Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 84: Nếu Hùng Âm tỉnh lại thì bị mất trí nhớ



Hùng Âm tỉnh lại sau mấy năm thực vật là tin vui. Lúc mẹ Hùng cùng cha Hùng tới nơi, Hùng Âm đã ngủ tiếp rồi.

Bác sĩ đứng nói chuyện với Tinh, thấy mẹ Hùng tới thì chia sẻ thêm một chút. Lần tới Hùng Âm tỉnh lại cần kiểm tra kĩ hơn. Còn hiện tại thì cứ để cho anh nghỉ ngơi.

Hùng Âm ngủ đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại, ánh mắt nhìn xung quanh đều đầy hoang mang.

Tinh tiến vào phòng, thấy anh đã tỉnh lại thì bấm chuông đầu giường gọi bác sĩ, còn tranh thủ trò chuyện. “Anh có chỗ nào không khoẻ không? Có chỗ nào đau không? Nếu có đau thì chớp mắt một lần, không thì chớp mắt hai lần đi.”

Hùng Âm chớp mắt hai lần, sau đó mở miệng ra hiệu, hình như là khát nước. Cầm ly nước tới, Tinh tỉ mỉ dùng thìa đút cho anh.

Thời gian dài không cử động, cơ bắp của Hùng Âm đều bị teo lại. Nhưng bác sĩ cũng nói, chỉ cần chăm tập trị liệu phục hồi thì ít nhất có thể đi lại.

Hùng Âm làm theo lời của bác sĩ, há miệng, chớp mắt đủ thứ việc mới được tạm tha. Lại nhìn người trẻ tuổi đang đứng phía sau bác sĩ, anh tự hỏi người đó là hộ tá cha mẹ thuê để chăm sóc sao? Trẻ tuổi như thế, liệu có kinh nghiệm không?

Đến trưa, mẹ Hùng mang hai đứa nhỏ qua, thấy Hùng Âm hẵng còn thức thì tới hỏi han mấy câu. Nhưng cũng đều là chờ anh chớp mắt trả lời cả.

“Cha ơi, cha nhìn này.” Thi cầm bức tranh chạy tới khoe. “Con vẽ cả nhà mình đi chơi này.”

Mẹ Hùng nhìn cháu gái, trầm trồ khen ngợi cô bé. Lại nhìn Phong cũng cầm robot giấy tự chế tới khoe, không tiếc lời mà động viên hai đứa nhóc, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của con trai mình.



Cha? Hai đứa nhóc kia gọi ai là cha cơ? Anh á? Anh làm cha lúc nào? Cô gái nào nhân lúc anh hôn mê tới nhà nhận thân vậy? Nhưng cả cha và mẹ đều biết anh không hứng thú với nữ, sao có thể để cô ta qua mặt được?

“Sao vậy? Anh có gì muốn nói sao?” Tinh thoáng nhìn qua liền thấy Hùng Âm không đúng, ân cần hỏi. “Có chỗ nào không khoẻ sao?”

Dù cho trong lòng có trăm ngàn câu hỏi, nhưng lưỡi Hùng Âm cứng đờ, đến nói thành một câu hoàn chỉnh cũng không được. Cuối cùng bất lực thở hắt ra một cái mệt mỏi.

Quyết tâm có thể lần nữa nói chuyện rành mạch, Hùng Âm tự tập cơ hàm, còn có uốn lưỡi để hoạt động. Đến ba ngày sau, lúc mẹ Hùng tới thăm anh thì nghe con trai hỏi mình.

“Mẹ, hai đứa nhóc hôm bữa là con của ai thế?”

Hôm nay Phong cùng Thi không đi cùng bà, nên Hùng Âm cũng không hạ thấp giọng. Tinh ngồi gọt hoa quả bên cạnh cũng nhìn sang kinh ngạc.

Nhìn biểu cảm của cả hai đầy kì quái, Hùng Âm còn tưởng mình hỏi điều không nên hỏi cơ.

Mẹ Hùng bấm chuông đầu giường, mười phút sau, trong tay bác sĩ có một tấm phim chụp X-quang phần não bộ Hùng Âm.

