Ngoan Ngoãn Nằm Trong Ngực Anh

Chương 6



Từ Kha Nhiên cùng Thẩm Âm Hòa thuận lợi vào thang máy, ấn số tầng xong nhìn qua tấm kính thủy tinh thấy người phía sau đầy tâm sự, thấu hiểu cười, “Lo cho anh ta à?”

“Vâng, có chút lo.”

“Anh ta là một người lớn như vậy rồi, sao lại sợ anh ta không biết tự chăm sóc bản thân?”

Thẩm Âm Hòa bỗng cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhẹ nhàng. Không biết đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt hiền hòa, “Anh ấy chính là không biết tự chăm sóc bản thân.”

Người đàn ông này trước giờ vẫn luôn bệnh sĩ chết trước bệnh tim, vốn là đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo.

Từ Kha Nhiên hơi suy ngẫm một chút, cũng không khó đoán tình cảm của Thẩm Âm Hòa đối với anh chàng vừa nói linh tinh kia thật không bình thường.

Bất luận là tình cảm hay lý trí thì Từ Kha Nhiên cũng đều rành như nhau, lịch sự lễ phép cũng là một trong những đức tính tốt, nhưng lần này anh ta suy đi tính lại mãi vẫn quyết định mở miệng hỏi, “Thích anh ta?”

“Đúng vậy.” Cô thẳng thắn nói.

Thẩm Âm Hòa luôn không cho rằng việc thừa nhận mình thích Lương Trì có gì khó khăn, cho dù là ai hỏi câu này thì câu trả lời của cô vẫn luôn là như vậy.

Cô ngước mắt, trong mắt đầy ắp tâm tư đè nén, cô mở lời xin lỗi Từ Kha Nhiên: “Lần sau chúng ta lại hẹn nhé, em muốn đến xem anh ấy thế nào.”

Từ Kha Nhiên nhíu mày, không nói thêm gì, “Được.”

Sự giáo dục tốt nói cho anh biết anh không nên nói thêm bất kì lời gì lúc này, bờ môi thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt, ung dung. Chẳng qua muộn phiền trong lòng chỉ có mình anh biết.

*

Thẩm Âm Hòa chạy đến cầu thang bộ của lối đi thoát hiểm đến tầng 4 trông thấy Lương Trì vẫn ở hành lang, từ xa đã trông thấy hắn ngồi bệt dưới đất, dựa lưng vào vách tường. Trong tay cầm điếu thuốc với bật lửa nhưng không có châm.

Cô từng bước đi đến, trên người tỏa hương thơm dìu dịu tựa như mứt mận đào cùng hoa tường vi kết hợp với mùi hương hoa quả, khiến người ngửi thấy sẽ cảm giác sạch sẽ thanh mát.

Cây gậy gãy thành 2 đoạn vứt trên mặt đất không ai để ý, cô hơi thở dài, khom lưng đưa tay nhặt cây gậy lên, “Sao anh lại tức giận rồi?”

Lương Trì quay mặt đi không nhìn cô, “oh” một tiếng tỏ ra khinh bỉ, “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đang tức giận? Trên tầng ba là khoa thần kinh, lên khám đi.”

“Gậy chống bị anh đập gãy thành hai thê này, còn không thừa nhận?”

“Không.”

Thẩm Âm Hòa ngồi xổm xuống, còn đánh bạo dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn, kéo mặt hắn lại để nhìn đối diện với mình, “Sao lại giận?”

Ánh mắt Lương Trì đẹp đến không gì tả nổi, lấp lánh như dải ngân hà, trẻ trung thanh thuần. Hắn một mực phủ nhận, “Không hề.”

Hắn nắm chặt cổ tay nàng, vung mạnh ra sau đó chống tay lên tường, từ từ đứng lên.

Thẩm Âm Hòa há mồm, được được được, anh nói không thì là không.

Còn chưa kịp nói ra miệng.

Lương Trì đã lạnh lùng ngắt lời cô, “Không cần nói.”

Cánh cửa phía sau lưng hắn bị một người đàn ông trên mặt đầy sự tức giận đẩy ra, Hà Thủ chỉ vào hắn cằn nhằn, “Đã hơn một tiếng rồi, cậu đã nghỉ đủ chưa? Vào đây với lão tử!”

