Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh

Chương 4



Ngày hôm sau, Thẩm Hoài cùng Diệp Thương đến công ty ký hợp đồng quản lý, đây vốn là chuyện phải làm xong từ trước, nhưng bởi vì việc Diệp Thương vẫn luôn nằm viện, cho nên mới kéo dài tới hôm nay.

Hai người vừa xuất hiện ở công ty, liền hấp dẫn không ít ánh mắt, bọn họ không hẹn mà cùng hướng mắt tới tay của Diệp Thương

Diệp Thương mặc một chiếc áo thun màu đen đơn giản, làn da có chút tái nhợt, trên cổ tay quấn một vòng vải băng phá lệ chói mắt, quần chúng vây xem khe khẽ nói nhỏ.

"Thật sự tự sát à?"

"Kia mà còn giả, trên mạng đã truyền hết rồi!"

"Anh Thẩm cũng quá thảm, đầu tiên là bị Vĩ Gia đá, hiện tại lại bị phân đến một nghệ sĩ như thế......"

"Chả thế, quản lý một cái thủy tinh tâm quả thật là xui xẻo!"

"Mấy lời trên internet như thế tính là gì, như này đã chịu không nổi, làm thế nào mà hoạt động......"

Vài tin đồn nhảm nhí truyền tới tai Diệp Thương, hắn lại không chút nào để ý, một bên chơi di động một bên dùng dư quang đi theo Thẩm Hoài, ai ngờ Thẩm Hoài lại đột nhiên dừng lại, những lời bàn tán dừng lại trong một khắc, ngay sau đó như bị bùng nổ, càng thêm kích động mà thảo luận. truyen bjyx

Diệp Thương khó hiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy đối diện Thẩm Hoài có một thiếu niên có dung mạo tinh xảo nhưng thái độ lại rất kiêu ngạo.

Bạch Vĩ Gia bước về phía trước một bước, trên mặt treo nụ cười khoa trương: "Anh Thẩm, đã lâu không gặp."

Thẩm Hoài nhàn nhạt mà nhìn cậu ta, cũng không nói chuyện.

Nét cười trên mặt Bạch Vĩ Gia tươi hạ xuống, cậu ta vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy biểu tình phẫn nộ cùng hối hận của Thẩm Hoài, sau đó cậu ta sẽ nói với đối phương, anh sai rồi, tôi mới là lựa chọn đúng! Rồi lúc Thẩm Hoài hối hận nghênh ngang rời đi. Từ sau khi cùng Thẩm Hoài giải ước, Bạch Vĩ Gia vẫn luôn ảo tưởng cảnh tượng như vậy, mỗi lần nghĩ đến đều kích động đến cả người phát run, thậm chí đã nghĩ liền vài loại ánh mắt và lời thoại khi rời đi.

Nhưng mà phản ứng của Thẩm Hoài lại như dội vào mặt hắn một chậu nước lạnh. Ánh mắt Thẩm Hoài đối với cậu ta cùng trước kia không thay đổi, phảng phất như chuyện giải ước này không tạo ra bất kì ảnh hưởng nào với anh.

Bạch Vĩ Gia sao có thể tin được, cậu ta dung ánh mắt khinh miệt liếc qua Diệp Thương, rồi lại quay lại Thẩm Hoài: "Đây là nghệ sĩ mới của anh Thẩm sao?"

Diệp Thương đã từ trong tiếng thảo luận của những người xung quanh biết về sự kiện vừa qua, cực kỳ vì Thẩm Hoài bất bình, hiện giờ cuối cùng chờ được đến lúc mình có cơ hội lên sàn, hắn lên tinh thần, chuẩn bị mở miệng, lại bị Thẩm Hoài ngăn cản.

Thẩm Hoài: "Đi thôi, không cần lãng phí thời gian."

Nụ cười trên mặt Bạch Vĩ Gia cứng đờ, cố tình Thẩm Hoài lại một ánh mắt cũng không thèm phân cho cậu ta, mang theo Diệp Thương đi đến thang máy.

Bạch Vĩ Gia tức đến tận óc, bất chấp hiện tại là loại trường hợp gì, lớn tiếng nói: "Anh Thẩm, dù có muốn mang người cũng không thể bụng đói ăn quàng như vậy chứ, tốt xấu gì cũng phải chọn một chút!"

Thẩm Hoài dừng bước chân lại.

Bạch Vĩ Gia thấy thế, càng thêm đắc ý, âm dương quái khí nói: "Anh Thẩm, tôi với anh coi như cũng đã từng hợp tác, hảo tâm nhắc nhở chút, có một số người chính là bùn nhão trét không nổi tường......"

