Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh

Chương 5



Thi đấu Top 10 của《 Sao sáng ngày mai 》dùng phương thức thi đấu mới, thi đấu đước phát theo hình thức phát sóng trực tiếp ở đài Cà Chua, sau đó sẽ phát lại trên TV. Việc này đối với các thí sinh là một thử thách vô cùng lớn, bởi vì một khi xuất hiện bất cứ vấn đề gì, đến cơ hội cứu chữa cũng không có, các thí sinh ở hiện trường sẽ có tâm thái đối mặt với một cuộc khảo nghiệm lớn giống với trong trường thi..

Trận đầu dùng cách thức biểu diễn thay phiên, các giám khảo sẽ chọn ra người được thăng cấp, chỉ khi cả được cả ba vị giám khảo chọn thăng cấp, thí sinh mới có thể vào Top 8, những người còn lại sẽ tiến hành Pk, đào thải hai người.

Thế chế thi đấu rất tàn khốc, yêu cầu cũng rất cao, dù có ở trong tốp đầu nhóm thí sinh cũng không dám mất cảnh giác.

Mà đem so sánh, hứng thú bừng bừng chơi Anipop Diệp Thương quả thực chính là một đóa kỳ ba.

Vài thí sinh ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, trong lời nói toàn là những lời trào phúng về Diệp Thương.

"Diệp Thương quá kiêu ngạo đi, đây là cảm thấy mình không có hy vọng tiến vào Top 8, cho nên dứt khoát bất chấp tất cả?"

"Đừng nói như vậy nha, tốt xấu gì cậu ta cũng chiếm một suất bị đào thải, cũng coi như là giảm bớt không ít áp lực cho chúng ta."

"Phụt! Điều này cũng đúng. Tôi trùng hợp biểu diễn sau cậu ta, không hề bị áp lực."

"Hâm mộ!!"

Bọn họ vừa nói, vừa nhìn về phía Trịnh Triệu bên cạnh không nói một lời, Trịnh Triệu thực lực không tồi, nhân khí cũng rất cao, đoạt giải quán quân tiếng vang không nhỏ, mơ hồ chiếm vị trí trung tâm giữa mấy người ở đây.

Cậu ta khinh miệt nói: "Quan tâm loại bao cỏ này làm gì, cùng cậu ta thi đấu không thấy bị ẻ chải à?"

Vài tên thí sinh đều cười ra tiếng, đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm lãnh đạm: "Nghị luận sau lưng người khác, cùng mấy người thi đấu cũng như cut."

Mấy người sắc mặt đều thay đổi, quay đầu lại liền nhìn đến một chàng trai anh tuấn kiên nghị, cậu cùng bọn họ là hai phong cách hoàn toàn bất đồng với nhau, là người hiện tại có nhân khí và thực lực mạnh nhất, được coi là ứng cử viên cho ngôi vị quán quân Lệ Tử Hằng.

Vốn muốn mắng người hiện tại lại ấp úng ngậm miệng.

Trịnh Triệu oán độc mà nhìn theo bóng dáng của Lệ Tử Hàng, cuối cùng mặt mũi âm trầm rời đi.

Trịnh Triệu vừa ra khỏi toilet, khi rửa tay thì vừa lúc đụng mặt Diệp Thương, liền đem oán khí phải chịu từ chỗ Lệ Tử Hàng phát tiết ở trên người Diệp Thương: "Nghe nói cậu lại lên hot search? Đúng là, không bản lĩnh cũng chỉ có thể dùng mấy cái thủ đoạn này để thượng vị." Cậu ta nói, khinh miệt liếc mắt nhìn đến thủ đoạn của Diệp Thương.

Diệp Thương có chút ngơ ra, chẳng người khác dỗi hắn hắn cũng sẽ không chịu đựng, trực tiếp trả lời: "Cậu là ai? Tôi có quen biết gì với cậu à?"

Trịnh Triệu không nghĩ tới người luôn mềm yếu như Diệp Thương sẽ phản kích, ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cắn răng nói: "Diệp Thương cậu dám!"

Diệp Thương: "Tôi đương nhiên là có gan, chẳng lẽ cậu không có à?"

Trịnh Triệu nổi giận đùng đùng rời đi.

Diệp Thương không chịu nửa điểm ảnh hưởng, sửa sang lại tay áo, thong thả ung dung trở về phòng hóa trang. Trịnh Triệu còn nhớ việc ở toilet, oán hận trừng mắt liếc hắn một cái.

