Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 174: Bí mật về mẹ lại bị hé mở



"Hi Hi, sao con lại chấp niệm vấn đề này đến thế?"

- Dạ, không có gì ạ! Tại Tiểu Hi thấy Nhậm thúc có vẻ như rất tốt với mẹ.

Trời sắp sáng rồi, chúng ta tranh thủ về Thành thôi con.

- Dạ!

"Hi Hi!"

- Dạ, con nghe thưa cha!

Con có giấu cha chuyện gì không?

- Sao cha nuôi lại hỏi vậy?

Hôm nay, ta chứng kiến được cảnh con giao đấu cùng Nhậm Tề Tề "năng lực của con đã khiến cho ta cảm thấy rất kinh ngạc!"

Khụ khụ khụ...chuyện đó..."là do gần đây Tiểu Hi chăm chỉ tu luyện, thực lực có nâng lên được chút ít ạ!"

Ta cảm thấy không phải là tăng lên chút ít đâu nhỉ!

- Cái đó...chắc là cha lo lắng quá nên thấy vậy thôi.

"Hi Hi, còn việc con hoá thành hoả long thì sao?"

- Chuyện con hoá thành hoả long "bản thân con cũng thấy vô cùng kinh ngạc ạ!"

Trước đó con thật sự không biết chuyện này sao?



- Dạ con thật sự không biết ạ!

"Hi Hi..."

- Dạ, cha nuôi có lời gì muốn dạy bảo Tiểu Hi...xin người cứ nói, Tiểu Hi xin được lắng nghe!

"Hi Hi, mẹ của con là người có bản tính lương thiện, tuy có đôi lúc rất nghịch ngợm...xong, thì xưa nay chưa từng có ý niệm làm hại bất kỳ một ai".

Cổ Mộc Hi nhìn Bạch Túc Duật nhưng không lên tiếng!

"Tuy tu vi của con hơn người, là rồng trong loài rồng...nhưng con không nên quá tự kiêu, con cũng đừng nên vì sự ưu tú của mình mà ra tay tàn hại người khác. Vạn vật trong trời đất đều có đức hiếu sinh...loài cỏ cây còn biết trân quý mạng sống".

- Tiểu Hi hiểu rồi ạ!

Cổ Mộc Hi cúi đầu lặng lẽ...

- ---------------

Cổ Mộc Thành!

Từ lúc trở về Cung, Cổ Mộc Hi không hề nói năng gì. Bạch Túc Duật thấy rất lo lắng cho cậu, nhưng cậu luôn muốn tránh mặt cha nuôi của mình!

…………

Phủ Quốc Lão!

Bạch Túc Duật u buồn, ngồi nhâm nhi tách trà...

Thấy Lã Thanh đang đi về hướng mình, Bạch Túc Duật nhìn chằm chằm vào Lã Thanh "Hoàng Thượng sao rồi?"

Bẩm Quốc Lão "Hoàng Thượng đã mấy ngày rồi vẫn trầm tư...ngoài lúc thượng Triều ra, thời gian còn lại đều rút mình ở Thư Trai Các, không gặp bất kỳ một ai!"

Thằng bé này đã thay đổi quá nhiều rồi...cũng không biết nó đã giấu mình những chuyện gì nữa. Tạm thời thì cứ mặc kệ nó vậy, nhanh tìm cách cứu Sở nhi mới là việc cấp bách.

Quốc Lão!

Không còn việc của ngươi nữa, ngươi lui xuống đi!

Tuân lệnh Quốc Lão...

…………

Thư Trai Các!

(thư trai các: nơi đọc sách của vua)



Cổ Mộc Hi ngồi nhìn đăm đăm vào chiếc tách ngọc...chiếc tách trà bằng Bạch Ngọc này rất đặc biệt "nó được vẽ lên một bức tranh thanh bình...nhìn vào thôi đã thấy tinh thần thoải mái tột cùng!"

- Không biết Thẩm Thanh Hà thế nào rồi?

Cổ Mộc Hi rất muốn đến gần hơn để xem Thanh Hà thế nào, cậu suy nghĩ thật lâu rồi quyết định tìm Thanh Hà...