Thẩm Hoài lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Bạch Vĩ Gia bị dọa sợ, còn định nói nhưng rốt cuộc nói không nên lời. Chờ đến khi Bạch Vĩ Gia ý thức được cảm xúc của mình, tức khắc vừa thẹn vừa bực lại oán hận, cậu ta tức Thẩm Hoài ở trước mặt mọi người không cho cậu ta mặt mũi, hơn nữa đến giải ước cũng chưa có thể chọc giận Thẩm Hoài, hiện giờ lại bởi vì một người mới không đáng xem trọng mà nổi giận với cậu ta.

Thẩm Hoài dung ánh mắt lạnh như băng mà lướt qua cậu ta: "Nghệ sĩ của tôi như thế nào k,hông có liên quan đến cậu huống chi theo như tôi thấy cậu ấy hơn xa cậu."

Ánh mắt quen thuộc này khiến lòng tự trọng Bạch Vĩ Gia đau đớn, cậu ta máu nóng lên não, nói chuyện cũng có chút không lựa lời.

"Anh Thẩm, căng mặt như vậy là có ý gì? Loại người này gặp được một chút việc nhỏ là có thể tự sát, làm không tốt còn sẽ tự sát lần thứ hai, anh cứ chờ chùi đ!t cho cậu ta đi......"

Lời này của cậu ta nói không dễ nghe, nhưng với người ngoài xem ra lại là sự thật, chẳng qua ở trước mặt đương sự tùy tiện nói ra, đù là người đứng xem cũng cảm thấy có chút quá quắt.

Mặt Thẩm Hoài hoàn toàn trầm xuống, đang muốn dạy bảo cậu ta, Diệp Thương đã cất điện thoại đi ra, hắn so với Bạch Vĩ Gia cao hơn nửa cái đầu, đứng ở trước mặt cậu ta khí định thần nhàn nói: "Cậu bạn này, nói chuyện phải chừa chút khẩu đức, nếu không rất dễ bị dạy làm người."

Bạch Vĩ Gia: "Cậu là cái gì......"

Diệp Thương đánh gãy cậu ta: "Cậu xem, mới vừa dạy cậu đã quên? Cũng là làm khó anh Thẩm của chúng ta, cư nhiên nhịn cậu một năm mới giải ước."

Diệp Thương làm bộ làm tịch thở dài, phảng phất thật sự đồng tình với Thẩm Hoài.

Bạch Vĩ Gia tức giận đến cả mặt đều đỏ: "Có C*t! Là tôi chủ động giải ước!"

Diệp Thương: "Tôi hiểu tôi hiểu, việc này cùng chia tay giống nhau,người bị vứt bỏ mới luôn để ý loại chuyện này."

So sánh này thực sự quá mức hình tượng, hơn nữa bộ dáng Bạch Vĩ Gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, đối lập Thẩm Hoài cùng Diệp Thương đạm nhiên, thật sự có vài phần ý tứ như vậy. Bạch Vĩ Gia ngày thường kiêu căng ngạo mạn, cũng không quá được long người, hơn nữa việc kia vừa xảy ra, mọi người đều đồng tình với Diệp Thương, chung quanh không biết là ai cười ra tiếng, lập tức dẫn tới một loạt tiếng cười khe khẽ

Cả Thẩm Hoài cũng có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể cúi đầu, nắm tay đặt ở bên môi che giấu ý cười của chính mình.

Vốn mọi người đều tưởng Bạch Vĩ Gia đá Thẩm Hoài, nhưng hiện giờ bị Diệp Thương nói như vậy, lại xem bộ dáng để ý này của Bạch Vĩ Gia, chân tướng còn không biết là cái gì đâu.

Bạch Vĩ Gia cảm thụ được những ánh mắt xăm xoi đầy ý vị xung quanh, một chút tia ý chí xót lại trong đầu "Băng" một tiếng chặt đứt, đỏ mắt đánh một quyền tới. Diệp Thương sớm có chuẩn bị, thân thể linh hoạt mà tránh đi, miệng cũng không nhàn rỗi: "Ấy ấy, nói như thế nào thì cũng không nên động thủ nha, ngươi này tính tình không tốt tí nào, người đại diện mới thực buồn rầu đi?"

Bạch Vĩ Gia: "!!!"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Cassie chẳng qua là đi xử lý một chút việc, không nghĩ tới mới đi có một lúc, Bạch Vĩ Gia đã có bộ dáng muốn xông lên cùng người ta liều mạng, Cassie vội vàng giữ chặt cậu ta: "Cậu đang làm gì?!"

