Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 35: Làng Kinh Nhiêu





"Cạnh!"
Hàn Băng bừng tỉnh mở mắt, đề phòng nhìn vào phía buồng bên trong.
Từ buồng bên trong phát ra tiếng kẽo kẹt" rồi nhanh chóng xuất hiện ánh sáng vàng leo lắt.
"Cộp cộp cộp." Tiếng giày va xuống nền nhà đều đều vang lên, không khí càng trở lên quỷ dị hơn.

Hàn Băng tay phải nắm chặt chuôi kiếm, cả người ở trong trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ánh sáng càng lúc càng tới gần cửa buồng, Hàn Băng nhẹ nhàng đặt chân xuống đất rồi đứng lên, chuẩn bị chiến đấu.
"Ngoại tổ mẫu*, người đi cẩn thận!
*ngoại tổ mẫu: bà ngoại.
Là tiếng người?! Ngôi làng này...!Có người sinh sống sao?
"Ta không sao, không sao!" Lần này là giọng nữ già nua.

Hàn Băng thu lại sát khí của mình nhưng vẫn cảnh giác, nhìn về phía ánh sáng đang dần lộ ra.
"Có người sao?" Vẫn là giọng nữ già nua ấy vang lên.
Qua ánh sáng mờ yếu ớt đó, Hàn Băng nhìn thấy hai thân hình.

Một người là nữ giới, lưng hơi còng, một tay cầm gậy một tay vịn người bên cạnh, nhìn sơ qua giống một bà lão tầm bảy mươi tuổi.
Người còn lại là một hài tử, tóc để trái đào, một tay đỡ bà lão một tay cầm khay nến.
"Là một thiếu niên ư? Thiếu niên trẻ, cậu tới đây lâu chưa, có muốn ăn uống gì không?" Bà lão hiền từ hỏi, cũng không truy vẫn lý do tại sao nàng ở đây.
"Vị đại ca này, huynh từ đâu đến đây vậy? Trên người huynh sao lại bị thương thế này!?" Hài tử nhìn Hàn Băng một lượt, đỡ bà lão ngồi vào ghế cẩn thận rồi mới quay qua nói tiếp.
"Huynh chờ ở đây một chút, ta đi đun nước nóng lau vết thương cho huynh!"
Hàn Băng đứng im tại chỗ, giấu thanh kiếm vào trữ nạp giới, nhìn bà lão trước mặt.
"Chàng thanh niên, hãy ngồi xuống đi."
Hàn Băng nghe lời, ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy, vãn nhìn chằm chằm về phía bà lão.
Bên ngoài phía căn nhà cũng bắt đầu vang lên tiếng nói chuyện, tiếng trẻ con cười đùa chạy nhảy, tiếng la hét.

Ánh sáng cũng dần hiện ra trong từng căn nhà nhỏ.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bây giờ lại có nhiều người như vậy?
Hàn Băng trong lòng nghi vấn không thôi nhưng vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, lắng nghe mọi thứ đang diễn ra bên ngoài.
"Thật sự rất lâu rồi mới có người ghé thăm làng chúng tôi, thanh niên trẻ, cậu từ đâu đến thế?" Bà lão hiền từ hỏi.
"Vãn bối Băng Phong, đến từ nước láng giềng bên cạnh."
"À, ta biết rồi! Băng thiếu niên đã tới làng này rồi thì càng chân ở lại chơi vài bữa, làng chúng tôi sẽ tiếp đãi cậu tử tế!"
"..."
"Băng thiếu niên đã tới đây lâu chưa? Ở thôn này, không hoạt động ban ngày, mọi người chủ yếu là hoạt động về đêm! Cậu hẳn là thấy rất kỳ lạ đúng không?"

Hàn Băng gật đầu, vốn có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại thôi, biết nhiều chưa hẳn đã tốt.
"Vậy...!Băng thiếu niên nghỉ ngơi phòng bên đi! Đi, ta dắt cậu đến đó!" Bà lão từ từ đứng dậy, hướng một hướng mà đi.
Hàn Băng cũng chậm chạp đi theo đằng sau.

Bà lão dắt nàng đến một căn phòng nhỏ sạch sẽ liền quay người rời đi.

Hài tử tóc trái đào kia rất nhanh mang theo một chậu nước ấm cùng với vải băng bó tới, giúp Hàn Băng xử lý mấy vết thương bên ngoài.
"Tiểu đầu tử, ngươi tên gì?" Hàn Băng hỏi hài tử kia.
"Đệ gọi là Đại Từ, mọi người thường gọi đệ là A Từ." Đại Từ cười cười gãi đầu trả lời.
"Đệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Đệ năm nay vừa tròn tám tuổi!"
"Ngôi làng này chủ yếu hoạt động về đêm sao? Tại sao mọi người không hoạt động bạn ngày?"
"Thật ra, trước đây mọi người cũng đều hoạt động ban ngày, nhưng bỗng một hôm..."
Hàn Băng im lặng nghe Đại Từ thuật lại mọi chuyện, nàng cũng hiểu ra đôi phần.
Mọi chuyện đại khái là, làng Kinh Nhiêu này trước đây hoạt động như mọi nơi, sáng làm tối nghỉ.