Thẩm Hoài nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Diệp Thương.

Diệp Thương nhún nhún vai, hắn cũng thực vô tội biết sao giờ?

Lệ Tử Hàng vừa diễn tập xong, đúng lúc thấy được một màn này. Tại vòng đào thải trước, cậu cùng Diệp Thương cũng không có giao thiệp gì, đối phương trong ấn tượng vẫn luôn sợ hãi rụt rè, nói chuyện hệt như muỗi kêu, nhưng lúc này đây khi cậu nhìn Diệp Thương, lại cảm thấy hắn cùng với trong ấn tượng của mình hoàn toàn khác biệt.

Phòng hóa trang có một màn hình phát trực tiếp hiện trường, bởi vì là trận đầu phát sóng trực tiếp, cho nên không ít thí sinh hoặc nhiều hoặc ít mà mắc một ít sai lầm, không khí hiện trường cũng bởi vậy mà trở nên càng thêm ngưng trọng.

Đến thời điểm Lệ Tử Hàng lên sân khấu, cơ hồ ánh mắt của các thí sinh đều chuyển tới màn ảnh.

Lệ Tử Hàng đã trang điểm để lên sân khấu, lại không bị nhìn giống con gái, ngược lại đem đường nét trên mặt khắc hoạ càng sâu, vừa lên sân khấu liền dẫn tới một trận hò hét chói tai. Cậu hôm nay biểu diễn khúc một bài hát tiếng Anh nổi gần đây, lại còn có cả nhảy, đã thế còn trực tiếp ở hiện trường, độ khó cực cao.

Nhưng mà Lệ Tử Hàng lại không hề luống cuống, cậu thậm chí còn biểu diễn tốt hơn so với cả diễn tập, hiện trường sân khấu nổ tung, hormone phát tán, tiếng thét chói tai của fans cơ hồ xuyên thấu toàn bộ phòng phát sóng đại sảnh, đến cả phòng hóa trang cũng nghe được rành mạch.

Không ít thí sinh sắc mặt có chút trắng, nhưng người lên sân khấu ngay sau Lệ Tử Hằng, Diệp Thương lại thập phần bình tĩnh.

Nhân viên công tác đi tới: "Diệp Thương chuẩn bị."

Diệp Thương đứng lên, nhưng khi đi tới cửa lại đột nhiên dừng. Trịnh Triệu cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, cho rằng hắn là sợ.

Thẩm Hoài biết Diệp Thương thực lực, cũng sẽ không có những lo lắng như vậy, chỉ là có chút nghi hoặc: "Anh quên thứ gì à?"

Diệp Thương lắc đầu: "Chút nữa cậu ra thính phòng đi!"

Thẩm Hoài: "Vì sao?"

Diệp Thương: "Tôi cảm thấy cậu không mê nhạc của tôi, là bởi vì chưa từng xem qua tôi trực tiếp biểu diễn."

Thẩm Hoài: "......"

Cuối cùng là anh để ý chuyện này bao nhiêu vậy?!!

Diêu Giai Ninh và Tào Vân đều là học sinh của đại học Trung Kinh, Diêu Giai Ninh là một fan truy tinh, từ lúc《 Sao sáng ngày mai 》bắt đầu thi đấu trở thành fans Lệ Tử Hàng, Tào Vân tuy rằng không truy tinh, nhưng cũng bồi Diêu Giai Ninh mà đi theo cổ vũ mấy lần, dưới sự lôi kéo của Diêu Giai Ninh thành fans qua đường của Lệ Tử Hàng.

Hai người thật vất vả mới có được vé vào xem thi đấu Top 10, chờ đến Lệ Tử Hàng lên sân khấu, biểu diễn một bài đầy sảng khoái, giọng hai người đều đã khàn.

Ba vị giám khảo không chút do dự cho Lệ Tử Hàng thăng cấp, Diêu Giai Ninh kích động không thôi, cầm máy ảnh điên cuồng chụp Lệ Tử Hằng, thẳng đến khi cô chưa đã thèm dừng lại mới mà mở phần mềm phát sóng trực tiếp ra, phát sóng trực tiếp chậm hai phút so với hiện trường, lúc này vừa lúc phát đến màn biểu diễn của Lệ Tử Hàng kết thúc, làn đạn cùng hiện trường giống nhau đều điên cuồng.

