Ngày Nào Cũng Lên Hot Search

Chương 50





Edit & Bìa Cover: Mộc – Beta: Linh

Lâm Tín ngạc nhiên nhìn Thương Ngôn, cậu ta lúng túng hỏi: “Thương tỷ, sao chị lại tới đây? Em chưa nghe Mục ca nói gì về chuyện này.”

“Tôi tới thăm thầy Tần.”

Thương Ngôn chán nản rõ ràng muốn tặng anh một bất ngờ vậy mà hiện tại nam chính không có mặt tại đây, bất ngờ này của cô xem như thất bại rồi.

Cô quan sát căn phòng một vòng nữa rồi quay đầu hỏi Lâm Tín: “Cậu có biết thầy Tần đi đâu không? Mấy tiếng trước anh ấy còn nói sẽ ở trong phòng xem kịch bản.”

“Mục ca vốn là có ý định này nhưng hai tiếng trước thầy Tống đột nhiên ngồi máy bay đến đây sau đó kéo Mục ca đi uống rượu.”

“Thầy Tống?” Thương Ngôn nhíu mày nghĩ nghĩ, “Người cậu nói là tiền bối Tống Tư Hạo?”

Tuy rằng Tống Tư Hạo là luôn không biết ý nhưng chẳng lẽ trình độ không biết ý của anh ấy đã thăng lên cấp độ thượng thừa thế này rồi?

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, đáng ra vào đêm Thất Tịch Tống Tư Hạo phải đi chơi với bạn gái người mẫu của mình chứ? Ngược lại đặt vé máy bay tìm tới đây kéo Tần Mục đi uống rượu. Càng nghĩ cô càng cảm thấy khó hiểu.

Thấy vẻ mặt không vui của cô, Lâm Tín cẩn thận đề nghị: “Thương tỷ, xem ra Mục ca không biết chị sẽ tới. Hay là chị gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại đi.’


Thương Ngôn gật đầu, lấy điện thoại trong túi sách ra gọi cho anh mấy lần đều không thấy ai nghe máy. Cô kiên trì gọi thêm lần cuối, lúc này mới có người nghe máy.

“Thầy Tần!” Giọng nói cô có chút uể oải.

“Có chuyện gì không?” Đầu giây bên kia ồn ào náo nhiệt khiến giọng nói phát ra rất khó nghe. Thương Ngôn chỉ lờ mờ đoán được câu đáp lại.

“Không có chuyện gì đặc biệt, em gọi chỉ để báo cho anh biết em tới thành phố W rồi. Hiện tại đang ở trong phòng khách sạn của anh.”

Cái gì mà bất ngờ, quả nhiên không thể thực hiện. Thương Ngôn cảm thấy hành vi lừa gạt anh của mình thật quá ngu ngốc.

Đầu dây bên kia thật lâu không nói tiếp, cô hoài nghi có phải tín hiệu ở KTV không tốt. Nâng cao âm vực lên một chút, “Thầy Tần, anh nghe thấy em nói không? Em đang ở trong phòng khách sạn của anh.”

Dường như bài hát trong phòng KTV kết thúc, giờ đây Thương Ngôn mới nhận ra được người nghe điện thoại là Tống Tư Hạo.

“Ngôn Ngôn, không phải em đang quay phim ở thành phố D à?”

“Anh là tiền bối Tống? Vai diễn của em sáng nay đã xong hết rồi. Cho nên em tới đây thăm thầy Tần.” Giải thích xong Thương Ngôn lập tức truy hỏi, “Tiền bối Tống, điện thoại của thầy Tần sao lại ở chỗ anh?”

“Tần Mục vừa vào phòng vệ sinh, tôi lại thấy em gọi ba cuộc điện thoại nên nghĩ em gặp chuyện gấp liền giúp cậu ta nghe máy. Ai ngờ em đang ở thành phố W, nếu không bận thì tới KTV với bọn tôi. Dù sao hát KTV mà chỉ có hai người cũng chán.”

Thương Ngôn thở dài trong lòng, chẳng lẽ tiền bối không biết đây là đêm Thất Tịch. Vì sao anh lại đem bạn trai của người khác trong đêm Thất Tịch đi hát KTV vậy?

“Em không biết hát nên chắc không thể đến được đâu.” Cô nhẹ nhàng từ chối anh ta, “Đợi thầy Tần trở lại thì anh nhớ nói với anh ấy một tiếng giúp em.”

