mức không sao yên giấc.

Ngả lưng xuống giường, Dịch A Lam nhìn chằm chằm lên trần nhà với đầu óc trống rỗng.

Y trở mình nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra trời đã hửng sáng. Vệt nắng tinh mơ xuyên qua tấm rèm nhung màu lông ngỗng, ánh lên sắc xanh bạc chào một ngày mới.

Bỗng thấy nghèn nghẹt, Dịch A Lam há miệng để khí cacbonic ra ngoài. Có lẽ do trong người chất chứa quá nhiều thứ, nhỉ?

Y cần phải ngồi ngay ngắn trước cái chết suốt ba mươi ngày ròng rã mà bất kể sáng tối, phải xem xét mọi khía cạnh của cái chết, phải cho linh hồn mình vật lộn trong vô vọng hồi lâu mới có thể chào đón nó.

Y bị mưu sát vào ngày thứ 32, nhưng trong mắt những người khác thì đây là cái chết đột ngột.

Còn điều gì nghiệt ngã hơn thế nữa?

Dịch A Lam từng cảm thấy sống là một việc hết sức khó khăn, song y chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải chết như thế này.

Phòng khách vang lên âm thanh lục đục, Nhạc Khê Minh hôm nay trực ca sáng ắt đã thức dậy; sau đó là tiếng đóng mở cửa, mẹ ra ngoài mất rồi.

Theo thường lệ thì đến bà nội, tiếng dao thớt vang lên từ phòng bếp chứng tỏ cụ đang làm bữa sáng.

Mặt trời lên cao.

Đứng dậy kéo rèm cửa, Dịch A Lam tắm mình dưới cái nắng oi bức vào ngày 1 tháng 8 – nóng đến nỗi mồ hôi vã ra đầy mặt. Cái nóng, nó mang lại cho y một cảm giác khó chịu tột bậc, nhưng cũng xuyên qua sự trống trải và nỗi đau không thể thốt thành lời mà y đã cảm thụ suốt đêm qua.

Dịch A Lam tắt camera, chẳng có tâm tình xem mình trông như thế nào khi bước sang ngày 32. Y vào phòng khách làm một việc mà lẽ ra đêm qua vốn nên làm trước tiên.

Lấy điện thoại di dộng của Dịch Hiểu Sơn từ tay bà nội, Dịch A Lam mở ứng dụng xã hội mà chú từng sử dụng trước khi qua đời và bấm vào lịch sử trò chuyện gần nhất. Y nhắn tin cho người đứng đầu danh sách, hỏi thăm danh tính gã chủ nợ mà chú phụ trách trong khoảng thời gian cuối cùng lúc sinh thời.

Người nọ sửng sốt, đọc kỹ tin nhắn mới nhận ra đối phương là cháu trai của Dịch Hiểu Sơn. Quá hoảng sợ, anh ta vội vàng gửi cho Dịch A Lam những thông tin liên quan về chủ nợ.

Dịch A Lam nhìn lom lom vào bức ảnh trên điện thoại.

Ừ, đúng là gã.

Hứa Tuấn Bân, tên quỵt nợ.

Mặc dù doanh nghiệp đòi nợ mà Dịch Hiểu Sơn công tác thường cố gắng lách luật nhất có thể nhưng, nguồn gốc không phải cho vay nặng lãi bất hợp pháp mà là một số ngân hàng giao các khoản nợ xấu hoặc gần như "vỡ nợ" cho họ; nếu công ty bắt được chủ nợ, vậy có thể "ăn phần trăm" trên khoản nợ đó.

Và Hứa Tuấn Bân chính là một tên quỵt nợ lão luyện. Khi còn trẻ, gã theo đuổi hướng khởi nghiệp bằng robot và trí tuệ nhân tạo; năm đó chính sách quốc gia tập trung vào các ngành liên quan và hỗ trợ hết mực cho doanh nghiệp, Hứa Tuấn Bân chỉ là tham lam những khoản trợ cấp chính sách ấy. Gã chẳng có mô hình kinh doanh, chẳng có công nghệ và cũng chẳng am hiểu thị thường; sau đó không thể vượt qua kỳ xét duyệt chính sách trợ cấp, hậu quả là công ty phá sản, nợ lãi thấp ngân hàng không trả nổi phải lẩn trốn suốt nhiều năm.

