Ngày Nào Cũng Lên Hot Search

Chương 32







Tống Tư Hạo là tuýp người vui tính, hoạt ngôn. Nên hôm nay anh ta gặp được người trẻ tuổi năng động như Thương Ngôn liền kéo cô ngồi xuống nói chuyện thật lâu. Đa phần đều lấy Tần Mục ra để trêu đùa.

“Ngôn Ngôn, tôi nói em nghe.” Tống Tư Hạo rất tự nhiên mà gọi nhũ danh của cô.

Nghe anh ta xưng hô thân thiết như vậy thật sự cô không có bài xích chỉ đặc biệt cảm thấy vị tiền bối họ Tống này thật nhiệt tình không giống như mọi người miêu tả về mấy lão làng khó tính trong nghề.

Mà Tần Mục ngồi ở bên cạnh nghe vậy liền không vui, mày anh nhíu lại. Hai người này nói chuyện hăng say quên hết trời đất một chút cũng không để ý tới anh.

Tống Tư Hạo lâu lâu mới gặp được người để dãi bày tật xấu của Tần Mục nên anh ta như cái máy hát, kích động nói không ngừng.

“Các fans đều bị vẻ ngoài đẹp trai của Tần Mục mê hoặc, cảm thấy cậu ta cái gì cũng tốt nhưng hoàn toàn không biết cậu ta là tên xấu tính xấu nết.”

Tần Mục ho nhẹ một tiếng, kín đáo liếc mắt nhìn Tống Tư Hạo ý bảo anh ta mau ngậm miệng nhưng Tống Tư Hạo hoàn toàn không chút dao động duy trì bộ dạng khiêu khích.

Thương Ngôn nín cười nhìn hai người giao lưu ánh mắt, sao đó nhìn thẳng về phía Tần Mục: “Thật thế không? Tôi cũng luôn có suy nghĩ giống các fans, cảm thấy thầy Tần đặc biệt tốt.”

Tống Tư Hạo tặc lưỡi hai tiếng, bày ra bộ mặt ‘đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời’.

“Nếu em ở cạnh cậu ta lâu sẽ biết cậu ta tính tình xấu tới cỡ nào, là một kẻ cực kỳ khó gần.”

Thương Ngôn một tay chống cằm ngoan ngoãn nghe anh ta nói giống như học sinh nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài.


“Có lẽ em không biết, Tần Mục cậu ta mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Cái gì xung quanh cậu ta đều phải ngăn nắp, gọn gàng. Thậm chí màu sắc quần áo xếp trong tủ còn phải phân chia theo màu sắc và kiểu dáng. Bát đũa thì khỏi nói, từ bé đến lớn từ nhỏ đến to. Ngay cả cái khăn lau người cũng gấp vuông góc như miếng đậu hũ.”

“Mỗi lần tôi lấy đồ của cậu ta dùng là phải để lại đúng vị trí không được lệch một phân nào.”

“Nhưng đây không phải điều kì lạ nhất đâu.” Giọng nói Tống Tư Hạo tràn đầy vẻ khó hiểu, tiếp tục chia sẻ với cô: “Từ ngày yêu thích môn toán đến giờ, không biết vì sao cậu ta đặc biệt thích số lẻ. Bằng bất cứ giá nào cậu ta cũng sẽ chọn số lẻ, ví dụ như điều chỉnh độ ấm điều hòa cũng là số lẻ, âm thanh TV cũng phải là số lẻ.”

“Cậu ta còn có thói quen sạch sẽ thái quá, sàn nhà bằng gạch sứ không được nhiễm hạt bụi nào. Ngày trước cậu ta tới nhà tôi chơi, thấy phòng khách lộn xộn liền đi về luôn! Cậu ta …”

Tống Tư Hạo còn chưa nói xong, điều khiển TV đột nhiên bị nhét vào tay. Anh ta ngẩng đầu Tần Mục nhíu mày: “Gì thế hả? Không thấy tôi đang nói chuyện vui vẻ với Ngôn Ngôn sao?”

