Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 10: Đột Phá



Đêm hôm ấy, sau khi từ chối lời đề nghị đi dạo đêm ở khu vực gần nhà nghỉ nơi đội bóng dừng chân, Tùng nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, nhưng tâm thần thì tập trung vào hệ thống. Hôm nay, cậu sẽ nghênh đón sự thay đổi mới

“Hệ thống, mở ra bảng thuộc tính”

“Họ tên chủ nhân: Nguyễn Thanh Tùng

Tuổi: 11

Vị trí: tiền vệ

Chiều cao: 146cm

Cân nặng: 42kg

Năng lực tấn công: Dứt điểm 32, chạy chỗ 32, lực sút 32, tốc độ 32, góc sút 32 (góc sút liên quan đến khả năng dứt điểm và kĩ thuật đá phạt)

Năng lực phòng ngự: cắt bóng 31, chùi bóng 31, phán đoán 31, kèm người 31, chặn bóng 32

Năng lực kiểm soát: kỹ thuật 38, rê bóng 36, chuyền ngắn 39, chuyền dài 39, tầm nhìn 100

Năng lực cơ thể: thể lực 33, thể hình 33, sức bật 33, cân bằng 34, tinh thần 81

Điểm thuộc tính còn lại: 6 điểm”

Nhìn điểm thuộc tính còn lại ít ỏi 6 điểm, Tùng khóc không ra nước mắt. Cũng may trong thời gian này có Cường hỗ trợ bồi luyện, cộng với được huấn luyện bài bản hơn, nên trung bình mỗi ngày Tùng đều thu thập được 1 điểm thuộc tính, và tích lũy đến bây giờ. Nếu không, cậu cũng không biết đến khi nào mới có thể có được đầy đủ điểm để tiến hành đột phá nữa.

Tùng háo hức thêm điểm kỹ thuật lên 39, rê bóng lên 39, các chỉ số đã đạt đến cao nhất ở cấp thiếu niên. Hệ thống bỗng dưng lên tiếng: “Xét thấy chủ nhân đã đạt đến max điểm thuộc tính ở năng lực chính, tự động tăng cấp lên cấp thanh niên. Chủ nhân có thể tiếp tục tăng điểm cho các hạng thuộc tính của mình. Điều kiện lên cấp tiếp theo: các hạng thuộc tính đạt 49”

Tùng thuận tay thêm 2 điểm thuộc tính còn lại vào chuyền ngắn. Điểm chuyền ngắn hiện tại của Tùng là 41 điểm.

Bản thân Tùng cảm thấy rất rõ sự thay đổi cả trong đầu óc lẫn cơ thể. Tùng leo xuống giường, nhảy bật vài cái. Cảm giác hiện tại của cậu rất tuyệt. Cậu lấy ngay quả bóng dưới chân mình, chạy ngay ra khoảng sân trước nhà nghỉ, vừa tâng bóng vừa thích ứng với cảm giác thay đổi. Mặc dù các chỉ số thuộc tính khác không có sự biến đổi lớn, nhưng vượt khoảng cách từ cấp thiếu niên lên cấp thanh niên vẫn là một sự thay đổi không hề nhỏ.

Bất chợt, Tùng phát hiện điểm thuộc tính lực sút tăng từ 32 lên 33, một cách bất ngờ khiến Tùng không kịp đề phòng. Mặc dù bình thường Tùng vẫn có ý thức rèn luyện khả năng sút bóng, nhưng các chỉ số tấn công vẫn cứ đứng im, không có gì tiến triển thêm cả.

“Điều này là sao nhỉ, Hệ thống, có thể giải thích được không?”

