Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 41



Hùng Âm dỗ hai đứa nhóc đi ngủ, Tinh hẵng còn ôm điện thoại bấm bấm trò chơi gì đó, hình như vui lắm.

“Đừng chơi nữa, đi vệ sinh buổi tối đi.” Anh đẩy nhẹ vai cậu một cái nhắc nhở, bản thân cũng di chuyển vào trong phòng tắm.

Cũng chẳng biết từ bao giờ, cả hai không còn nhắc đến việc tách ra ngủ riêng. Hùng Âm cảm thấy, để như này cũng rất tốt, ít ra bọn họ có thể trò chuyện một số vấn đề.

Tiếng nước ào ào đổ vào cốc, tiếng ọc ọc đánh răng. “Bao giờ xong ra tôi nói chuyện nhé.”

Tinh đang “xả nước” nghe thấy thế liền bất giác sợ đến quéo lại. "Có gì à? Nghiêm trọng không?’

“Cũng nghiêm trọng.” Hùng Âm đáp lại.

Nói rồi anh đi ra khỏi phòng tắm, chờ thanh niên xong việc rồi ra. Nhưng mà đợi nửa tiếng cũng chẳng thấy người.

“Tinh?” Hùng Âm gọi lên.

“Đây.” Có tiếng đáp yếu ớt từ bên trong phòng tắm.

Đáp rồi để đó, mười lăm phút sau, anh vẫn chưa thể thấy mặt của người cần xuất hiện trước mắt mình.

Hùng Âm gõ cửa phòng tắm. “Cần tôi giúp gì không?”

“Không cần đâu…” Tiếng đáp lại hình như còn hơi hoảng hốt.

“Đừng ngồi bồn cầu lâu, bị trĩ đấy.”

Nói rồi còn không quên phát ra tiếng cười, cứ như là đang cười nhạo vậy.

Tinh đúng là đang ngồi bồn cầu, biểu cảm khó xử. Cũng chẳng biết là cái gì nhưng mà thâm tâm lại bài xích việc ra rồi sẽ phải “nói chuyện nghiêm túc” với Hùng Âm.

Là hai đứa nhóc tốn tiền quá, hiện tại khoản tiết kiệm cạn kiệt rồi sao?

Hay là công việc lương anh ta không đủ, cậu phải đi làm? Nhưng cậu đi làm gì giờ? Bán vé số hả?

Hay là… anh ta muốn ly hôn chia con?

“Không được!” Tinh mở ầm cửa ra. Chỉ tay vào mặt Hùng Âm, rất quyết liệt mà nói. “Con của tôi, có chia, tôi cũng sẽ ôm cả hai đứa đi hết. Không cho anh một đứa nào!”

Hùng Âm đột nhiên bị hét vào mặt, biểu cảm hoang mang. “Cậu nói gì đấy? Chia cái gì?”

“Anh đòi ly hôn.” Tinh khẳng định chắc nịch.

“Tôi đòi ly hôn lúc nào?” Nghe xong cũng không biết làm thế nào mà cậu não bổ ra được đến tận đoạn này nữa.

Tinh có chút chột dạ, hình như đúng là chỉ có mình mình tự suy tự diễn thật. “Vậy việc quan trọng là gì?”

“Tôi muốn hỏi cậu, có muốn đi học không.”

Câu hỏi này khiến cho Tinh rất ngạc nhiên. Cậu cũng đã hai mươi rồi, người bằng tuổi nếu có đi học thì cũng là đang sinh viên năm hai, năm ba gì đó cũng nên.

Hùng Âm kéo người ngồi xuống giường, dành một ít lời khuyên nhủ.

“Thực ra thì đi học muộn cũng không có gì đáng xấu hổ cả. Nếu cậu ngại, chúng ta có thể thuê gia sư về nhà, học tại gia. Cũng không phải tôi chê cậu cái gì, nên đừng có nghĩ bậy. Nhưng mà ít nhất sau này cũng sẽ làm gương được cho hai đứa nhỏ. Cậu…”

“Anh muốn lấy tôi làm chuột bạch đúng không?” Tinh cảnh giác hỏi.