Cassie thanh âm đem lý trí của Bạch Vĩ Gia lôi lại một chút.

Cassie không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn đến Thẩm Hoài đang ở chỗ này, phản xạ có điều kiện mà treo lên một nụ cười khách sáo: "Vĩ Gia gần đây bận một chút chuyện, tâm tình có chút bực bội, anh Thẩm đừng để bụng."

"Tôi không có trách cậu ta." Thẩm Hoài thu lại nét cười, nhàn nhạt nói, "Người cậu ta phải xin lỗi là Diệp Thương."

Mặt Cassie cứng đờ: "Này......"

Bạch Vĩ Gia cũng rống lên: "Muốn tôi xin lỗi loại ngươi này, nằm mơ!"

Cassie: "Vĩ Gia!"

Người hóng chuyện xung quanh càng ngày càng nhiều, đã có người cầm điện thoại quay phim, Cassie lúc này đã biết đầu đuôi sự tình, sợ càng quậy lớn càng không xong việc, chỉ có thể đè Bạch Vĩ Gia trong long tràn đầy không tình nguyện xin lỗi.

Bạch Vĩ Gia không cam lòng, ánh mắt giống như mang độc mà xẹt qua hai người: "Các người chờ đấy tôi sẽ không tha cho các người!"

Diệp Thương vẫy vẫy tay: "Được được được, chúng tôi chờ. Nhưng mà cậu nghe tôi bảo này, loại lời thoại của vai ác này về sau không nên dùng, không may mắn."

Xung quanh lại cười thành một mảnh, Bạch Vĩ Gia sắc mặt xanh mét bị Cassie lôi đi.

Bọn họ đi rồi liền không có cái để nhìn, một đám người thực mau tan rã.

Thẩm Hoài cùng Diệp Thương vào thang máy, trong thang máy đều là những quần chúng vừa rồi vây xem, thấy đương sự, một cô gái đôi mắt sáng lên, nhỏ giọng nói: "Diệp Thương, cậu vừa đẹp vừa tốt, cố gắng thi đấu! Phiếu của bọn tôi đều cho cậu!"

Diệp Thương sửng sốt, nhướng mày cười: "Vậy cảm ơn mọi ngươi."

Mấy cô gái khuôn mặt đều đỏ lên, phát ra tiếng thét nho nhỏ chói tai.

Thẩm Hoài bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Thương, anh xem như hiểu vì cái gì thời điểm Diệp Thương xuất viện, các hộ sĩ đều lưu luyến như vậy.

Cô gái lại chuyển hướng sang Thẩm Hoài, ánh mắt sáng quắc: "Anh Thẩm cũng cố lên! Bọn em đều đứng phe anh!"

Thẩm Hoài: "...... Cảm ơn."

Hai người ra khỏi thang máy, phía sau mấy cô gái còn nắm tay thành quyền kêu bọn họ cố lên.

Diệp Thương cười rộ lên: "Các fan đáng yêu như vậy, áp lực như núi nha người đại diện!"

Thẩm Hoài nhìn hắn, lại thấp giọng nói: "Rất xin lỗi."

Diệp Thương sửng sốt: "Cậu xin lỗi tôi cái gì?"

Thẩm Hoài: "Việc hôm nay, là tôi liên lụy anh."

Diệp Thương lại "Phụt" một tiếng cười ra: "Tự cậu ta lòng dạ hẹp hòi nổi điên, cùng cậu có quan hệ gì, cậu cũng không phải bác sĩ, còn có thể quản được đến mấy đứa bị tâm thần trên thế giới?"

Thẩm Hoài lại một lần bị liên tưởng của hắn làm cho cạn lời, nhưng anh cũng nhìn ra được Diệp Thương không đem chuyện này để ở trong lòng, anh nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua nhìn nghệ sĩ nhà mình một bộ cà lơ phất phơ, nói chuyện có thể tức chết người, ai có thể nghĩ được đến việc hắn cư nhiên là vị bạo quân rock and roll luôn mang khí tràng cường đại khuôn mặt lạnh lùng lên sân khấu kia.

Thẩm Hoài tức khắc có một loại cảm giác ảo tưởng tan biến.