Tần Mục nhàn nhạt nhìn anh ta, “Cô ấy không rảnh nghe cậu nói vớ vẩn đâu, ngồi đây xem TV tiếp đi.” Sau đó anh cúi đầu về phía cô, giọng nói đầy dịu dàng vang lên: “Em có thể vào bếp giúp tôi được không?”

“Dĩ nhiên là được.” Thương Ngôn gật đầu, quay sang an ủi Tống Tư Hạo đang tụt hứng, “Tiền bối Tống, lát nữa có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Nói xong cô đứng lên, chợt nhớ đến gì đó lại nói: “Anh có thể xem thử chương trình《 Minh Tinh Trinh Thám 》chương trình đó khá hay đấy.”

Dứt lời cô đi theo Tần Mục vào phòng bếp nhìn quanh bốn phía, quả nhiên như Tống Tư Hạo nói, phòng bếp gọn gàng ngăn nắp, bát đĩa sắp xếp từ lớn đến bé theo thứ tự chỉnh tề.

“Thầy Tần, anh cần tôi giúp gì nào? Tuy rằng tôi không biết nấu cơm nhưng thái rau, rửa rau không thành vấn đề.”

“Không cần.” Tần Mục khẽ cười, “Tôi đã gọi cho nhà hàng mang thức ăn tới đây rồi.”

Thương Ngôn ngạc nhiên nhìn anh, “Thầy Tần gọi tôi vào bếp làm gì vậy?”

Cô còn muốn nghe Tống Tư Hạo chia sẻ nhiều điều về anh, nhân cơ hội này hiểu Tần Mục hơn đôi chút.

“Hả?” Tần Mục trầm mặc một lát, bộ dạng nghiêm túc, “Tôi sợ em nghe cậu ta nói thêm chút nữa thì hình tượng của tôi trong lòng em sẽ sụp đổ hoàn toàn.”

“Dạ?” Thương Ngôn không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, nghe xong ngẩn cả người, cô lấy tay che miệng cười khúc khích.

Một lát sau mới chớp mắt, nhỏ giọng cất lời: “Sau khi nghe tiền bối Tống kể thì hình tượng của thầy Tần trong lòng tôi thêm chút đáng yêu.”

Đáng yêu? Đây là lần đầu tiên Tần Mục nghe được có người dùng hai từ này hình dung mình. Nhưng nhìn thấy cô ngọt ngào nói mình như thế, khóe môi Tần Mục cong lên đôi chút.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoát cái đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa. Các vị khách mời chưa có mặt như Tưởng Tư Diệp, Chung Tâm Dật, Trương Tư Vũ cùng đạo diễn Lục Hằng đã có mặt đầy đủ.

Đạo diễn Hứa Bình vướng phải liên hoan phim nên không tới tham dự, ông chỉ còn cách sai trợ lý mang quà giao cho Tần Mục.

Thương Ngôn mặc dù chưa từng hợp tác với những người ở đây nhưng cũng từng gặp họ ở các lễ trao giải nên xem như không quá xa lạ. Mọi người đơn giản làm quen với nhau vài câu sau đó đi đến phòng khách ngồi.

Vị trí hiện tại của Thương Ngôn chính là ngồi cạnh hai vị tiền bối và Chung Tâm Dật. Mới ngồi chưa được một phút, Chung Tâm Dật đã quay sang nói với cô.

“Lát nữa Thương tiểu thư cho tôi xin chữ ký được không?”

Thương Ngôn sợ rằng bản thân nghe lầm cho nên chỉ mỉm cười không lên tiếng. Chung Tâm Dật đã ba mươi lăm tuổi nhưng nhìn rất giống mấy người hai sáu, hai bảy tuổi. Chị ấy khi còn trẻ gạt hái rất nhiều thành công.

Vài tháng trước mới thừa nhận trước mặt báo trí truyền thông rằng mình đã kết hôn cùng bạn trai ngoài giới giải trí. Hiện tại đã có một đứa con mười tuổi.