Cô chuẩn bị váy ngủ nóng bỏng, lại còn không quản ngàn dặm xa xôi tới đây không thể để hát KTV ba người được.

“Hôm nay tôi vừa bị đá đó.” Tống Tư Hạo đột nhiên chủ động nói chuyện.

“Tiền bối Tống, anh lại trêu đùa.” Thương Ngôn lắc đầu cảm thấy chuyện này là điều không thể.

Trong ấn tượng của cô, Tống Tư Hạo thuộc dạng đàn ông phong lưu, trên mạng từng đồn anh ta một năm hẹn hò với tận năm cô gái. Người thế này mà bị bạn gái đá thì cô không tin.

“Đây là sự thật cho nên tôi mới từ thành phố B đến thành phố W tìm Tần Mục uống rượu giải sầu. Nếu cậu ta biết em đến chắc chắn trọng sắc khinh bạn, bỏ rơi tôi đi gặp em. Cho nên tôi cầu xin em đấy, em tới đây đi như vậy Tần Mục mới không rời đi. Ngôn Ngôn, em hãy thông cảm cho lão trung niên thất tình này.”

Ngữ khí anh ta u oán, nói xong còn thở dài đáng thương. Cô chưa kịp nói gì đã nghe thấy Tống Tư Hạo nói tiếp: “Ngôn Ngôn, em nhẫn tâm để lão trung niên thất tình ở đây giải sầu một mình à? Nói không chừng nhỡ đâu tôi uống say, mất kiểm soát cởi áo nhảy múa bị người ta chụp lại. Em thật sự muốn tôi ngày mai lên hot search?”

Thương Ngôn suy tư một hồi, nhận ra được bản thân mình không thể tìm lý do từ chối Tống Tư Hạo. Dù lòng không tình nguyện nhưng cô vẫn phải đồng ý: “Được rồi, anh nói cho em biết địa chỉ và số phòng. Em sẽ bắt xe tới.”

“Nói qua điện thoại sợ em không nhớ được. Lúc tôi tìm Tần Mục, Lâm Tín cũng ở đó hẳn là bây giờ cậu ta vẫn còn ở đó.”


Thương Ngôn “Ừ” một tiếng, anh ta nói tiếp: “Anh gửi địa chỉ cho Lâm Tín, cậu ta sẽ chở em đi.”

“Vậy cũng được nhưng tiền bối Tống anh đừng nói cho thầy Tần biết em đến đấy.”

“Ngôn Ngôn yên tâm, tôi sẽ không nói gì để cậu ta được một phen bất ngờ.”

Thương Ngôn kết thúc cuộc điện thoại, buồn bã bĩu môi. Đêm Thất Tịch lãng mạn hai người của cô trong phút chốc trở thành đêm vui chơi KTV dành cho bốn người.

Quả nhiên cuộc đời không ai đoán trước được điều gì.

Vào lúc cô đẩy cửa KTV đi vào thì Tống Tư Hạo đang cầm microphone vui vẻ hát. Khắp phòng đều ngập tràn tiếng hát của anh ta. Tần Mục cúi đầu ngồi trên ghế sofa, dưới ánh đèn led nhiều màu khó có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì.

Thương Ngôn nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh anh, ôm lấy cánh tay Tần Mục thì thầm nói: “Thầy Tần, bất ngờ không? Có vui khi em tới thăm anh không?”

Tần Mục sửng sốt vài giây, chớp chớp mắt bất ngờ nhưng rất nhanh được thay thế bằng cảm xúc vui vẻ: “Em không phải quay phim nữa sao?”

“Buổi sáng hôm nay em đã quay xong rồi, sau đó em lập tức đặt vé máy bay đến đây để ở chung với anh đêm Thất Tịch.” Thương Ngôn khẽ cười, ôm chặt tay anh cọ đi cọ lại. Lâu lắm rồi mới gặp nhau giờ được ngửi thấy mùi mộc hương thoang thoảng từ cơ thể anh tỏa ra khiến Thương Ngôn trầm mê.

“Lúc xuống máy bay em đã đến thẳng khách sạn anh ở nhưng không thấy anh cho nên đã gọi điện ai ngờ lại là tiền bối Tống bắt máy. Anh ấy nói anh ở đây nên em liền qua tìm anh.”

Cô vừa dứt lời cũng là lúc Tống Tư Hạo hoàn thành bài hát, anh ta chạy tới chào cô, “Ngôn Ngôn, lâu lắm mới gặp em.”