Chờ đến lúc thuận lợi ký xong hợp đồng, Thẩm Hoài liền dẫn hắn đi xem phòng ghi âm cùng phòng học vũ đạo, Diệp Thương vừa đến phòng ghi âm liền dục dịch tay chân, quen thuộc mà ngồi xuống bên cạnh thầy ghi âm. Chờ Thẩm Hoài nghe điện thoại về, hắn đã cùng thầy ghi âm mười phần quen thuộc, hai người mang một bộ biểu tình chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Thầy ghi âm là một trạch nam dân kỹ thuật điển hình, cũng không quan tâm chuyện bát quái, trước kia Diệp Thương lại không có tới ghi âm, cho nên không nhận được đây là vị gần nhất đem Weibo quậy đến ồn ào huyên náo Diệp Thương, cậu cười hỏi Thẩm Hoài: "Anh Thẩm, đây là ca sĩ mới của công ty chúng ta à? Thật sự có chút tài năng!"

Thẩm Hoài: "......"

Hai người rời công ty, Diệp Thương còn nhớ rõ anh vừa mới ra ngoài tiếp điện thoại, tò mò hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"

Thẩm Hoài vừa mới tiếp chính là điện thoại của tổ đạo diễn《 Sao sáng ngày mai 》, đối phương hỏi bọn họ vì sao chỉ báo một bài hát, Thẩm Hoài khó mà nói lời nói thật, chỉ có thể lấy cớ Diệp Thương thân thể không tốt, không có tinh lực chuẩn bị bài hát thứ hai.

Đây cũng không hoàn toàn là nói dối, nhưng đối phương hiển nhiên không quá cao hứng, nói vài câu liền cúp điện thoại. Thẩm Hoài lo lắng nói cho Diệp Thương sẽ tạo thành áp lực, liền không nói cho hắn.

Bên này tổ đạo diễn cũng hết cách, liền đem chuyện này nói cho tổng đạo diễn, tổng đạo diễn vừa lúc cùng vài vị giám khảo cùng nhau ăn cơm, thuận miệng nói một câu.

Giám khảo thứ nhất Hạ Phi lập tức lạnh mặt: "Mấy người trẻ tuổi hiện nay, không chuyên tâm nâng cao trình độ bản thân cho tốt, luôn muốn đi lên bằng đường ngang ngõ tắt, quả thực là làm ô nhiễm ngành âm nhạc!"

Hạ Phi thời trẻ là ca sĩ nổi danh trong nước, mấy năm nay dần dần chuyển ra sau màn, nhưng nhân khí cùng địa vị còn đó, lần này đây tổ tiết mục《 Sao sáng ngày mai 》cũng là dùng rất nhiều công phu mới có thể mời ôngđến làm thầy hướng dân, ông từ trước đến nay vô cùng ghét những ca sĩ trẻ hát không ko hát chỉ lo dùng lưu lượng thượng vị hiện tại cách làm của Diệp Thương đã chọc đúng điểm phản cảm của ông.

Vì thế, ngay trong đêm, cư dân mạng phát hiện Hạ Phi đăng Weibo.

Hạ Phi: Trước khi học nghệ phải học làm ngườ, năng lực có thể chậm rãi phát triển, nhưng tâm bất chính, ỷ vào sự yêu thích của fans mà muốn làm gì thì làm, tôi tuyệt không cho làm loại người này thăng cấp.

Dù Weibo không chỉ rõ tên nói thẳng họ, cư dân mạng vẫn rất nhanh chóng đoán được chính chủ.

【 Diệp Thương lại làm ra chuyện xấu gì? 】

【 Nghe nói trận thi đấu hạ cuộc chỉ chuẩn bị một bài hát, đây là quá tự tin nên là tự hài mình? 】

【 Thật chịu không nổi loại người này, không bản lĩnh cũng đừng chiếm hố xí không gảy [email protected], ngẫm lại những thí sinh vì hắn mà bị loại kia, thật là vì bọn họ không đáng giá! 】

【 Đúng vậy, nếu muốn tự sát thì làm gì sạch sẽ một chút! Còn không là lăng xê 】

【 Loại lời này mà cũng nói ra được, làm người đi 】

Phía dưới anti xếp thành hàng, một ít người xem náo nhiệt không chê việc lớn, trực tiếp tag Diệp Thương.

Diệp Thương vốn đang chơi Anipop, nhưng Weibo không ngừng thông báo, hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ trò chơi, mở Weibo.

Nhìn đến bài đăng của Hạ Phi, Diệp Thương nhíu mày, trực tiếp vào trang cá nhân, muốn nhìn xem đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào, sau đó liền nhìn đến bài đăng cố định của Weibo kia.

—— Lục Dương, rock and roll trong long người hâm mộ Kinh Thánh.

Diệp Thương: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thương: "Đây có phải là cosfan trong truyền thuyết?"

Thẩm Hoài: "...???"

Diệp Thương: "Tôi có thể khai trừ phấn tịch của ông ta không?"

Thẩm Hoài: "Anh học cái gì trên mạng thế!!!"