Chị ấy từng là Ảnh hậu nổi tiếng, thế nào lại muốn xin chữ ký cô? Thương Ngôn âm thầm lắc đầu không thể tin được.


“Thương tiểu thư là người thủ vai công chúa Chiêu Nghi trong bộ phim 《 Nam Quốc 》phải không?

“Đúng vậy.” Thương Ngôn gật gật đầu. Bộ phim《 Nam Quốc 》 là tác phẩm cổ trang đầu tiên của cô. Nội dung không sáng tạo tuy nhiên thu hút người xem bởi trang phục đẹp mắt, dàn diễn viên có giá trị nhan sắc cao.

“Là thế này, con gái của tôi sau khi xem phim này liền trở thành fans của em. Trong phòng ngủ của con bé dán đầy hình em. Biết được hôm nay tôi sẽ gặp mặt em, con bé gào khóc nói tôi nhất định phải xin chữ ký của chị Thương Ngôn.”

Con gái của Ảnh hậu là fans của mình, Thương Ngôn thụ sủng nhược kinh. Trong nháy mắt, toàn thân cô trở nên khẩn trương.

Tưởng Tư Diệp ngồi bên cạnh cô là người dịu dàng, chị ấy vừa mới sinh con không lâu. Thân thiện cho Thương Ngôn và Chung Tâm Dật xem ảnh con gái mình. Sau đó tự bản thân chia sẻ cho hai người bọn cô cách chăm sóc con cái.

Thương Ngôn dở khóc dở cười nói, “Tiền bối Tưởng, em bạn trai còn chưa có nói gì đến chuyện học cách chăm sóc con cái.”

“Em sẽ có sớm thôi, nên học là vừa rồi.”

Câu nói của chị ấy tràn ngập ý tứ sâu xa liếc mặt về phía bàn rượu. Mà ở bên đó Tần Mục, Tống Tư Hạo và Lục Hằng ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Không biết nói gì, đột nhiên Tống Tư Hạo đứng lên vỗ vai Tần Mục.

Tưởng Tư Diệp tiếp tục mập mờ chỉ nói: “Không phải ai cũng dễ dàng được Tần Mục mời tham gia sinh nhật đâu.”

Thương Ngôn ngượng ngùng nhưng không lên tiếng phủ nhận, cô chỉ mỉm cười.

Đến thời điểm ăn trưa, mọi người vui vẻ ngồi xuống bàn ăn. Ngay khi cùng nhau đứng lên chạm chén thì chuông cửa vang lên. Ai nấy cũng đều nhìn về phía anh.

Tống Tư Hạo nhướn mày hỏi: “Tần Mục, cậu còn mời ai nữa à?”

“Không có, mọi người cứ ăn trước đi. Tôi ra ngoài xem.”

Trong lòng Thương Ngôn dâng lên vài phần bất an. Bằng trực giác của phụ nữ, cô khẳng định bảy tám phần người đứng ngoài cửa là Thịnh Hinh.

Chị ta mượn cớ đến chúc mừng để nối lại tình xưa, loại chuyện này xảy ra không ít trên thực tế rồi.

Nếu Tần Mục mời Thịnh Hinh vào, cô nên làm thế nào đây?

Tỏ ra cái gì cũng không biết sau đó lễ phép chào hỏi chị ta hay vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh nhạt dành cho Thịnh Hinh?

Thương Ngôn nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nhưng cánh cửa này cách âm quá tốt, một chút âm thanh đều không có.

Tần Mục ở bên ngoài gần năm phút đồng hồ, trong lúc này tâm trạng cô luôn căng ra đũa cũng chẳng buồn động đến.

Tưởng Tư Diệp ngồi bên cạnh cô thấy thế quan tâm hỏi: “Em không thoải mái sao?”

“Không có.” Thương Ngôn lơ đãng nhìn về phía cửa, làm bộ không có gì, “Em chỉ hơi tò mò không biết ai ở bên ngoài mà thầy Tần mãi chưa trở vào.”