Trên thực tế, trong thời kỳ khởi nghiệp rực lửa, có rất nhiều doanh nhân như Giản Từ Minh đã thành công đón đầu thị trường; song song đó, cũng có vô vàn kẻ đầu cơ như Hứa Tuấn Bân, cho rằng bản thân đứng đầu ngọn gió nên dám dùng chiêu trò sản xuất người máy hòng qua mặt chính phủ.

Trong số những chủ nợ mà Dịch Hiểu Sơn phụ trách, phần lớn từng là sếp sòng huy hoàng một thời trong các lĩnh vực liên quan đến ngành công nghiệp robot và trí tuệ nhân tạo.

Chính vì thế, sau khi Hứa Tuấn Bân giết Dịch Hiểu Sơn, gã lại giết Giản Từ Minh – chủ tịch tập đoàn khoa học kỹ thuật Giản Đan; tiếp sau thì gặp Dịch A Lam tại công ty chi nhánh Nam Thiết. Thoạt nhìn chỉ là trùng hợp, nhưng thực ra là điều không thể tránh khỏi.

Đúng vậy, Dịch A Lam rốt cuộc đã nhớ ra Hứa Tuấn Bân – khi đó y vẫn không biết tên, mà chỉ nhận ra khuôn mặt gã: Lần đầu tiên ngày 32 xuất hiện, Dịch A Lam từng trông thấy chú đuổi theo người nọ, y còn suýt va phải gã. Dù chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt, nhưng y vẫn ấn tượng bởi ngoại hình vạm vỡ ấy. Sau đó ở thế giới bình thường, khi đến nghĩa trang thăm Dịch Hiểu Sơn, Dịch A Lam đã nhìn thấy một gã đàn ông cường tráng đội mũ lưỡi trai ngay lối vào nghĩa trang. Y từng có cảm giác quen thuộc, song vừa khéo đấy cũng là khoảng thời gian y đang mất niềm tin vào bản thân. Bây giờ ngẫm lại, Hứa Tuấn Bân đến nghĩa trang có lẽ là muốn tận mắt trông thấy ngôi mộ của Dịch Hiểu Sơn, để chắc chắn rằng chú thực sự đã chết, cũng như được chôn cất bên dưới lớp đất; đồng thời chứng minh rằng mọi việc xảy ra trong ngày 32 không phải một giấc mơ. Và mãi đến phút cuối cùng vừa rồi, Dịch A Lam đã xâu chuỗi chiếc cằm vuông vức và khuôn miệng sẫm màu của hung thủ đuổi theo mình với nửa gương mặt dưới mũ lưỡi trai; đồng thời, vóc dáng của gã đàn ông trước mặt chồng lên dáng người cao to của chủ nợ mà chú đuổi theo, tất thảy những manh mối đó đột nhiên được liên kết ngay lúc ấy.

Nhưng, "sự bừng hiểu" này cũng là thứ giết chết y.

Nếu muốn cứu mình, Dịch A Lam chỉ có thể bắt tay từ thế giới hiện thực.

Y buộc mình phải bình tĩnh, suy nghĩ xem nên làm gì trước cái chết sắp đến.

Tìm Hứa Tuấn Bân, uy hiếp gã? Không nghĩa lý gì cả. Hứa Tuấn Bân chiếm thế thượng phong tuyệt đối trong ngày 32, bất kể Dịch A Lam làm gì trên thực tế cũng chẳng ảnh hưởng đến Hứa Tuấn Bân ở "đó". Có lẽ Hứa Tuấn Bân trong một phút khờ dại sẽ đồng ý buông tha Dịch A Lam, nhưng chẳng có điều gì đảm bảo rằng gã sẽ không lật mặt trong ngày 32. Nếu tình huống ấy xảy ra, Dịch A Lam biết kêu oan với ai?

