Ngày Đó Đợi Cậu Tan Học

Chương 24: Đêm giao thừa



Lúc từ trong rạp chiếu phim đi ra, ánh mắt Khương Tri Nghi đã sưng thành hạch đào, hốc mắt Trình Thanh Thanh cũng như vậy.

Có lẽ Lục Minh cũng đã khóc, Khương Tri Nghi nghe thấy Thẩm Thời An đang ở bên cạnh cười nhạo anh, khiến Lục Minh tức giận đến dậm chân, mắng anh là động vật máu lạnh.

Sau khi xem phim, bọn họ đã cùng nhau đi ăn.

Thẩm Thời An kêu trời quá lạnh, liền yêu cầu một chai rượu trắng, Khương Tri Nghi chưa từng thấy qua loại rượu này, uống một chén xuống bụng, dạ dày đều nóng rát lên.

Trước kia cô chưa từng uống rượu trắng, hoàn toàn là bị Thẩm Thời An và Lục Minh dụ dỗ mà uống, nước mắt vừa dừng một chút rồi bây giờ lại rầm rầm rơi xuống.

Giang Nhiên khom lưng rút cho cô một tờ giấy, chân đá vào bụng Thẩm Thời An, Thẩm Thời An cười đến đau bụng không đứng dậy nổi: "Tôi cũng không nghĩ tới tửu lượng một cành hoa lại kém như vậy!"

Lời này của anh không hề tin được, rõ ràng lần trước ở VENUS, Khương Tri Nghi uống hai ngụm rượu trắng, liền say đến bất tỉnh nhân sự.

Giang Nhiên lười để ý tới anh, cúi người trực tiếp đỡ Khương Tri Nghi đang ngồi không yên: "Tôi đưa cậu ấy về nhà trước."

Anh liền bị Thẩm Thời An mắng là trọng sắc khinh bạn.

Trời tối hơn, nhiệt độ của thị trấn nhỏ trở nên thấp hơn.

Giang Nhiên liền đội mũ áo lông của Khương Tri Nghi lên đầu cô, sau đó đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống: "Tôi cõng cậu về nhà."

Khương Tri Nghi chậm rãi bò lên, quay đầu lại phất tay tạm biệt với đám người Trình Thanh Thanh, chiếc mũ to che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chút khuôn mặt đỏ bừng.

Mặt cô nóng quá, cằm cọ lên vai Giang Nhiên, say đến mức bất tỉnh nhân sự, đầu đã hoàn toàn thành bột nhão.

Sau đó, cô bắt đầu hát bên tai Giang Nhiên, "Biển yên tĩnh của mùa hè năm đó", bài hát đã được hát rất nhiều trong thời gian gần đây.

Giọng hát của cô quá ngọt ngào, và hát chay thậm chí còn dễ chịu hơn so với có nhạc nền.

Cô nói: "Giang Nhiên, cậu có biết tôi đang nghĩ gì khi hát không?"

"Nghĩ gì?"

"Đang nghĩ đến cậu."

Nói xong những lời này, liền nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Hơi thở nóng bỏng của cô thổi lên lỗ tai anh, đến cả trái tim anh cũng đang nóng rực.

Lúc Giang Nhiên đưa Khương Tri Nghi về nhà, Từ Thanh Chi vẫn chưa ngủ, bà ấy đang ngồi trong cửa hàng nước đường tính toán lại sổ sách.

Đeo kính, trên người khoác lên một cái khăn choàng kẹp bông.

Có lẽ là để tiết kiệm điện, trong cửa hàng không bật điều hòa, chỉ bật một cái "mặt trời nhỏ" kém chất lượng, ánh sáng đỏ rực làm nóng nửa khuôn mặt bà.

Thấy Giang Nhiên cõng Khương Tri Nghi trở về, bà dường như sửng sốt một chút.

Giang Nhiên sợ Khương Tri Nghi bị mắng, giải thích đơn giản: "Bạn học cùng nhau tụ tập ăn tối, cậu ấy không cẩn thận uống một ngụm rượu trắng."

Từ Thanh Chi gật gật đầu, đi qua đỡ Khương Tri Nghi, nói: "Làm phiền cháu rồi."

"Không sao ạ."