Hà Thủ là viện trưởng ở đây, kế thừa lại từ ba của anh ta. Nhưng dù sao anh ta cũng học y bảy năm, so với các phú nhị đại khác thì có thực lực hơn nhiều.

Hà gia Lương gia kết giao nhiều năm, anh cùng Lương Trì hồi nhỏ chơi thân đến mức mặc chung cả quần, cùng nhau bị đánh bị mắng.

“Vào bây giờ.”

Thẩm Âm Hòa chủ động đi theo hắn, cô thấy Hà Thủ cầm dụng cụ y tế bận rộn đặt trên đùi Lương Trì, không hề coi mình là người ngoài.

Hà Thủ làm sau bắt đầu trêu ghẹp cô, “Chị dâu nhỏ, chị ở đây à? Xin lỗi nha, ban nãy bận quá nên không để ý tới chị.”

Anh ta lớn hơn cô tận sáu tuổi, cái tiếng chị dâu này gọi ra chẳng thuận miệng gì cả, cho nên phải thêm chữ nhỏ nữa.

Thẩm Âm Hòa khoát tay, “Không sao, đùi anh ấy phục hồi tốt chứ?”

“Tai họa để lại ngàn năm.” Hà Thủ cười.

Lương Trì dùng cái chân lành đá vào đùi anh ta, “Không biết gì thì đừng có nói, mắng xéo ai đấy?”

Hà Thủ lười nhác ngồi ở trên bàn, xòe hai tay ra, “Học theo cậu đấy.”

Lương Trì cười lạnh, “Tôi không có thứ học sinh hỗn láo như vậy.”

Hà Thủ không định tiếp tục cùng hắn đôi co, lại còn quay ra cười đùa với Thẩm Âm Hòa, “Chị dâu nhỏ, em nói cho chị biết, vết thương lòng của vị hôn phu chị rất lớn. Phải chú ý nhiều hơn tới tâm sinh lý của cậu ta đấy, không thể để cậu ta nổi cơn biến thái chạy lung tung khắp ngoài đường được đâu đó.”

“Còn nữa, mát xa nhiều hơn, chịu khó vận động duỗi ra duỗi vào, chăm chỉ tái khám.”

Hà Thủ thấy cách mà đôi vợ chồng son này ở chung đúng là thú vị thật, Thẩm Âm Hòa hiển nhiên rất quan tâm cái tên Lương Trì biến thái mong manh dễ vỡ này, nhưng mà Lương đại thiếu gia lại chưa bao giờ biết cảm kích, lúc nào cũng trưng ra mặt thối.

Không biết đúng sai khiến người ta muốn đánh cho mấy cái.

Có điều miệng thì cứng thế thôi nhưng trong lòng lại mềm nhũn.

Hà Thủ không nhớ rõ cụ thể là lúc nào, chỉ nhớ là vào sinh nhật mười tám tuổi của Thẩm Âm Hòa, người này từ chỗ anh đòi bằng được hai tấm vé đặt trước vở kịch《 Quán trà 》đang cực hot.

Vở kịch bắt đầu diễn vào buổi tối, ái chà ái chà, anh nhìn thấy đôi vợ chồng son kia ở trong nhà hát kịch.

Anh ngồi cách họ một hàng ghế, tận mắt thấy cô bé kia dè dặt muốn nắm tay Lương Trì nhưng lại bị hắn không nể mặt tranh đi, hơn nữa lại còn quát khẽ một tiếng, “Quản cho tốt chân cô đi.”

Cô cúi đầu giọng nói có chút tủi thân, “Hôm nay là sinh nhật em.”

“Có liên quan gì tới tôi sao?”

“Không liên quan.” Âm thanh câu trả lời của cô bé rất khẽ, ba chữ này cứ như là lông chim cọ cọ vào trái tim hắn, ngứa chết đi được.

Trên sân khấu kịch diễn đã được một nửa, Lương Trì lặng lẽ nắm tay lại rồi đặt nhẹ lên mu bàn tay cô, nhưng không quá mười giây đã vội vàng rụt lại ngay. Ánh mắt chăm chú nhìn lên các diễn viên trên sân khấu không hề chuyển động, mặt căng thẳng, cứ như có ai thiếu nợ hắn cả trăm vạn tệ vậy, “Sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Âm Hòa cười tủm tỉm giữ lấy cổ tay hắn, đầu dựa vào trên bờ vai hắn, “Cám ơn.”