“Thưa chủ nhân, trước đó hệ thống đã giải thích, khi chủ nhân đột phá cấp thanh niên, các chỉ số còn lai của chủ nhân sẽ đạt đến cấp thiếu niên, nhưng do chủ nhân đã đạt cấp độ này rồi, nên hệ thống sẽ không thay đổi chỉ số của chủ nhân”
“Tuy nhiên, sau khi đột phá, các thuộc tính còn lại của chủ nhân sẽ dễ dàng nâng cao hơn, tương tự như việc một học sinh trung học học lại sách tiểu học vậy, nhưng khi đến một giới hạn nhất định thì điểm thuộc tính sẽ không tăng trưởng nữa, giống như thiên phú đã đạt đến giới hạn, mà phải chờ năng lực chính đột phá mới có thể tiến đến cấp độ tiếp theo. Riêng năng lực chính của chủ nhân sẽ không có giới hạn này, khi đạt cấp độ càng cao, năng lực càng rèn luyện, tốc độ tăng trưởng càng nhanh, sự chênh lệch giữa mỗi cấp độ càng lớn, nhưng bù lại, điều kiện lên cấp cũng sẽ càng khó hơn”

Tùng bừng tỉnh hiểu rõ, suy nghĩ kĩ về năng lực thuộc tính này. Giới hạn của năng lực thuộc tính là năng lực chủ đạo của Tùng sẽ luôn mạnh hơn các năng lực còn lại, đồng thời năng lực chính còn không có hạn mức cao nhất. Điều này đồng nghĩa, bên cạnh việc thêm điểm, thì trong quá trình rèn luyện hằng này, các thuộc tính này đều có thể tăng trưởng dần dần, nhưng tốc độ tăng trưởng sẽ chậm hơn rất nhiều so với việc trực tiếp thêm điểm. Cũng đúng thôi, bật hack lúc nào cũng thoải mái hơn, một mực bật hack một mực thoải mái.

Việc chênh lệch giữa các năng lực bình thường với năng lực chính có thể không thấy được hạn chế trong lúc này, khi mà Tùng không gặp được đối thủ mạnh hơn, nhưng nếu khi mà Tùng gặp các đối thủ ngang tầm mình, thì việc chênh lệch năng lực nhiều đến mức này thế nào cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Tùng lập tức dò hỏi hệ thống: “Vậy nếu ta muốn đồng thời mở 3 hạng năng lực để chúng tự động tiến bộ theo nhau, thì cần phải trả giá như thế nào”

“Thưa chủ nhân, cứ mỗi 50 điểm thuộc tính, chủ nhân sẽ có thể mở khóa 1 hạng năng lực tiếp theo. Điểm thuộc tính sau khi dùng để mở khóa năng lực, thì giới hạn điểm kinh nghiệm để đạt được điểm thuộc tính sẽ quay về mức đầu tiên trước khi tích lũy”

“Tức là ví dụ nếu từ đầu ta tích lũy 50 điểm thuộc tính để mở khóa năng lực tiếp theo, thì điểm kinh nghiệm của ta sẽ trở về mức số 1, tức là chỉ có 100 điểm kinh nghiệm để đạt được 1 điểm thuộc tính, đúng không?”

“Trên lý thuyết là vậy thưa chủ nhân, nhưng do còn có điểm thuộc tính nhận được từ hệ thống ban thưởng, nên mức cao nhất chủ nhân có thể đạt về được sau khi trừ điểm thuộc tính là mức số 1”

“Hiểu rồi, nếu như vậy thì tốt. Điểm thuộc tính càng lên cao càng khó, nếu mà cần đến 150 điểm mở khóa cả 3 hạng thuộc tính thì chắc đến già ta cũng không mở hết nổi luôn quá” Tùng cảm khái nói.

Cậu quyết định, sau khi kết thúc giải đấu quốc gia, số điểm có được trong toàn bộ giải này sẽ thêm vào năng lực kiểm soát. Tiếp đến, cậu sẽ gia nhập một trung tâm đào tạo trẻ, vừa học văn hóa, vừa rèn luyện tích lũy điểm thuộc tính để mở năng lực phòng ngự và thể chất, để đủ khả năng đương đầu với các đối thủ khác. Bởi cậu biết, càng về sau này, bóng đá hiện đại càng yêu cầu các cầu thủ có khả năng toàn diện, hơn là các cầu thủ sở trường đơn nhất một năng lực.