Dụ dỗ? Dịch A Lam có thể lợi dụng thứ gì dụ dỗ gã?

Hơn nữa... Dịch A Lam nhớ lại phút thay đổi cảm xúc cuối cùng của Hứa Tuấn Bân vừa qua. Ban đầu gã chỉ muốn tìm ra bí mật của công ty chi nhánh Giản Đan từ miệng y, nhưng sau đó lại muốn giết y bất chấp hậu quả. Nói cách khác, Hứa Tuân Bân thực ra không mấy quan tâm đến bí mật đó.

Dịch A Lam có thể lý giải phần nào hành vi của gã, không cần biết Hứa Tuấn Bân muốn làm gì nhưng có một điều chắc chắn rằng: Ngày 32 đã vô tình mở ra hàng nghìn bí mật. Nếu không thể có được cơ mật của tập đoàn Giản Đan, vậy ta cứ đổi sang một công ty khác. Không có gì là không thể trong ngày 32.

Nếu là thế, Dịch A Lam chừng như phải bó tay chịu trói.

Trừ phi, giết gã.

Ý nghĩ khủng khiếp này đột nhiên nảy ra trong tâm trí Dịch A Lam.

Không thể nào. Trong thời đại công nghệ vô cùng phát triển và "lưới trời lồng lộng" ngày nay, rất có thể y phải chịu cảnh tù tội suốt đời. Gã hoàn toàn có quyền tự vệ chính đáng, và y thì đương nhiên không được bất kỳ tòa án nào phán vô tội.

Vả lại, Dịch A Lam không đủ dũng khí giết người.

Chưa bao giờ Dịch A Lam cảm thấy nặng nề và bất lực như lúc này, nhưng dù sao chăng nữa y cũng phải cho Giản Thành một câu trả lời.

"A Lam!" Giản Thành bắt máy gần như ngay lập tức, giọng điệu hắn gấp gáp. "Cậu thế nào rồi?"

Dịch A Lam nói: "Tôi đã xử lý tòa nhà, nhà máy và chi nhánh của Giản Đan. Cậu có thể yên tâm."

"Tôi đang hỏi cậu đấy." Giản Thành nói. "Cậu sao rồi?"

Dịch A Lam thoáng khựng lại, chẳng biết nên trả lời thế nào.

"Đừng giấu tôi mà." Giản Thành nài nỉ. "Cậu bị gì ư?"

"Không."

Tim như chìm xuống đáy, Giản Thành nghe thấy sóng gió phía sau chữ "Không" nhạt nhẽo của y: "Bây giờ cậu có nhà không? Tôi qua tìm cậu nhé."

"Đừng!" Dịch A Lam bật thốt, y đã quên mất mình từng từ chối bao nhiêu lần trước lời đề nghị đến chơi nhà của bạn học nam. "Để tôi tới chỗ cậu."

Giản Thành đã chuyển đến văn phòng chủ tịch; khoảnh khắc khi đặt chân vào đây, Dịch A Lam vô thức nhìn thoáng qua vị trí thi thể của Giản Từ Minh hôm ấy.

Nhận ra ánh nhìn của y, Giản Thành gần như mường tượng được ngay khung cảnh đẫm máu mà mình không thể thấy. Nhưng chưa kịp nhấm nháp nỗi buồn đó thêm lần nữa, hắn đã trông thấy khuôn mặt bơ phờ của Dịch A Lam.

Giản Thành quan sát nét mặt y, nói với giọng khẳng định: "Cậu đang gặp rắc rối."

Dịch A Lam dù đã nghĩ suy rất nhiều, song vẫn không biết phải bắt đầu như thế nào.

Giản Thành gần như ép buộc: "A Lam à, là vì giúp tôi đúng không? Nếu cậu không nói, tôi làm sao yên tâm được đây. Nếu... Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, tôi thề sẽ đổ lỗi hết cho mình."

Dịch A Lam đành nói: "Tôi gặp hung thủ giết cha cậu."

Giản Thành đanh giọng: "Sau đó thì sao?"