Giang Nhiên đặt Khương Tri Nghi lên ghế, cơ thể cô mềm nhũn ngã xuống, Giang Nhiên đến gần, dùng tay cẩn thận nâng mặt cô lên.

Khương Tri Nghi trong miệng còn đang lẩm bẩm hát: "Khi đó chúng ta mỗi ngày ở cùng một chỗ, quá hạnh phúc đến mức không còn khoảng cách."

Lặp đi lặp lại, có lẽ chỉ biết hát mỗi câu này.

Giang Nhiên dừng một lát, ngẩng đầu nhìn cầu thang gác mái, hỏi Từ Thanh Chi: "Có cần cháu giúp cô đưa cậu ấy lên không ạ?"

Từ Thanh Chi lại ngẩn người: "Không cần đâu, tí nữa cho nó ngủ với cô là được."

Giang Nhiên gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Khương Tri Nghi, xoay người rời đi.

Khương Tri Nghi ngủ đến nửa đêm rồi tỉnh giấc, đau đầu muốn chết, toàn thân đều là mùi rượu.

Cô khó chịu xoay người, lại không cẩn thận đánh thức Từ Thanh Chi.

Từ Thanh Chi mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"

Khương Tri Nghi mềm giọng đáp: "Đau đầu."

Từ Thanh Chi bật đèn bàn nhỏ ở đầu giường, thò người sờ sờ trán Khương Tri Nghi: "Cũng may không bị sốt, chắc là do uống rượu."

Khương Tri Nghi có chút hoảng hốt, lè lưỡi: "Con không phải cố ý uống."

Từ Thanh Chi cười cười: "Giang Nhiên nói với mẹ rồi."

Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, Từ Thanh Chi nhìn cô một cái, lại chuyển đề tài: "Bé con đã bao lâu rồi không ngủ cùng với mẹ nhỉ?"

Khương Tri Nghi ngẩn người, Từ Thanh Chi đã lâu không gọi cô như vậy.

Thật ra cũng không tính là biệt danh, chỉ là một xưng hô khá thân mật ở địa phương, trong trí nhớ có hạn của Khương Tri Nghi, khi còn bé bố mẹ thường gọi cô như vậy.

Nhưng từ sau khi bố qua đời, Từ Thanh Chi rất ít khi gọi cô như vậy, giống như là sợ đụng phải chuyện cũ thương tâm gì đó.

Khương Tri Nghi dịch người về phía trước, ôm lấy eo Từ Thanh Chi, giọng nói mềm nhũn: "Cảm giác hình như đã rất lâu rất lâu."

Từ Thanh Chi thở dài một tiếng: "Chớp mắt đã lớn như vậy rồi."

Khương Tri Nghi nói: "Vâng, tháng 7 năm sau, là con 18 tuổi."

Từ Thanh Chi nói: "Bé con có thích chàng trai nào ở trường chưa?"

Tim Khương Tri Nghi đập thình thịch, mặt bỗng dưng đỏ lên, ngẩng đầu, nhỏ giọng oán giận nói: "Mẹ đang nói cái gì vậy...!"

Từ Thanh Chi nói: "Con gái tuổi mới lớn, có người thích là chuyện bình thường, năm đó mẹ thầm mến bố con khi còn học trung học."

Khương Tri Nghi ngẩng đầu: "Lúc bố còn trẻ thì như thế nào?"

Từ Thanh Chi nói: "Ông ấy à, khi đó thành tích rất tốt, nhưng không thích nói chuyện, mặt cả ngày đều căng lên, giống như tất cả mọi người đều nợ ông ấy tiền."

Từ Thanh Chi hẳn là nghĩ đến chuyện gì thú vị, ánh mắt không khỏi cong lên.

"Khi đó thành tích của mẹ không tốt lắm, khi còn bé học thế nào cũng không được, ngay từ đầu thật ra mẹ không hề chú ý tới bố con, nhưng lúc ấy người bạn mà mẹ quen với ông ấy là hàng xóm, suốt ngày nhắc tên ông ấy với mẹ, cứ thế mẹ cũng quen ông ấy."

"Sau đó không hiểu sao lại thích ông ấy."