Để quen thuộc thêm hệ thống, Tùng tiếp tục huấn luyện bằng cách tâng bóng và vượt chướng ngại vật. Bởi khu vực nhà nghỉ của Tùng gần sân vận động của tỉnh, nên bản thân khu vực này cũng có khá nhiều bạn trẻ cũng đang tiến hành đá bóng phượt.

Tùng đang tự do luyện tập, bất tri bất giác đã đến tối. Cậu chăm chú đến nỗi không phát hiện được 2 cặp mắt kì lạ đang nhìn cậu một cách chăm chú

“Là cậu nhóc đó sao?” Người trung niên có vẻ là lãnh đạo, hỏi người bên cạnh trông giống như trợ lý.

“Dạ đúng rồi, đó là cầu thủ tiền vệ của đội Tân Phú, Nguyễn Thanh Tùng. Trong trận đấu đầu tiên, cậu ta đã cản phá 17 đường chuyền bóng của đội Định Quán, tỷ lệ cản phá lên đến 95%. Đồng thời cậu ta còn kiến tạo 4 bàn thắng bằng 12 đường chuyền, vừa chọc khe, vừa chuyền bổng. Khá đáng tiếc khi các tiền đạo của đội Tân Phú không nắm bắt được cơ hội, nếu không tỉ số còn cao hơn nữa. Điều đặc biệt, sau khi đã đạt được 3-0, cậu ta bắt đầu giảm nhịp độ trận đấu, giành ra không gian nhất định cho đội bạn phản công, tiến hành thu hồi trận hình, bố trí phòng ngự. Đội Định Quán tràn lên tấn công, bị cắt bóng nhiều lần và cũng là nguyên nhân dẫn đến bàn thua thứ 4, khi cậu ta tung một đường chuyền bổng như dao cắt, phá tan hàng phòng ngự của đối phương, kiến tạo trực tiếp cho tiền đạo ghi bàn.”

“Mãi đến cuối trận, những người khác đều chú ý đến 2 cầu thủ tiền đạo kia mà quên mất sự hiện diện của cậu ta, đây mới là điều đáng sợ”

“Không phải không ai chú ý cậu ta đâu, mà có lẽ tư liệu của cậu ta đã được báo cho các huấn luyện viên còn lại rồi. Đặt cậu nhóc này vào tầm quan sát kĩ, theo dõi cách tranh tài của cậu ta, ghi nhận lại và báo cáo cho tôi”

“Dạ thưa huấn luyện viên”

Người đến chính là Hoàng Ngọc Tuấn, cựu cầu thủ của đội Cao Su Đồng Nai, nay là Huấn luyện viên lứa tuổi từ U17 trở xuống, hiện đang phụ trách rà soát để tìm ra các cầu thủ nhí chất lượng bổ sung cho trung tâm huấn luyện cầu thủ trẻ của Tỉnh. Giải đấu này chính là một trong những cơ hội để ông có thể tìm kiếm thêm về các tài năng nhí.

Ngay sau khi nhận được thông tin về Nguyễn Thanh Tùng, một tiền vệ trung tâm có nhiều tố chất tốt như phòng ngự tốt, tấn công hay, thậm chí còn có một cước truyền bóng như lắp vệ tinh, điều này khiến ông cảm thấy tò mò và phải ngay lập tức điều tra.

Tùng vẫn không biết gì, vẫn tiếp tục say sưa luyện tập, cậu tiến hành thực hiện nhiều động tác kĩ thuật khó mà ít khi cậu sử dụng trong trận đấu, vì cậu không muốn gây kích thích tâm trí của cả đối thủ lẫn đồng đội, để giảm thiểu những hành vi ngoài ý muốn.

Đến khi trời đã se lạnh, cậu mới quyến luyến rời khỏi sân tập. Bóng lưng của cậu trải dài trên con đường vắng người.

Ánh sáng trong khu vực này tuy chỉ le lói, nhưng ánh sáng trong mắt Tùng vẫn tràn ngập quyết tâm.

Chưa xong còn tiếp!!!


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?