Lương Trì nhíu mày, “Đừng có dựa vào tôi!!!”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên đầu lại không hề có động tác gì.

Sau này Hà Thủ từng nhắc qua lại việc này, không chút để ý giả vờ như thuận miệng hỏi, “Lần trước cậu hỏi xin tôi hai cái vé kia là để cho ai vậy?”

Lương Trì: “Vé gì?”

Hà Thủ: Tôi nhổ! Vé gì cậu có thể không biết sao?

“Vé xem vở kịch《 Quán trà 》hiếm có khó tìm, cậu không nhớ à?”

Có rất nhiều người đã phải mang theo cả ghế đến xếp hàng ở cửa phòng vé từ sáng sớm.

“Nghĩ gì vậy, tôi đưa cho Lượng Tự với bạn gái nhỏ của nó.” Lương Trì mặt không đổi sắc nói dối.

Hà Thủ “À” một tiếng còn cố ý kéo dài ra, vô cùng sâu xa.

Anh nghĩ thầm, đưa cái mẹ nhà ngươi ấy cái đồ thối tha này, chính mắt lão tử đã nhìn thấy rõ rành rành, còn thích liều mạng giả vờ, đúng là thích diễn trò mà.

*

Lương Trì đi trên đường cũng không khác người bình thường lắm, từ trong bệnh viện đi ra mới phát hiện xe đã bị cảnh sát kéo đi rồi. Hắn gọi điện cho Lưu Chu Mạt đến đón.

Thẩm Âm Hòa đi theo sau hắn, trong tay còn nắm chặt gậy chống của hắn, “Đón xe đi, ngoài trời lạnh lắm.”

Lương Trì miệng ngậm điếu thuốc, rít hai hơi, làn khói trắng như sương hòa vào gió bay đi, hắn nói: “Không đón.”

Thẩm Âm Hòa nghĩ đến nguyên nhân, anh chàng này mắc bệnh sạch sẽ khủng khiếp, ghét mùi trong taxi với lại cho là xe bên ngoài không sạch sẽ.

“Vậy đi vào đại sảnh chờ đi.”

“Tôi thích hứng gió đông đấy, thì làm sao?”

“Không sao hết, em đau lòng thôi.”

Mấy câu trả treo với cô Lương Trì đã chuẩn bị sẵn hết bỗng nuốt hết lại, nghẹn không nói được câu nào, “Đệt, cô là con gái kiểu gì mà chẳng có tí mặt mũi nào vậy hả.”

Cô tròn xoe mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của hắn, nói trắng ra: “Mặt anh đỏ.”

Lương Trì nổi trận lôi đình, “Linh tinh! Tôi không có! Đây là tôi bị gió thổi đó! Là do gió chứ chẳng liên quan gì đến tôi hết!”

“Tai anh cũng đỏ.” Thẩm Âm Hòa mím môi, cười khẽ thành tiếng, bình luận: “Xem ra gió hôm nay mạnh quá đi mất.”

Những lời cô nói, Lương Trì cũng không phải lúc nào cũng ghét bỏ, còn có thể đỏ mặt nữa. Nhìn thì lạnh lùng đáng sợ nhưng thật ra lại không chịu nổi bị trêu chọc.

Hơi trêu chút là đỏ mặt lên rồi.

Đúng là chàng trai đáng yêu.

Lưu Chu Mạt đến coi như kịp lúc, cậu đến bằng xe Aston Martin, xe này không xịn bằng những chiếc xe khác trong gara của Lương Trì nhưng vẫn không ngăn được khiến vị thiếu gia này yếu thích, lúc nào cũng coi như bảo bối.

Sau khi Lương Trì lên xe, Lưu Chu Mạt lắm miệng hỏi, “Tiên sinh, không tiễn Thẩm tiểu thư một đoạn đường sao?”

Trời đông lạnh giá rét, đứng chờ xe cũng có chút cực khổ.

Lương Trì qua cửa kính nhìn cái người đang ngây ngốc đứng ở góc đường kia, ánh mắt tối sầm lại, hạ cửa kính xe xuống nhưng không nói gì.

Thẩm Âm Hòa hai tay đã lạnh đến đông cứng, chà xát tay, cô hỏi: “Còn việc gì sao?”