"Nhưng không dám nói với ông ấy, lặng lẽ thích, sưu tầm những bản nhạc ông ấy thích, xem phim ông ấy thích, bất cứ khi nào ông ấy ở gần, mẹ sẽ nói chuyện với người khác rất lớn."

"Khi đó mẹ cũng không biết hành động này của mẹ là vì cái gì, rất lâu sau nhớ lại, mới biết thì ra là bởi vì thích ông ấy nên muốn khiến ông ấy chú ý."

"Sau đó thì sao?" Khương Tri Nghi hỏi.

Từ Thanh Chi nói: "Nhưng lúc đi học cũng không dám thổ lộ với ông ấy, sau khi tốt nghiệp cũng không nói được nữa, con biết không, bố con tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, một trường đại học mà mẹ chưa bao giờ dám nghĩ tới, nào dám hy vọng xa vời được yêu đương với ông ấy chứ?"

Bà mỉm cười: "Kết quả là sau khi mẹ đi làm, không ngờ gặp được ông ấy, khi đó mẹ làm phục vụ ở nhà hàng, ông ấy cùng bạn học đi ăn cơm..."

Lúc ấy bà hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, vốn muốn trốn không để ông ấy nhìn thấy mình, nhưng vẫn bị nhìn thấy, không ngờ ông ấy thế mà lại còn nhớ bà, đi tới nói chuyện với cô, còn nói nhớ rằng bà nấu cơm rất ngon, có phải tới nơi này làm học việc hay không.

"Sau đó ông ấy thường xuyên tới ăn cơm, và dưới sự cổ vũ của ông ấy, mẹ thi lấy chứng chỉ làm đầu bếp bánh ngọt, cũng tiết kiệm một được ít tiền, sau đó tự mình mở cửa hàng bánh ngọt."

"Rồi không biết tại sao lại ở bên nhau."

Có lẽ là sợ Khương Tri Nghi bị lạnh, Từ Thanh Chi không bật điều hòa.

Nhiệt độ trong phòng nóng rực, một ngọn đèn bàn nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Khương Tri Nghi nằm sấp trên giường, hai tay nâng má, đây là lần đầu tiên cô nghe được những điều này.

"Lúc ấy bố ưu tú như vậy, vì sao ông bà ngoại còn phản đối hai người ở bên nhau?"

Từ Thanh Chi suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì ông ấy quá ưu tú, ông bà ngoại con tư tưởng truyền thống, cảm thấy không môn đăng hộ đối, mẹ gả qua sẽ bị xem thường, bị khi dễ."

Khương Tri Nghi hiểu gật gật đầu, dừng một chút, bỗng nhiên hỏi Từ Thanh Chi: "Mẹ có nhớ bố không?"

"Ừ?" Từ Thanh Chi giống như là sửng sốt một chút, đầu quay sang bên kia, thanh âm nghe như nghẹn ngào lại giống như than thở, như còn muốn nói cái gì đó, nhưng im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ thở một tiếng thở dài nông cạn.

-

Sau Giáng sinh, lại qua khoảng hai mươi ngày, liền nghỉ đông.

Trước kỳ nghỉ đông, Trình Thanh Thanh đã có một hành động điên rồ, cô đột ngột xin phép giáo viên cho nghỉ gần một tháng, sau đó đến Bắc Kinh để thi nghệ thuật.

"Mẹ kiếp, trước kia nhìn không ra cậu ấy lớn gan như vậy nha!"

Trình Thanh Thanh đã rời đi ba ngày, Hứa Nặc vẫn thở dài.

"Nói thật là trước đây tôi không thích Trình Thanh Thanh lắm, cứ tưởng cô ấy mặc quần áo đặc biệt, tức là vừa nhìn đã đẹp hơn, cả ngày mặt lạnh như không ai có thể coi thường cậu ta, tôi liền nghĩ cậu ta đang ra vẻ cái gì?"

"Sau đó ở chung ký túc xá, quan điểm của tôi đối với cậu ta ngược lại đã thay đổi một chút, nhưng cũng chỉ là cảm thấy không chán ghét nữa mà thôi."

"Lần này tôi thật sự phục cậu ta!"

Khương Tri Nghi đang ngồi ở trước bàn viết đề toán, nghe vậy ngẩng đầu cười cười, trong đầu lại nhớ tới Trình Thanh Thanh đã nói một câu với cô khi đưa ra quyết định này.