"Chúng tôi phát sinh tranh chấp, gã đã mất kiểm soát."

Hứa Tuấn Bân quả thật cảm thấy mình mất kiểm soát; sau khi trở lại thế giới bình thường, gã nghĩ đi nghĩ lại, rằng tại sao trong ngày 32 mình lại quá dễ mất kiểm soát. Và mỗi lần như thế, gã đều muốn tước đi mạng sống của kẻ khác. Giả như phát rồ ở thế giới này, bất quá gã chỉ trút giận và ngắt vài chiếc lá ven đường. Trái lại ở ngày 32, tính mạng con người hệt như hoa lá cỏ cây mặc cho gã giày xéo mà chẳng cần chịu trách nhiệm.

Nếu nói giết Dịch Hiểu Sơn là có thể lý giải – "tức nước vỡ bờ" khi bị dồn vào đường cùng, vậy giết Giản Từ Minh thì đã quá điên loạn.

Sau khi trở về hiện thực lần đầu tiên và biết rằng Dịch Hiểu Sơn thực sự đã chết, Hứa Tuấn Bân nhận ra có hàng vạn cơ hội kinh doanh đang chờ mình trong ngày 32. Chỉ cần biết cách tận dụng, lợi nhuận khổng lồ mà không cần vốn bỏ ra ắt rơi vào túi gã.

Từng giữ vai trò chủ doanh nghiệp, thứ đầu tiên gã nghĩ đến hẳn nhiên là bí mật công nghệ thông tin hay còn gọi là "mạch máu" công ty. Dưới tình huống không biết Giản Từ Minh cũng đến ngày 32, Hứa Tuấn Bân càng sẵn lòng hợp tác với tập đoàn Giản Đan – một doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực chế tạo người máy tại thành phố Nam Lâm. Nhưng gã hoàn toàn chẳng có cách nào liên lạc với ban giám đốc; nếu trình bày với lễ tân, e rằng bọn họ còn tưởng gã điên khùng.

Hứa Tuấn Bân nghĩ đến một người khác – cựu phó tổng của mình – Phương Giai, hiện là giám đốc bộ phận của Carter Robotics.

Carter Robotics là công ty robot đầu tiên ở nước D thâm nhập thị trường nội địa, đã nhanh chóng chiếm lĩnh "miếng bánh lớn" bằng giá cả phải chăng và công nghệ tương đối tiên tiến. Tuy nhiên, với sự hoàn thiện dần dần của ngành công nghiệp robot trong nước, lợi thế của Carter đã bị san bằng và doanh số bán hàng giảm dần qua từng năm. Sau sự trỗi dậy mạnh mẽ của Kỹ thuật Giản Đan, Carter Robotics gặp phải đối thủ lớn đầu tiên và hình thành phản xạ run sợ có điều kiện khi nghe thấy cái tên này.

Phương Giai – người từng là phó tổng dưới trướng Hứa Tuấn Bân, vốn tảng lờ trước lời mời mọc của tên quỵt nợ lão luyện này. Nhưng dáng vẻ mặt dày mày dạn của gã, và cả câu nói chắc như đinh đóng cột "Muốn tìm bí mật nào của Giản Đan, tôi tìm tất cho mấy người". Giọng điệu khảng khái hùng hồn như thế ít nhiều khiến ông ta tin tưởng, biết đâu Hứa Tuấn Bân quả thật có cách thì sao?

Phương Giai bèn đồng ý giới thiệu Hứa Tuấn Bân với Pete – giám đốc khu vực hiện tại của Carter Robotics, sau khi gã mang đến thông tin thực sự có giá trị từ tập đoàn Giản Đan.

Vì thế, vào ngày 32 lần thứ hai, Hứa Tuấn Bân đến thẳng tòa trụ sở rồi tình cờ gặp phải Giản Từ Minh ngay đó. Bộ não nhảy số, gã lập tức liên tưởng đến "cơ hội trời ban" mà thẳng thừng ngỏ lời với ông.

