Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh

Chương 2



Thân là một người đã trải qua hơn 20 năm giáo dục khoa học kĩ thuật và chủ nghĩa duy vật thời đại mới, thế giới quan của Thẩm Hoài, vỡ nát.

Anh thử thăm dò đưa tay ra, chúng xuyên qua cơ thể đối phương không chút trở ngại nào. Rõ ràng thấy người này ở trước mắt nhưng lại chạm vào một mảnh hư vô, đầu óc của Thẩm Hoài như bị một đám voi lớn chạy qua, dẫm nát. Đầu trống rỗng, anh thậm trí còn đưa tay ra vồ vồ.

Lục Dương ôm cánh tay, phì cười một tiếng: " Mò đủ chưa?"

Thẩm Hoài giống như bị giật điện rụt tay về: " Xin lỗi."

Lục Dương tò mò đánh giá anh: " Cậu là fan âm nhạc của tôi hả?"

Thâm Hoài: "...Không phải."

Lục Dương: "..."

Mất mặt tới quá nhanh, trên gương mặt điển trai của hắn xuất hiện vết nứt, nhìn không ra là do ngạc nhiên hay lúng túng.

Thẩm Hoài nói xong cũng ý thức được lời của mình không thích hợp, đầu óc của anh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại từ trong di chứng khiếp sợ khi gặp quỷ, khôi phục sự già giặn thường ngày, có chút không tự nhiên nâng kính: " Xin lỗi, vừa đây làm phiền rồi, tôi sẽ đi ngay."

" Này, cậu chờ một chút."

Lục Dương chết nhiều năm như vậy, rốt cục cũng gặp một người có thể thấy mình, nào có cam long để người đi, nhưng khi Thẩm Hoài dừng lại, hắn lại không biết nói cái gì, dù sao đối phương cũng không phải người đam mê ca khúc của mình, cũng không tiện theo người ta liên lạc tình cảm, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào cái trán của Thẩm Hoài mà nghẹn ra một câu: " Chảy máu, nhớ thoa thuốc."

Thẩm Hoài sững người: " Cảm ơn."

Lục Dương: " Không khách khí." Hắn nghĩ tới điều gì đó, lại lần nữa trở nên nhiệt tình, " À đúng rồi, để tôi dẫn cậu đến phòng nghỉ của nhân viên, tôi nhớ ở đó có thuốc..."

Lời còn chưa nói xong, nhân viên công tác đã cầm thuốc đi đến.

Lục Dương: "..."

Thẩm Hoài không nhịn được mà cười ra tiếng, nhưng nhìn đến gương mặt đen sì của Lục Dương cùng thần sắc nghi hoặc của nhân viên công tác, anh lại đem ý cười của mình thu lại. Anh đột nhiên cảm thấy những video lịch sử chứa đầy hình ảnh lạnh như băng kia dần trở nên có nhiệt độ, biến thành đồ vật của người đang sống sờ sờ này.

Thẩm Hoài thoa thuốc xong đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lục Dương giống như đã chần chừ một hồi, biết rõ còn hỏi: " Cậu phải đi à?"

Thẩm Hoài gật gật đầu, trong nháy mắt Lục Dương giống như trở nên thất vọng, lại giả vờ như không có chuyện gì: "Ồ."

Thẩm Hoài thấy bộ dáng không thật long của hắn, giả vờ nắm tay thành quyền che đi đôi môi đang nhiễm chút ý cười, sau đi tới, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Lục Dương, cười nói: " Anh... có muốn cùng tôi ra ngoài nhìn một chút không?"

Thành phố Trung Kinh, công ty giải trí Thần Tinh.

Bạch Vĩ Gia mạn bất kinh tâm nghe người đại diện mới sắp xếp công việc, bất ngờ bị người khác va vào một phát, nhất thời cả giận nói: " Cmn mày không có mắt à!"

Người kia không để ý, không nói gì im lìm chạy đi.