Cô nói: "Mặc dù thành tích của tôi cũng được, nhưng cũng không tốt đến mức có thể thi vào trường danh tiếng, vì vậy, tại sao không đặt cược? Tôi không muốn thua cậu."

Cô ngay cả nói những lời như vậy cũng lạnh lùng thản nhiên: "Huống hồ, tôi cũng rất thích diễn xuất, tôi rất thích người khác nhìn mình chăm chú, thích cảm giác được rất nhiều người yêu thích, tôi ghét cuộc sống không thay đổi, nếu làm diễn viên, có thể trải nghiệm rất nhiều cuộc sống khác nhau."

"Thật ra tôi đã âm thầm học riêng với giáo viên, tôi rất tin tưởng vào bản thân mình." Cô ngẩng đầu nhìn Khương Tri Nghi: "Cậu có tin tôi không?"

Khương Tri Nghi vốn là được chủ nhiệm lớp của cô phái tới khuyên cô, nghe xong lời cô nói, những lý do trong lòng cô chuẩn bị để khuyên cô ấy liền không cần dùng nữa.

Cuộc sống của mọi người chỉ có một lần.

Mặc dù trước khi có kết quả cuối cùng, chúng ta không bao giờ có thể dự đoán con đường nào là chính xác.

Nhưng cuộc sống không phải là kết quả, mà là một quá trình.

Sống tận hưởng mới là quan trọng nhất.

"Thư." Giọng nói của cô mang ý cười.

Trình Thanh Thanh có chút kinh ngạc, cô nhanh như vậy đã bị cô thuyết phục, nhíu mày với cô, Khương Tri Nghi nói: "Nói nhỏ cho cậu biết, thật ra tôi vẫn luôn viết tiểu thuyết, nếu có cơ hội, có lẽ sau này nói không chừng cậu sẽ diễn tiểu thuyết của tôi đó."

Ánh mặt trời mùa đông lướt qua khe hở của cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt đang cười của các cô.

Trình Thanh Thanh nói: "Cậu quả nhiên rất khác so với tưởng tượng trước kia của tôi."

-

Đêm trước Tết Nguyên Đán, Trình Thanh Thanh đang ở trong kỳ thi nghệ thuật dành mấy ngày trở về ăn tết.

Vào đêm giao thừa, Hứa Nặc trong nhóm WeChat của "mặt tối của mặt trăng" để hỏi mọi người có muốn đi đến bờ biển để xem pháo hoa cùng nhau hay không.

Thời đại của điện thoại thông minh đã đến, cách đây không lâu tất cả họ đã thay đổi điện thoại di động mới, cũng tải về WeChat kéo nhóm, bây giờ đang ở giai đoạn mới của tính năng mới này, mỗi ngày có thể trò chuyện rất nhiều trong nhóm.

[Ô ô Lộc Minh]: Tôi không thành vấn đề, ở nhà sắp bị ba mẹ tôi niệm chết, vừa hay có thể ra ngoài trốn một chút.

[Tiểu Thẩm cao 1m8]: Tôi cũng ok. Ps: Niệm gì với cậu?

[Trình Thanh Thanh]: Tôi đi.

[Ô ô Lộc Minh]: Chính là thành tích, còn có thể là cái gì nữa? Anh Nhiên với một bông hoa có đi không?

Khương Tri Nghi quay đầu lại hỏi Từ Thanh Chi một chút, Từ Thanh Chi chỉ dặn dò vài câu chú ý an toàn, liền đồng ý.

[Chi Chi]: Tôi đi.

[Nhiên]: Đi.

[Tiểu Thẩm cao 1m8]: Vậy bốn người chúng ta vẫn gặp nhau ở chỗ cũ đầu hẻm?

[Nhiên]: Được.

Khương Tri Nghi cũng trả lời "Được", rồi vội vàng thay quần áo chạy ra cửa mang giày.

Kết quả vừa chạy ra khỏi cửa, liền gặp Giang Nhiên đang đi về phía bên kia.

Buổi tối nhiệt độ thấp, gió ven biển lại lớn, Từ Thanh Chi sợ cô bị lạnh rồi lại sinh bệnh, quấn rất nhiều quần áo lên người cô.