“Cái gì?” Vẻ ôn hoà của Hùng Âm chút nữa là vỡ vụn rồi. Anh thậm chí còn có ý định mổ não nhỏ này ra xem, bên trong cấu tạo như nào mới nghĩ ra được mấy thứ này.

Tinh rụt rè đáp lại. Cậu nghĩ Hùng Âm sắp phải đi làm thầy giáo, nên là muốn lôi cậu ra làm thử nghiệm khả năng giảng dạy của bản thân. Ngoài lý do này ra, cậu không nghĩ ra được lý do nào chính đáng hơn được nữa.

“Tóm lại là tôi hy vọng cậu có thể học xong cấp ba.” Hùng Âm biết dông dài nói thêm sẽ chẳng biết Tinh còn suy ra được cái gì nữa, liền nói thẳng. “Cậu đồng ý không?”

“Tự dưng đi học…” Tinh gãi đầu hơi ngượng ngùng. Thực ra thì cũng rất mong chờ. “Cũng ngại lắm…”

“Vậy thôi.” Hùng Âm gật đầu.

“Ơ, anh không năn nỉ tôi tiếp à?” Thanh niên ngẩng phắt đầu, xô vai anh. “Anh phải năn nỉ tôi thêm lần nữa chứ.”

Hùng Âm phì cười, lắc đầu. “Thôi, cậu không muốn thì thôi. Tôi năn nỉ làm gì.”

“Anh phải năn nỉ chứ.” Tinh giãy nảy lên. “Biết đâu tôi đi thì sao?”

“Năn nỉ cậu thì tôi được cái gì chứ? Thôi, không cần đâu.”

“Không được, anh phải năn nỉ tôi.” Tinh vung tay lên lật Hùng Âm đang quay lưng lại. “Nói mau, nói.”

Hùng Âm lắc lắc đầu né tránh. “Không nói.”

“Nói mau, không nói tôi sẽ đánh anh!”

“Không nói. Dù cậu có cưỡng cung, tôi cũng không nói.”

“Nói mau! Nói đi!”

Tinh leo chân qua bên kia eo Hùng Âm, cả người đều cười trên ngực anh, cưỡng chế người đàn ông nhìn mình. Miệng vừa cười vừa mắng.

Hùng Âm nín cười, mím chặt môi mình nhất định không chịu mở. Tinh có người phối hợp, càng làm càn muốn lấy tay tách môi anh ra.

Hai người lăn lộn, Hùng Âm lật người, đem thanh niên đè xuống bên dưới, còn hung hăng mà lật người cậu nằm sấp xuống, cù léc.

Tiếng cười sặc sụa đầy ắp trong căn phòng, ánh đèn ngủ không đủ sáng để chiếu được hết, nhưng Hùng Âm có thể thấy được ráng đỏ trên má Tinh cùng chiếc gáy đẫm mồ hôi vì đùa nghịch của cậu.

Ánh mắt anh như vô tình lướt xuống bên dưới, những hình ảnh không phù hợp trẻ em hiện lên trong tâm trí. Cả chiếc quần đùi vì nô đùa mà vô tình kéo cao lên, để lộ quần lót chữ nhật bên trong.

“Ha, tôi đầu hàng.” Tinh mệt lử không nhấc được tay hô lên. “Cho thở tí.”

Hùng Âm chỉ quỳ dậy, tầm nhìn lên cao, thứ nhìn được cũng càng nhiều. Nhẩm tính, cũng phải được một năm rưỡi rồi anh chưa có làm cái kia…

“Nóng quá… Hùng Âm, hạ nhiệt độ xuống đi.”

“Cậu tự hạ đi. Tôi qua xem hai con đi chút.”

Nói rồi, Hùng Âm vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ, bỏ lại Tinh khó hiểu nằm úp sấp trên giường.