【 Lệ Tử Hàng quá trâu bò! Diễn trực tiếp cũng ổn định như vậy!! 】

【 Chồng tôi đẹp trai vãi!!!!! 】

【 Thí sinh diễn sau cậu cậu ấy cũng thảm vãi 】

【Xếp sâu cậu ấy chính là Diệp Thương...... Đột nhiên có điểm đồng tình với ban giám khảo, chênh lệch này cũng quá lớn rồi 】

【 Không muốn nghe rác, tạm biệt mọi người 】

【 ha ha ha ha, rác rưởi Diệp Thương nếu có thể vào Top 8, tôi sẽ livesteam ăn cut 】

Khóe miệng Diêu Giai Ninh mang ý cười, tựa như người bọn họ đang khen là bản thân.

Một bên Tào Vân ấn bụng: "Không được, vừa rồi uống nhiều nước quá, tớ phải đi toilet. —— người tiếp theo lên sân khấu là ai?"

Diêu Giai Ninh đúng lúc thấy bình luận trên làn đạn, thuận miệng nói: "Là Diệp Thương."

Tào Vân: "A, vậy tốt quá, tớ đi WC trước."

Người cùng suy nghĩ với Tào Vân không ít, lối đi nhỏ chẳng mất chốc mà chật như nêm cối.

Lúc này Diệp Thương đi lên sân khấu, hắn lẳng lặng mà ngồi ở giữa sân khấu, một tia sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, bóng tối khiến cho ngũ quan thêm phần sắc sảo, hắn rõ ràng không có làm động tác gì, nhưng lại khiến khán giả đang cãi cọ ầm ĩ dưới sân khấu không tự chủ được mà yên tĩnh lại.

Hạ Phi không cho là đúng cười lạnh, cầm bút, chuẩn bị dạy cho người mới này một bài học thật cẩn thận.

Nhưng chờ đến khi Diệp Thương mở miệng hát câu đầu tiên, bút trong tay Hạ Phi "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống bàn.

Vốn đang sốt ruột chờ đi WC Tào Vân cũng ngây ngẩn cả người.

Diệp Thương cầm microphone, hai mắt hơi khép, giọng hát của hắn không có bất cứ hoa văn trang sức nào, lại vô cùng tự nhiên, giống như thanh âm róc rách thâm nhập vào trong tim phổi người nghe, yên bình, thoải mái nói không nên lời.

Một bài hát chậm như vậy biểu diễn sau kính ca nhiệt vũ của Lệ Tử hằng không tốt lắm, nhưng trên người Diệp Thương lại không có sự bối rối, người xem ở hiện trường bị Lệ Tử Hằng khơi dậy nhiệt huyết chậm rãi khôi phục bình tĩnh, tiến vào thế giới Diệp Thương xây dựng cho bọn họ..

Thiếu niên áo sơ mi trắng quần jean, ánh mắt trong suốt, mang theo một khí phách thiên chân chưa nhiễm thế tục. Cậu có đôi mắt sáng ngời vĩnh viễn không chịu khuất phục trước sức mạnh, là loại cảm xúc vô cùng nhiệt liệt, không hề giữ lại mà truyền đến người nghe.

Mà sau khi đoạn điệp khúc cao trào qua đi, cao âm chuyển thấp, thanh âm của Diệp Thâm có chút thô, đây vốn là một khuyết điểm không hoàn mỹ, lại vô tình chạm đến nới mềm mại nhất trong lòng người nghe. Ai thời niên thiếu chả từng có một giấc mộng hão huyền, tuy rằng nhiều người cuối cùng vì đủ loại nguyên do mà lựa chọn từ bỏ, về sau trải qua bão táp mưa sa, đã trưởng thành thành người biết đưa đẩy thế tục, cũng vô pháp chống cự thứ tình cảm sạch sẽ thuần túy như vậy.

Ống kính lướt qua, không ít người xem đều đã chảy nước mắt.

Lối đi nhỏ ồn ào nhốn nháo cũng trở nên im lắng, Tào Vân lau mặt, mới phát giác bản thân bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.

Thẩm Hoài đứng ở một cái góc tối tăm, cùng Diệp Thương trên sân khấu tỏa ra ánh sáng tứ phía giống như hai thế giới, chi khi màn ảnh ngẫu nhiên đảo qua anhm mới có thể nhìn đến ánh sáng trong mắt ấy. Anh đã từng cho rằng ở chỗ cũ nhìn đến hình chiếu 3D cũng đã thể hiện rõ thực lực của Lục Dương rồi, hiện tạo xem trực tiếp, mới chân chính hiểu rõ loại khả năng thống trị sân khấu của bạo quân đến tột cùng là như thế nào.