"Này, mày!" Bạch Vĩ Gia đang muốn mắng người, nhưng thấy rõ mặt của người kia thì sửng sốt một chốc, " Đây không phải Diệp Thương sao? Sao cậu ta lại ở đây?"

Cassie ngẩng đầu liếc nhìn một cái, nhàn nhạt nói: " Người đại diện của cậu ta từ chức, chắc là muốn sắp xếp người đại diện mới."

Bạch Vĩ Gia cười nhạo một tiếng: " Với cái tính tính bùn nhão không trát nổi tường kia, người đại diện nào nguyện ý tiếp nhận cái phiền phức biết đi này?"

Cassie: " Thật ra là có, cậu cũng biết."

Bạch Vĩ Gia sửng sốt, lập tức trầm mặt xuống: " Thẩm Hoài."

Cassie gật đầu: " Tuy rằng Diệp Thương ca hát nhảy múa đều không được, nhưng cậu cũng phải thừa nhận, đứa nhỏ này có một khuôn mặt rất dễ nhìn, cẩn thận đóng gói dạy dỗ, không phải là không có cơ hội nghịch tập.''

Bạch Vĩ Gia âm dương quái khí trào phúng: " Chị Cassie đây là coi trọng cậu ta, muốn thì có thể đem người đoạt về, cũng không phải chuyện chị chưa từng làm nhỉ!"

Cassie thế mà chỉ bao dung cười cười: " Được rồi, chị chỉ là thuận miệng nói một chút, ngươi đường đường là tiểu sinh đang hot còn cùng một người mới chưa ra mắt ăn dấm chưa sao?"

Bạch Vĩ Gia hừ lạnh một tiếng.

Cassie biết rõ tính cách của cậu ta, không nhanh không chậm nói: " Tối hôm nay chị hẹn giám đốc MK khu vực Châu Á ăn cơm, đến lúc đó chị cho người đến đón cậu.''

Ánh mắt Bạch Vĩ Gia sáng lên, cuối cùng không cần phải tiếp tục dây dưa ở trên mấy sự kiện này nữa, ngược lại còn có thể nhận đại ngôn.

Bị hai người quảng ra sau đầu, Diệp Thương nản lòng trở về phòng thuê, cách âm của gian phòng không tốt, hắn nghe thấy rõ ràng tiếng cãi nhau của cặp vợ chồng cách vách, dung đủ loại ngôn ngữ dơ bẩn hỏi thăm cha mẹ đối phương, dưới lầu là giọng oang oang rống gọi thằng con trai thức đêm chơi game xuống ăn cơm của bác gái, còn có không biết là nhà nào đang xem tv, nam chính giống như bị thần kinh, hét đến mức cả tầng lầu đều nghe thấy.

Đây vốn là sinh hoạt quen thuộc của Diệp Thương, từ khi đến thành phố này cậu vẫn luôn ở đây, mỗi ngày đi sớm về tối làm công, ảo tưởng có thể ở giữa thành phố này giữ một vị trí. Cậu cũng ước ao một ngày nào đó có thể xuất hiện ngăn nắp xinh đẹp như các minh tinh kia, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ có một ngày như thế.

Thẳng đến ngày cậu, một người giao hang, được đạo diễn của tổ tiết mục Sao sáng ngày mai đào, mơ hồ trở thành thí sinh. Sau đó cậu ký hợp đồng với công ty đại diện, nghe người đại diện vẽ ra kế hoạch tương lai của cậu, cảm nhận được sự nhiệt tình của người hâm mộ, điều này đối với một đứa trẻ 20 tuổi đầu quả thực chỉ có ở trong mơ.