Cậu nhảy vào chiếc tách...chân rảo bước giữa cảnh sắc thanh bình "Quả nhiên, nơi này tuyệt đẹp".

Cổ Mộc Hi băng qua con suối mát, hai bên bờ suối là những cây tùng rợp bóng mát, dưới chân là nghìn vạn đóa hoa nở rộ "có cúc, có mẫu đơn, có cát tường...còn có những đóa trà my đỏ rực!"

Đi thật lâu trên quãng đường dài, Cổ Mộc Hi nhìn thấy một mái nhà tranh được dựng bên vách núi...trước nhà được trồng rất nhiều hoa sơn trà màu trắng tinh khôi, nơi góc sân còn có cây hoa ngọc lan...trên cành vạn đóa hoa nở thắm, thơm ngát cả một vùng...dưới gốc cây ngọc lan có một người đàn ông đang ngồi gảy đàn!

Cổ Mộc Hi dừng bước để lắng nghe tiếng đàn êm dịu "cũng như lần đầu gặp gỡ, lần này đây cũng thế...Thẩm Thanh Hà vẫn đàn rất hay!"

Thanh Hà chợt nghe tiếng bước chân thì động tác gảy đàn liền ngừng lại.

Cổ Mộc Hi khẽ hỏi "ngươi đã khỏe lại rồi?"

Phải!

- Ngươi sống ở đây ổn chứ?

Rất ổn!

- Ngươi có hận ta không?

Thanh Hà cười khổ "Hận? Hận cậu thì ta sẽ trả công sao?"

Cổ Mộc Hi nhíu mày "ngươi có từng nghĩ đến việc sẽ rời khỏi nơi này không?"

Không!

- Ngươi không nhớ con gái của mình sao?

Có chứ!

- Vậy sao ngươi lại không có ý định rời đi?

Vì ta thích nơi này!

- Tại sao?

Ta cũng không biết!

Cổ Mộc Hi nhìn ra con suối, tiếng nước vẫn cứ chảy và cứ chảy "Róc rách..."

- Ngươi không thấy cô đơn sao?

Không!

- Vì sao?

Thẩm Thanh Hà ta đã cô đơn hơn 2000 năm, với ta thì dù có ở bất kỳ nơi nào cũng như nhau cả thôi! Ta chỉ hạnh phúc khi được ở bên cạnh Vĩ Vĩ "rất tiếc, thời gian hạnh phúc ấy quá ngắn".

- Tại sao ngày xưa ngươi không giữ lại mẹ ta bên cạnh?

Ta rất muốn, nhưng ta sợ!

- Ngươi sợ điều gì?

Ta biết nàng ấy không yêu ta, nàng ấy bằng lòng thành thân với ta là bởi vì nàng ấy muốn Bạch Túc Duật được sống yên ổn hạnh phúc bên thê tử của mình. Nàng ấy thành thân với ta chỉ để Bạch Túc Duật bỏ ý định suy nghĩ về nàng ấy, chỉ như thế thì Bạch Túc Duật mới hoàn toàn từ bỏ nàng ấy! Trái tim của nàng ấy không thuộc về ta, cố gắng giữ lại nàng ấy sẽ khiến nàng ấy thêm khó chịu. Hơn nữa, ta từng có lỗi với nàng ấy.

Cổ Mộc Hi siết chặt tay..."ngươi nói mẹ ta và cha nuôi của ta Bạch Túc Duật...có tư tình sao?"

Ha ha...Thanh Hà cười thành tiếng "Gì mà tư tình? Hai người họ là toàn tâm toàn ý yêu thương nhau!"

- Ngươi nói sao? Hai người họ toàn tâm toàn ý yêu thương nhau thì sao lại thành ra thế này?

Thanh Hà thở dài "số phận an bày...hai người họ đời đời kiếp kiếp chỉ có thể nhìn nhau mà cười ra nước mắt!"

- Tại sao?

Bạch Túc Duật vì muốn cứu mẹ của cậu nên bị Huyền Thiên Thượng Đế ép thành thân với con gái của ông ấy!