Không có bất kì người nào có thể rời mắt khỏi hắn, không ai có thể kháng cự giọng ca của hắn, khi hắn đứng trên sân khấu, phía dưới đều chỉ là thần dân của hắn.

Thẩm Hoài ngơ ngẩn mà nhìn trên sân khấu, chạm vào vị trí của trái tim, cảm thấy nó đang đập kịch liệt giống như là muốn nhảy ra. Anh từ trước đến nay luôn bình tĩnh, chưa bao giờ có cảm giác như vậy, mới lạ như vậy,lại...... Cũng không chán ghét.

Biểu diễn kết thúc, hiện trường chậm nửa nhịp mới vang lên tiếng vỗ tay, thậm chí còn xen lẫn cả tiếng khóc nức nở không rõ ràng.

Diêu Giai Ninh thật vất vả mới bình phục tâm tình, liền nhìn thấy Tào Vân vốn muốn đi WC lau nước mát trở về: "Hu hu hu, Diêu Diêu tớ muốn bò tường......"

Diêu Giai Ninh lập tức đem tình chị chị em em ném lên chin tầng mây, nghiến răng nghiến lợi: "Mi dám! Bò tường béo mười cân!!"

"Béo mười cân thì béo mười cân!" Tào Vân hít hít cái mũi, lại nhìn về phía ban giám khảo, lời nói ra toàn là kiểu bao che cho con hung ác, "Anh nhà tớ biểu diễn tốt vậy, giám khảo không cho anh ấy thắng cấp, tớ lập tức đấm [email protected] s0 bọn họ!!"

Diêu Giai Ninh: "......"

Đạo diễn giống như nghe được tiếng long của người xem, đem máy quay phim nhắm ngay ba vị giám khảo, đặc biệt là Hạ Phi ở chính giữa nhất. Trò khôi hài trên Weibo lần trước còn rõ rang trước mắt, Hạ Phi thần sắc lạnh lùng, khiến lòng người nguội nữa thanh, không ai cảm thấy Hạ Phi sẽ tự vả mắt, chỉ là tiếc cho biểu hiện tốt như vậy của Diệp Thương.

Nhưng, không ai nghĩ đến, Hạ Phi chỉ có bề ngoài bình tĩnh, nội tâm lại như dung nham phun trào mãnh liệt mênh mông. Trong nháy mắt Diệp Thương mở miệng kia, ông dường như được trở lại thời niên thiếu, đó là lần đầu ông được nghe Lục Dương hát, giống như một cổ nước lũ tạt thẳng xuống đầu, lầm ông rùng mình, một chữ cũng không nói nên lời.

Ông bừng tỉnh ý thức được, mấy năm nay ông đã quá mức để ý một việc nhỏ nhặt không đáng nói, ngược lại xem nhẹ bài hát của bản thân.

Hiện giờ giọng hát của Diệp Thương lại lầm ông nháy mắt trở về với niềm yêu thích âm nhạc ban đầu, ông tin tưởng, người có thể cất lên một giọng ca như vậy, tuyệt đối không phải hạng người đầu cơ trục lợi!

Khi mọi người nghĩ Diệp Thương vô vọng thăng cấp, Hạ Phi lời lẽ chính đáng mở miệng.

"Chúng ta làm show âm nhạc, là lấy âm nhạc để nói chuyện, một số chuyện long gà vỏ tỏi không cần để ý đến, dựa vào bản thân ca khúc và màn biểu diễn mà nói, tôi cho rằng, bài hát này đáng giá thăng cấp."

Khán giả: "......"

Từ từ, nói tôi đối với Diệp Thương chán ghét đâu?! Nói tôi tuyệt đối sẽ không cho thăng cấp đâu?!

Cư dân mạng bị cái sự kinh thiên đại nghĩa xoay ngược lại cho sợ ngây người.

【 Cái gì gọi là chuyện long gà vỏ tỏi!! Thầy Hạ lúc thầy đăng Weibo không có nói như vậy!! 】

【 Thầy Hạ mặt đau không 23333】

【 Thầy Hạ có đau hay không không biết, dù sao tôi mặt hiện tại rất đau! 】

【 Đây không lẽ là.......Định luật ai cũng trốn không thoát sao?? 】