Rằng: "Carter trả tôi mười triệu, điều tra bí mật thương nghiệp Giản Đan của anh. Giờ anh chỉ cần đưa gấp đôi, tôi sẽ tung tin giả cho họ."

Không ai biết được Giản Từ Minh nghĩ gì vào lúc ấy, dẫu sao ông đã bình tĩnh đồng ý yêu cầu của gã.

Hứa Tuấn Bân thầm đắc ý, nhưng rồi mau chóng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. Nếu muốn lấy tiền, vậy gã phải liên hệ với Giản Từ Minh trong thực tế. Cái chính ở đây là tài khoản ngân hàng ắt tiết lộ danh tính thật của gã. Điều gì sẽ xảy ra nếu Giản Từ Minh lật lọng, tìm người loại bỏ hoàn toàn mối nguy là gã? Giản Từ Minh sở hữu một hậu phương vững chắc phía sau, ông có vô vàn cách khiến gã bốc hơi khỏi thế gian; hơn nữa, Giản Từ Minh đã phát triển Giản Đan từ một công ty nho nhỏ thành tập đoàn hàng đầu cả nước ngày nay, danh tiếng của ông không dễ gì sánh kịp.

Và bản thân Giản Từ Minh cũng đang ở ngày 32, ông có thể tiêu hủy toàn bộ cơ mật công ty bất kỳ lúc nào. Khi đó, không gì có thể uy hiếp được nữa.

Hứa Tuấn Bân muộn màng nhận ra mình đang "bảo hổ lột da (1)". Tính già hóa non, hợp tác với Carter Robotics vẫn an toàn hơn. Gã tin rằng Carter sẽ cần mình làm "người phát ngôn" vào ngày 32, trở thành cánh tay phải đắc lực trong việc điều tra bí mật của đối thủ.

(1) Bảo hổ lột da (与虎谋皮): thành ngữ chỉ "không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương".

Hứa Tuấn Bân bèn quan sát Giản Từ Minh.

Tại thế giới bình thường, Giản Từ Minh là một nhân vật mà gã chỉ có thể ngước nhìn. Hứa Tuấn Bân hoàn toàn không đủ sức cạnh tranh với ông. Nhưng ở ngày 32, Giản Từ Minh chỉ là lão già hom hem gần sáu chục tuổi, một cú đấm của gã cũng dư sức hạ đo ván người ta.

Và, gã đã làm vậy.

Hứa Tuấn Bân có đôi lúc nghi ngờ bản thân đã mắc rối loạn nhân cách chống đối xã hội (2), còn ngày 32 là một chìa khóa giúp gã giải phóng con người thật trong mình. Nếu không, chẳng có cách nào giải thích rằng gã giết người chỉ vì muốn lảng tránh trách nhiệm.

(2) Rối loạn nhân cách chống đối xã hội (ASPD): là một quá trình suy nghĩ rối loạn chức năng ăn sâu và cứng nhắc, tập trung vào hành vi vô trách nhiệm xã hội với hành vi khám phá, phạm pháp mà không hề hối hận.

Gã buộc lòng phải thừa nhận bản chất của mình là một thứ rác rưởi, có thể làm bất cứ điều gì vì tiền. Chỉ là thế giới bình thường kia, chưa bao giờ cho gã cơ hội sống thật mà thôi.

Vào tháng Bảy, khi Hứa Tuấn Bân trở lại thế giới hiện thực đã lập tức chuyển cho Phương Giai nội dung của một vài tài liệu mà mình tìm thấy trên bàn làm việc của Giản Từ Minh.

Sau khi xác minh một số phương pháp kỹ thuật, Phương Giai rốt cuộc tin tưởng và đưa gã đến gặp giám đốc Pete.

Pete vừa phải chịu áp lực thường xuyên từ công ty mẹ, vừa trơ mắt đứng nhìn "chiếc bánh khổng lồ" trên thị trường Hoa Quốc đang bị người khác dần dần cướp đoạt suốt thời gian dài. Thế nên sự xuất hiện của Hứa Tuấn Bân, chính là ánh sáng cứu rỗi trong đời hắn.