Bên ngoài áo len là áo khoác lông vũ, lại mặc một lớp áo khoác sừng trâu kẹp bông.

Có cả bịt lỗ tai, trên đầu là một cái mũ lông xù, cổ cũng bị khăn quàng cổ quấn kín, cả khuôn mặt chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Đêm nay Giang Nhiên cũng mặc không ít, áo khoác dài màu đen cùng giày Martin, trên cổ cũng quấn một chiếc khăn quàng cổ màu xám.

Kiểu dáng áo khoác màu trắng trên người Khương Tri Nghi, với kiểu dáng áo khoác của anh không hiểu sao lại tương tự nhau, thoạt nhìn có chút giống như trang phục tình nhân.

Quả nhiên, bọn họ vừa đi tới đầu hẻm, Thẩm Thời An và Lục Minh đã sớm chờ ở đó đã bắt đầu trêu chọc.

Khương Tri Nghi bị bọn họ nói đến mặt đỏ bừng, trái tim cũng đập thình thịch hỗn loạn.

Cô lấy khăn quàng cổ kéo lên mặt, hận không thể đem cả khuôn mặt mình giấu đi.

Giang Nhiên hai tay đút túi đi bên cạnh cô, đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô xuống: "Cậu cũng không sợ đụng vào cây à."

Nhưng khóe môi cong lên cho thấy tâm tình hiện tại của anh rất tốt.

Bọn họ cùng Trình Thanh Thanh, Hứa Nặc hẹn gặp nhau ở cơ sở mới của Trường Trung học số bảy, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau bắt xe đi đến bờ biển.

Đêm giao thừa nên có rất nhiều người tụ tập trên bãi biển này.

Ven đường có rất nhiều người buôn bán đến bày sạp, Giang Nhiên đi tới mua cho mỗi người một ly đồ uống nóng, Khương Tri Nghi cởi găng tay ra, cẩn thận cầm ly trà sữa sưởi ấm.

Ngoại trừ các người buôn bán ra thì bên này còn có rất nhiều nơi có thể chơi trò chơi —— bẫy, bóng bay, còn có một ít trò chơi nhỏ mà Khương Tri Nghi không kể đến.

Lục Minh và Trình Thanh Thanh chạy đến bên cạnh bẫy, Thẩm Thời An cũng đi sang bên kia ném rổ.

Khương Tri Nghi và Giang Nhiên đi cạnh nhau trong đám đông, bỗng nhiên nhìn thấy một ông nội làm đồ chơi bằng đường.

Khương Tri Nghi khi còn bé rất thích mua cái này, từ khi học trung học cơ sở, cô không bao giờ mua nữa.

Lúc này đột nhiên lại nhìn thấy, cô bừng bừng đi qua, ông nội ngẩng đầu nhìn cô cười: "Muốn cái nào đây?"

Khương Tri Nghi suy nghĩ một chút: "Hay là, ông làm mặt trăng cho cháu đi? Loại mặt trăng tròn ạ."

Ông nội gật gật đầu, chuyện này đối với ông mà nói là quá dễ dàng.

Nguyên bản thật ra chỉ cần làm một cái đĩa lớn là được, nhưng có lẽ là quá nhàm chán, ông ở trên bàn lại vẽ thêm cây đa, cùng với Hằng Nga ngồi dưới táng cây ngẩn người.

Ông nội có tay nghề rất tốt, một bức tranh đường được làm rất sống động.

Khương Tri Nghi cầm trong tay, không khỏi nói: "Cháu không nỡ ăn."

Nói xong, liền "gạ gừ" cắn một cái.

Ông lão cười "ha ha", ngẩng đầu hỏi Giang Nhiên: "Cậu muốn vẽ gì?"

Khương Tri Nghi nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nhiên, Giang Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Khương Tri Nghi: "Giống như cái của cậu ấy."

Khương Tri Nghi lại "lộp bộp" cắn một miếng kẹo vẽ, chuyên tâm nhìn động tác của ông nội, khi ông nội sắp hoàn thành, bỗng nhiên mở miệng nói: "Có thể thêm một thỏ ngọc nữa không?"

"Chỉ có một người thì quá cô đơn rồi."