Nhưng hiện thực kém xa với những suy nghĩ tốt đẹp của cậu, Diệp Thương chỉ có khuôn mặt đẹp, cậu không biết hát, không biết nhảy, đến cả tiếng phổ thông còn không đúng tiêu chuẩn, dù cho câu bây giờ bắt đầu nỗ lực, cũng không thể sánh được với những người cùng lứa nhiều năm luyện tập

Vừa mới bắt đầu đã nắm chắc mánh lời nghịch tập như thế nên khan giả đối với cậu vẫn có chút khoan dung, nhưng khi cậu dựa vào nhân khí và thể chế thi đấu cẩu thả tiến vào vòng 10, đã có những thí sinh thực lực bị đào thải, cư dân mạng cùng bạo phát phẫn nộ.

Đương nhiên, trong cái vòng giải trí này, việc này xưa nay không phải vấn đề lớn lao gì, dù sao hắc hồng cũng là hồng, nhưng thanh niên vừa mới đến thành thị chưa bao lâu thì lại hỏng mất, cậu đại khái chưa từng nghĩ tới ác ý của nhân loại sẽ lớn như vậy, họ dùng ngôn ngữ khó nghe nhất để mắng chửi một người xa lạ đến cả mặt mũi như thế nào còn chưa thấy.

Người đại diện từ chức như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Diệp Thương nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà bẩn thỉu, điện thoại di động không ngừng vang lên, cậu một chút dung khí bắt máy cũng không có, cậu sợ hãi nhìn từng cái từng cái weibo có đề tài bạo đỏ kia

# Diệp Thương cút khỏi giới giải trí#

Hồi lâu, cậu từ trên giường bò dậy, loạng chà loạng choạng đi tới nhà bếp cầm một con dao, đi về hướng nhà vệ sinh, đóng cửa lại, vòi nước bị mở ra, " ào ào ào" che giấu tất thảy các âm thanh khác. Truyện Trọng Sinh

" Píp píp píp----"

Điện thoại vẫn cứ không nhắc máy, Thẩm Hoài đặt di động xuống, bắt một cái xe đến chỗ ở của Diệp Thương. Anh vừa mới xuống máy bay, vốn là muốn trở về rửa mặt nghỉ ngơi rồi đi gặp nghệ sĩ mới của mình, nhưng Diệp Thương vẫn luôn không nhận điện thoại, lời mời bạn tốt cũng không đồng ý, anh không khỏi có chút bận tâm.

Lục Dương đi theo bên cạnh anh có chút khó hiểu: " Cậu biết rõ đứa trẻ này không thuộc về sân khấu, tại sao vẫn đồng ý tiếp nhận?"

Thẩm Hoài ấn ấn sống mũi, giả bộ giảng cho người trong điện thoại, trả lời hắn: " Tôi cho rằng không ai có thể qua loa kết luận người khác thích hợp với cái gì, nếu như chính thằng bé không muốn ở lại, tôi sẽ cùng nó giải ước."

Đến nơi, Thẩm Hoài men theo địa chỉ ở tài liệu đi lên lầu, nhưng vừa đến nơi anh đã thấy một đám người vây ngoài cửa, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Một người phụ nữ trung niên xách eo tức giận nói: " Không biết cái người bên trong này đang làm cái gì mà vòi nước không them tắt, cả lầu dưới bọn tôi đều bị rò nước rồi đây này!"

Thẩm Hoài còn muốn hỏi cái gì, chủ nhà trọ đã cầm chìa khóa đi tới, cửa vừa mở, Thẩm Hoài đã cảm thấy không đúng, anh vội vã đi vào, liền thấy Diệp Thương nằm trong bồn tắm, trên cổ tay có một vết dao dài, máu khiến cho nước trong bồn tắm đều nhiễm đỏ.

Thiếu niên sắc mặ tái nhợt, nhắm chặt đôi mắt,trong với làn nước khe khẽ gợn sóng đẹp như một bức tranh. Cậu ngủ say như một vương, tử đem thế gian ái ố phiền nhiễu ngoài kia, ngăn cách khỏi bản thân.

Mà ngay lập tức, một tiếng rít gào thét lên, tình huống nhất thời trở nên hỗn loạn.