Mặc dù lời kể của Hứa Tuấn Bân hoàn toàn sát với thực tế, nhưng một ngày 32 thưa thớt dân cư cùng cái chết bất ngờ của đối thủ Giản Từ Minh do chính tay gã gây ra trong thế-giới-kia vẫn khiến Pete cho rằng người này có vấn đề thần kinh. Nhưng Hứa Tuấn Bân lại bảo "Đợi lúc nào tôi lấy được thứ anh cần, thì anh hẵng trả tiền" – chính câu nói này đã đổi lấy cái gật đầu của Pete, bởi dù bị lừa thì hắn cũng chẳng mất gì.

Nhưng ngờ đâu vào ngày 1 tháng 8, Hứa Tuấn Bân chẳng những không mang theo bất cứ thông tin mật nào mà ngược lại còn yêu cầu công ty của hắn phải bảo vệ gã.

"Tôi nói này, bọn chúng có một phòng thí nghiệm ở chi nhánh Nam Thiết. Tôi vào được rồi, nhưng cuối cùng bị thằng chó kia phá mất! Nó chắc chắn là người của Giản Đan đấy!" Hứa Tuấn Bân gào lên trước mặt Pete. "Tôi suýt chút nữa giết được nó! Là suýt chút nữa! Mười hai giờ đúng, nó trở về! Nó có thể sống thêm một tháng! Nếu giết được tôi nội trong một tháng, nó có thể sống tiếp mấy chục năm! Ai mà cam lòng chết chứ! Nó nhất định giết tôi! Tôi không lừa anh đâu! Anh phải cho người bảo vệ tôi 24/24, tôi còn sống thì mới cho các anh những giá trị không bao giờ tưởng tượng được."

"Có phải Hứa Tuấn Bân chết, thì cậu mới bình an vô sự?" Nghe hết Dịch A Lam nói, sắc mặt Giản Thành tái mét, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Dịch A Lam thoáng run lên, y đang bị cuốn vào vòng xoáy của đạo đức và sinh tồn. Đương nhiên y không muốn chết, mà chủ động giết một ai đấy quả là một quyết định khó khăn.

Giản Thành nói: "Cho tôi thông tin của Hứa Tuấn Bân. Tôi sẽ cử người đi tìm gã, nhất định tìm ra thôi."

"Giết người là phạm pháp." Dịch A Lam nhẹ giọng, như thể sợ bị ai nghe lén.

Giản Thành đáp: "Tôi sẽ nghĩ cách."

Hắn nói một cách hờ hững, có lẽ dự tính xử lý bằng tiền bạc hoặc quyền lực.

Dịch A Lam khẽ lắc đầu.

"Vậy cậu nói xem, phải làm sao đây?" Giản Thành nhìn thẳng vào mắt Dịch A Lam, ánh nhìn nghiêm nghị đầy áp bức khiến người ta phải tin rằng hắn vô cùng đủ tư cách lãnh đạo một tập đoàn lớn.

Dịch A Lam cảm thấy hoang mang, cảm giác hoang mang này đã đeo đẵng theo y kể từ khi trở lại thế giới bình thường. Y thật tình không biết phải làm gì.

"A Lam, đừng quá tốt bụng." Giản Thành nói đầy ẩn ý. "Tôi tiếc, vì không thể đi cùng cậu vào ngày 32. Nhưng tôi có đủ tư cách nói với cậu, rằng đó là một thế giới mà người tốt không thể tồn tại lâu."

"Lần này là tôi liên lụy cậu. Dù có chuyện gì chăng nữa, tôi cũng giúp cậu giải quyết hết. Cho dù phải vào tù thì tôi cũng bảo đảm cậu sẽ sống thật tốt bên ngoài."

"Nhưng trong tương lai... A Lam à, cậu phải học cách tàn nhẫn."

Hết chương 022

Mình: Tác giả đặt vấn đề quá hay. Đứng giữa ranh giới đạo đức và cái chết, bạn chọn như thế nào?
— QUẢNG CÁO —