Thương Ngôn đưa tay vẫy chào, quan sát sắc mặt vui vẻ của Tống Tư Hạo cô liền thấy không hợp lí, “Tiền bối Tống, chuyện anh thất tình là lừa em à?”

Người trước mặt cô không hề tỏ ra đau buồn, ánh mắt Thương Ngôn lướt nhìn đồ uống trên bàn toàn là rượu vị trái cây. Hình như cô bị Tống Tư Hạo lừa thật rồi.

“Nào có, tôi thật sự bị đá. Không tin em hỏi Tần Mục xem.”

Thương Ngôn quay sang nhìn anh, thấy Tần Mục gật đầu cô mới quyết định tin Tống Tư Hạo.

“Đây là lần đầu tôi bị đá, ban đầu có chút khổ sở nhưng tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Nhân quả luân hồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nắm trong tay quyền chia tay.”

Đây là logic quái quỷ gì thế? Thương Ngôn lắc đầu nhìn anh ta, “Thầy Tống, nếu anh suy nghĩ thông suốt sớm hơn em không cũng phải lặn lội tới đây.”

“Nhưng tôi rất đáng thương, bị đá ngay trước đêm Thất Tịch một ngày nên giờ rất cần có người quan tâm.”

Tống Tư Hạo đưa cho cô chiếc microphone, “Nào, hai chúng ta cùng nhau song ca một bài.”

Không đợi Thương Ngôn trả lời, Tần Mục đã chìa tay ra trước mặt Lâm Tín, “Cậu đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Lâm Tín vội vàng lấy chìa khóa xe ra, sau khi nhận được anh liền kéo Thương Ngôn đứng dậy, “Chúng tôi về trước, cậu cùng Lâm Tín ca hát suốt đêm đi. Hẹn gặp lại!”


“Tần Mục chết tiệt, rõ ràng cậu phản bội lời hẹn thề. Cậu nói sẽ uống rượu cùng tôi suốt đêm cơ mà …”

Tần Mục nắm chặt tay cô bước ra ngoài không chút lưu tình đóng sầm cửa lại ngăn chặn toàn bộ câu nói của Tống Tư Hạo.

Trở về khách sạn anh gọi người phục vụ đem đồ ăn tới, rất nhanh phần ăn tình nhân được nhân viên đem vào. Khách sạn thậm chí còn tặng thêm cho họ một bó hoa hồng đỏ.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chốc lát đã tới chín giờ.

Tần Mục không có nói sẽ đặt thêm một phòng cho cô nên Thương Ngôn cũng không đề cập đến. Cô mở vali ra tìm bộ váy ngủ kia nhìn nó do dự.

Chuyển đổi phong cách nhanh chóng thế này thầy Tần có tiếp thu được không? Hay cô cứ mặc đồ ngủ bình thường?

Thương Ngôn cứ cầm lên buông xuống một lúc nghĩ tới lời nói của Khương Uyên đành căn răng cầm áo ngủ lên đóng vali lại.

“Thầy Tần, em đi tắm đây.” Thương Ngôn chính là có tật giật mình nên không đợi anh trả lời đã chạy vào phòng tắm.

Tắm rửa hơn một tiếng, cô lau khô nước trên người hạ quyết tâm mặc chiếc váy ngủ kia. Thay xong, nhìn bản thân trong gương cô thấy có chút hối hận. Váy ngủ này quá nóng bỏng, xoay người một cái liền lộ hết mọi thứ.

Mặc cái này ra ngoài cô sợ thầy Tần sẽ nghĩ cô hư hỏng. Thương Ngôn phân vân trong phòng tắm thêm nửa tiếng vẫn chưa ra ngoài.

Tần Mục nhìn đồng hồ cảm thấy bất an sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên gõ vài tiếng lên cửa phòng tắm, lo lắng hỏi: “Ngôn Ngôn, em không sao đấy chứ?”

“Không … không sao ạ.” Thương Ngôn mở hé cửa ra chỉ lộ cái đầu nhỏ, cắn môi bộ dạng buồn rầu: “Thầy Tần, hôm nay em mới mặc thử loại váy ngủ mới. Lát nữa em đi ra, anh tuyệt đối đừng để bị dọa.”

Tần Mục nghe xong, nhướn mày cười nhẹ một tiếng, “Em nói như vậy khiến anh có chút mong chờ.”

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Thương Ngôn chậm rãi mở to cửa ra. Gương mặt đỏ lựng, chầm chậm bước ra ngoài.