Đến một ngày nọ, một cự bạch xà to lớn từ đâu đến, coi họ là con mồi, mỗi ngày bắt mấy người trong thôn làm thức ăn, xem họ là lương thực dự trữ của nó.
Mọi người đã từng góp sức đánh đuổi nó đi nhưng thực lực của họ không được mạnh mẽ nên đã một đi không trở lại, biến thành đồ ăn trong bụng cự bạch xà kia.
Sau ba lần bảy lượt tấn công cự bạch xà nhưng vô dụng đó, trai tráng thanh niên của thôn làng gần như biến mất.

Để sinh tồn, họ đành đào một đường hầm bên dưới lòng đất, sinh sống ở dưới đó.

Việc này đã được diễn ra hơn ba năm nay.

Bọn họ chỉ cần đi ra ngoài vào ban ngày đều sẽ trở thành vật hiến tế cho cự bạch xà khát máu, nhưng họ phát hiện, ban đêm cự bạch xà sẽ không hoạt động nên họ liền sinh hoạt về đêm.
Nhưng gần đây, có một vài thôn dân đột nhiên sau một đêm da liền biến thành màu trắng, sau đó là mái tóc đang màu đen cũng biến thành màu trắng khiến mọi người vô cùng sợ hãi.
Những lão lão trong thôn đều cho rằng bọn họ bị nguyền rủa, ma ám nên ngày đêm mở lễ cầu nguyện dưới lòng đất, mong cho thần linh phù hộ bọn họ.
Nhưng chuyện này cũng không ngăn được tình huống thôn dân đột nhiên chuyển màu tóc và màu da thành trắng bệch.
Hàn Băng nghe đến việc thôn dân bị chuyển màu da cũng không có phản ứng gì, nhưng lại có chút không biết nên nói gì với hành động cúng tế của họ.
Khoa học đã chứng minh, nếu một người đang sống dưới ánh mặt trời lại đột nhiên sống trong bóng tối không có ánh mặt trời, trong một thời gian dài, cơ thể không được hấp thu ánh nắng, tia sáng của tầng Ozon thì da sẽ chuyển sang màu trắng, cả tóc lẫn con ngươi cũng sẽ chuyển sang màu trắng!*
*Rất lâu trước đây trong lịch sử loài người, những năm chiến tranh chống giặc ngoại xâm, nhân dân cũng đã đào đường hầm và sống dưới đó thời gian dài, những trường hợp như vậy đã xảy ra, hình như gọi là bệnh bạch tạng.
Phương pháp giải quyết bệnh này cũng rất đơn giản, chính là quay trở về sống dưới ánh mặt trời là được!
Hàn Băng sau khi biết được thông tin cần biết liền gật đầu, đuổi Đại Từ ra khỏi phòng, thay một thân y phục mới, rồi lại tiếp tục ra ngoài.
Bên ngoài, người dân nhốn nháo vô cùng, nghi hoặc nhìn những căn nhà đổ nát mà bàn tán.
"Chuyện gì xảy ra vậy?! Sao nhà của Ngư thầm lại bị tàn phá như thế này!? Thật là tội nghiệp thẩm ấy!"
"Không chỉ riêng nhà Ngư thẩm thôi đâu, nhà bá Khổng cũng bị phá hủy kìa!"
"Nhà Huyên thẩm, Duy thẩm và cả nhà bá Dương cũng bị nữa!"
Cảnh tượng dân làng dàn năm tụm ba nói chuyện trước mắt thật không giống như ngôi làng không sự sống sáng nay khi nàng mới đặt chân đến.
"Ca ca, sáng hôm nay đệ cảm thấy mặt đất rung chuyển, khi huynh đến có gặp phải cảnh gì không? Còn nữa, huynh bị thương như vậy, có phải đã gặp cự bạch xà hung hãn tàn ác kia rồi không?" Đại Từ từ lúc nàng ra khỏi nhà liền đi theo hỏi.
Hàn Băng im lặng không muốn trả lời, chỉ nhìn khung cảnh hỗn loạn phía trước.
"Ca ca, những căn nhà bị tàn phá kia hầu hết đã được xây lại hai, ba lần rồi! Thêm lần này nữa sẽ là lần thứ tư, thứ năm." Đại Từ chỉ vào căn nhà phía trước nói..