Thẩm Hoài cắn chặt hàm rang, lập tức đi tới đem Diệp Thương từ trong bồn tắm ra ngoài, sau đó lớn tiếng nói với những người sau lưng: " Còn không qua đây hỗ trợ!"

Chủ nhà trọ vội vã cùng anh đem Diệp Thương đến trên giường, Thẩm Hoài thăm dò hơi thở và mạch của Diệp Thương, tâm trở nên chìm xuống.

" Mau gọi cấp cứu!"

Thẩm Hoài nói xong liền cởi áo khoác, tiến hành hô hấp nhân tạo cho Diệp Thương, cũng may không bao lâu sau thì xe cứu thương đến, bác sĩ cấp cứu cùng y tá nhận lấy công việc của Thẩm Hoài, đưa Diệp Thương lên xe cấp cứu.

Thẩm Hoài đem ống tay áo đã đước kéo lên thả xuống, trầm mặc đi tới bên cạnh, thoạt nhìn anh lúc này cực kỳ chật vật, quần áo toàn nếp nhăn, đầu tóc luôn được chải chuốt cẩn thận cũng đã rối loạn, nhưng mà anh không quan tâm, trước tiên gọi điện thoại cho Minh Vi nói chuyện này cho cô biết.

Nhưng điện thoại còn chưa có bấm gọi, đã nghe thấy người bên cạnh nói chuyện.

"...Đúng vậy, chính là cái người Diệp Thương kia! Thật sự tự sát, tao lừa mày làm gì!... Tao đăng video lên vòng bạn bè rồi, eey, xem xong nhớ tặng điểm khen..."

Người kia đang hưng phấn khoe khoang cùng đồng bọn, bông điện thoại bị người khác đoặt lấy. Thẩm Hoài mở vòng bạn bè của đối phương ra, chính là hình ảnh nằm trong bồn tắm của Diệp Thương, phía dưới đã có một chuỗi những bình luận khen ngợi. Thẩm Hoài cắn chặt rang, nhận nhịn tức giận ở trong lòng xóa bỏ video trên vòng bạn bè của người này đi.

Người kia cuối cùng cũng coi như phản ứng lại, cướp lại điện thoại di động, kinh sợ nói: " Mẹ mày, mày điên à!"

Thẩm Hoài lạnh lùng nhìn hắn ta: " Không học qua luật à? Biết xâm phạm quyền riêng tư và quyền chân dung của công đan là tội gì không? Chờ nhận văn bản luật sư đi."

Người kia bị anh làm cho sợ hãi nhảy lên, khí thế yếu dần, mắng một câu " Thần kinh" liền vội vã rời đi.

Nhưng chuyện này chung quy cũng không che giấu được, rất nhanh đề tài # Diệp Thương t.u s.a.t # liền lên thẳng hotsearch, thời điểm Thẩm Hoài nhận điện thoại của Minh Vi, chính là ở bót cảnh sát lấy lời khai.

Thẩm Hoài lo lắng sẽ xảy ra chuyện, làm xong ghi chép liền vội vàng chạy đến bệnh viện.

Diệp Thương đã tỉnh táo, đang dựa vào giường truyền dịch, mấy ý tá giống như đang cùng cậu nói chuyện, thấy Thẩm Hoài đến, mới mắc cỡ đỏ mặt rời đi.

Diệp thương quay mặt lại, ánh chiều tà in trên khung cửa sổ, rọi xuống một bên mặt của cậu khiến hai bên nửa sáng nửa tối, càng miễn cưỡng thêm vào mấy phần kiên nghị, cùng trước đây hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Hoài sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới phải cùng đối phương giới thiệu bản thân, song đối phương lại nhiễm nhiên gọi tên của anh.

" Thẩm Hoài!"

Sau đó môi cậu câu lên thành một nụ cười, thả một quả bom nặng kí.

" Tôi là Lục Dương."