Nghe cô nói thế, gương mặt Tống Tư Hạo lộ ra vẻ hoang mang, “Nếu không để tôi đi xem.”

Anh ta vừa mới ra khỏi chỗ liền thấy cửa được mở ra, Tần Mục đi vào, trên tay còn cầm một món quà được gói tỉ mỉ.

“Ai tặng thế?” Tống Tư Hạo hỏi.


“Một người tôi quen.” Tần Mục tùy ý để nó lên bàn trà, không nhiều lời ngồi xuống ghế ăn.

Cơm nước xong xuôi, Tưởng Tư Diệp, Chung Tâm Dật và đạo diễn Lục rời đi trước. Người thì phải đến trường quay đóng phim, người thì đi đến Đài Truyền Hình tập dượt chương trình.

Chỉ còn Tống Tư Hạo nhàn rỗi ở lại nhà Tần Mục, anh ta thậm chí còn hỏi Thương Ngôn buổi chiều định làm gì.

Cô không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói cô đang chuẩn bị tỏ tình với Tần Mục phiền anh ta đừng ở lại làm bóng đèn nữa sao?

Thương Ngôn yên lặng một lúc mới hỏi: “Tiền bối Tống chiều nay không bận gì sao?”

“Tôi rảnh mà.” Tống Tư Hạo cởi mở giải thích, “Bộ phim tôi quay vừa mới đóng máy nên tôi tự cho bản thân một tháng tự do.”

“Nhưng mà không đóng phim trong vòng một tháng quả nhiên là rất chán.” Anh ta nhìn cô và Tần Mục rồi vui vẻ nói, “Hiếm khi chúng ta mới có thời gian ở chung hay là chơi bài đi hoặc chơi game?”

Tần Mục bất đắc dĩ thở dài, “Cậu đi tìm cô bạn gái người mẫu của cậu đi.”

Tống Tư Hạo liếc nhìn anh, ánh mắt mang theo vài phần u oán, “Tôi chia tay cô ấy rồi, sao cậu không quan tâm đến tôi vậy?”

Nói xong, Tống Tư Hạo lôi kéo Thương Ngôn và Tần Mục chơi đấu địa chủ hẳn đến tám giờ tối mới có ý định rời đi. Trước khi đi còn hỏi cô, “Em tự lái xe tới à? Có cần tôi tiễn một đoạn không?”

“Không cần phiền toái như vậy đâu tiền bối.” Thương Ngôn lắc đầu cự tuyệt, “Tôi có chuyện muốn nói với thầy Tần”.

Tống Tư Hạo gật đầu, tạm biệt. Đợi anh ta đi rồi cô mới quay sang nói với Tần Mục: “Tôi không ngờ tiền bối Tống lại nhiệt tình như thế.”

“Em muốn nói với tôi chuyện gì?”

Cô vốn định đợi thêm lúc nữa mới nói không ngờ bị anh hỏi trực tiếp thể này, cô xấu hổ băn khoăn nên mở miệng thế nào. Thương Ngôn chớp chớp hai mắt, ngón tay thon dài chỉ vào hộp quà trên bàn trà: “Thầy Tần, anh mau mở quà của tôi ra xem có thích không?”

Tần Mục rất nghe lời mà mở quà, bên trong chiếc hộp là một cái cà vạt màu xanh đậm, giống loại mà anh hay dùng.

“Tôi rất thích, cảm ơn em.”

“Vâng …” Thương Ngôn ngước đầu nhìn thằng vào mắt anh, giọng nói cao hơn khi nãy: “Thầy Tần muốn tôi thắt thử giúp anh không?”

Tần Mục không nghĩ đến cô sẽ bạo dạn nói ra mấy lời này, anh nhướn mày kinh ngạc vốn định trả lời thì bị cô chặn lại: “Nhưng mà tôi chỉ thắt cà vạt cho bạn trai mình thôi. Cho nên thầy Tần có đồng ý làm bạn trai tôi không?”