“Đúng là có.” Lương Trì cong môi.

“Anh nói đi, em nghe.”

“Mẹ tôi chuyển lời đến cô, năm nay đến Lương gia mừng năm mới.”

Lương Trì đem nguyên văn những lời của mẹ hắn nói lại, một chữ cũng không sửa, vì việc này mà hắn thiếu chút nữa cãi nhau với mẹ, đúng là không coi cô ta là người ngoài nữa rồi mà.

Nghĩ lại, cái ngày ba mươi đó, hai năm nay Thẩm Âm Hòa đều ở nhà một mình nếu nói không cô đơn là nói dối.

“Em không chắc có thể đến hay không.”

Lương Trì nhất thời giận tái mặt, “Cái gì mà không chắc?”

Thẩm Âm Hòa ăn ngay nói thật, “Em cũng không biết cái hôm ba mươi đó, không biết cảnh quay của em có xong được không, có thể phải ở trong đoàn phim quá.”

Công việc của cô vẫn luôn dày đặc, lúc nào cũng vội vội vàng vàng còn không được nghỉ phép.

“Đại minh tinh đúng là không như người thường nhỉ.”Lương Trì không có ai phụ họa, hắn bắt đầu ép buộc Lưu Chu Mạt ngồi phía trước, khó hiểu hỏi cậu, “Ai lại nhàm chán đến mức muốn nhìn thấy cô ta ở trên tivi nhỉ? Xem xem cô ta diễn cái gì mà quận chúa nhỏ, nha hoàn, tiểu sư muội chứ, toàn là nhân vật phản diện. Người ta nhìn thấy đã khó chịu rồi, đi lên biểu diễn cũng chẳng ra làm sao, cứ đứng yên như phỗng ấy, chả nói được câu nào.”

Lưu Chu Mạt ở trong lòng trả lời, không phải anh cũng nhàm chán lắm sao? Ở nhà có đến mấy cái đĩa phim của Thẩm tiểu thư rồi xem đi xem lại mấy lần, vừa xem vừa chê người ta diễn không đạt nhưng rồi vẫn cứ xem lại lần thứ hai.

“Em sẽ cố gắng đi, anh đừng giận vội.” Thẩm Âm Hòa nhẹ giọng nói.

Lương Trì không thèm trả lời, kéo cửa kính lên sai Lưu Chu Mạt đang ngồi ở vị trí tay lái, “Lái xe.”

Ai tức giận chứ? Hắn không thèm.

Dù sao hắn cũng không thừa nhận.

“Tiên sinh, anh thực sự không chờ Thẩm tiểu thư một đoạn đường sao?”

“Không, chở.”

Lưu Chu Mạt đối với Lương Trì luôn nói gì nghe nấy, xe đi được nửa đường, Lương Trì phiền chán khoát tay, “Quay xe lại.”

“Vang, tiên sinh.”

“Tôi chẳng qua là thấy cô ta đáng thương, không có ý gì khác. Cậu đừng có hiểu lầm, muốn trách thì trách con người của tôi rất dễ mềm lòng.” Lương Trì run chân, không tự nhiên nói.

Lưu Chu Mạt nói: “Tiên sinh, tôi không hiểu lầm.”

“Ờ.”

Lưu Chu Mạt chạy xe quay lại cổng bệnh việnh, Thẩm Âm Hòa đã đi mất.

Lương Trì trơ mắt nhìn cô vừa mới bước lên xe của tên bác sĩ kia, nghênh ngang rời khỏi.

Hắn chẳng nói chẳng rằng một lúc lâu, yên lặng đến phát sợ.

Lưu Chu Mạt nhịn không được nhắc nhở, “Tiên sinh, chúng ta đi chưa?”

Lương Trì mặt không biểu cảm kéo cửa kính xe lên, hắn nhắm mắt lại, “Đi.”

Một lúc lâu, hắn đột nhiên hỏi: “Trong lòng tôi hơi khó chịu, đây là làm sao nhỉ?”

Lưu Chu Mạt: Có thể là anh đang ghen rồi, cảm giác này thật sự không hề dễ chịu.

Lương Trì tự hỏi tự đáp, “Nhất định là gió đã thổi hỏng người tôi rồi, lần sau không được mở cửa sổ.”

Ngực nặng nề, phiền chết đi được.

Thật sự rất phiền.