“Có lẽ là do chấn động vụ nổ nên ở đây có một khối máu tụ.” Bác sĩ chỉ phần thuỳ não giải thích. “Khối máu này cũng là nguyên nhân khiến cậu ấy hôn mê nhiều năm. Hiện tại tuy đã tỉnh lại nhưng chưa khôi phục trí nhớ hoàn toàn đâu. Gia đình có thể nói chuyện và khơi gợi lại kí ức cho cậu ấy. Đợi cục máu tụ này tan hoàn toàn là có thể khôi phục trí nhớ.”

“Cám ơn bác sĩ.” Tinh cúi người cảm tạ, lại nhìn mẹ Hùng đang giải thích cho con trai.

Hùng Âm mê man nghe giải thích, lúc nhìn thấy Tinh nhìn mình thì không khỏi nhìn thêm một lúc. Thực ra thì lúc nhìn thấy thanh niên trẻ này, anh cũng thấy rất ưa nhìn. Vậy nên phải nói là, quả nhiên anh trước đây có mắt nhìn người sao?

Nhớ tới hai đứa nhóc hôm bữa gọi mình là cha, đột nhiên phát hiện mình đã làm cha, vẫn là ngạc nhiên quá đi.

“Hai đứa nhóc kia tên gì ạ?” Hùng Âm nhìn mẹ mình hỏi thăm.

“Phong và Thi. Con trai thì họ nhà chúng ta, con gái thì họ nhà Tinh.”

“Cậu ấy… là nam phải không?”



Mẹ Hùng nhìn con trai hẵng còn mơ màng, liền dò hỏi. “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi ba. Con vừa đi làm nhiệm vụ đầu tiên về mà.”

“… Mày bốn mươi tuổi đầu hơn rồi con ạ. Một chồng, hai con, lên chức thiếu tướng.”

“Cái gì?! Thiếu tướng? Con á?”

Dù là ai thì kí ức gần nhất hẵng còn là thiếu uý đột nhiên vọt lên chức thiếu tướng đều sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Đó là ước mơ của Hùng Âm. Huống hồ, anh còn chưa năm mươi đã đạt được cấp này.

“Mẹ đang lừa con đúng không?” Hùng Âm nhìn mẹ mình hoài nghi.

Mẹ Hùng muốn đánh người nhưng thương con trai còn trên giường bệnh, dè bỉu. “Mẹ lừa mày, thế thì kiếm đâu ra hai đứa nhóc giống mày y đúc để lừa thế?”

Đợi mẹ Hùng rời đi, Hùng Âm vẫn chưa tin lắm tin tức mình vừa nhận được. Nhìn Tinh tiếp tục bổ hoa quả cho mình, Hùng Âm dò hỏi. “Lúc đó tôi theo đuổi cậu ra sao vậy?”

Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông, dường như đang nhớ lại. Rồi phát hiện ra, căn bản bọn họ không có đi theo lộ trình yêu đương của người bình thường.

“Em với anh tình một đêm, sau đó, lòi ra hai đứa nhóc.” Cậu ngượng ngùng kể.

Hùng Âm hoảng sợ nhìn Tinh. “Không thể nào. Chẳng lẽ tôi lúc gần bốn mươi lại vã đến độ tình dục không cần tình yêu sao?”

“Cái đó anh phải tự hỏi anh chứ. Sao em biết được?” Tinh đưa tới miếng táo để Hùng Âm ăn. “Là anh cùng với hai bên gia đình nằng nặc đòi sinh hai đứa bé mà. Sau khi sinh được một năm hơn thì có chiến tranh, anh lên đường ra chiến trận, suýt chút nữa… về không được.”

Hùng Âm hiển nhiên không biết được, lúc thấy anh cả người là máu, Tinh đã khổ sở như nào. Từ lúc đưa anh đi cấp cứu đến tận khi chuyển vào trong phòng bệnh.

“… Tôi có là… một người cha tốt không?” Hùng Âm tò mò hỏi.



“Có.”

“Có là một người chồng tốt không?”

Tinh yên lặng, sau đó hờn dỗi mà đáp. “Không. Tệ lắm.”

Vẻ mặt Hùng Âm thoáng vặn vẹo, nhưng người đàn ông tâm hồn hai mươi ba vẫn chắc nịch mà nói với Tinh. “Vậy để tôi tập làm một người chồng tốt từ bây giờ nhé.”