Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 12: Chiến Thắng Không Dễ Dàng, Lựa Chọn Mới




Sau trận đấu với đội Biên Hòa 1, Tùng và các đồng đội được nghỉ 2 ngày để chuẩn bị cho trận chung kết.

Ngay sáng hôm sau, sau khi thực hiện các bài tập cá nhân của mình, Tùng đề nghị với thầy Sơn về việc tiếp tục diễn luyện chiến thuật phòng ngự phản công. Cả bọn kéo nhau ra sân bóng, cùng nhau tiến hanh các bài tập cơ bản, đồng thời tiến hành đấu tập giữa hai đội hình nhằm có sự chuẩn bị cao nhất cho trận chung kết

Mặc dù chênh lệch trình độ của đội dự bị và đối thủ sắp tới là rất lớn, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành không trâu bắt chó đi cày mà thôi. Hi vọng sự chuẩn bị này sẽ làm giảm áp lực tâm lý của toàn đội trước một đối thủ mạnh như đội Biên Hòa 2

Sau buổi tập, Tùng vẫn tiếp tục ở lại để tự rèn luyện thêm. Nhìn bóng lưng cô độc của Tùng trên sân bóng, thầy Sơn rất cảm khái sự hiểu chuyện và cố gắng của Tùng, hầu như chưa bao giờ thấy cậu ngừng nỗ lực cả.

Bất ngờ, thầy Sơn nhận ra có người đang đến gần Tùng. Đó là một người trung niên cao to, có vẻ như là dân thể thao.

Huấn luyện viên Hoàng Ngọc Tuấn đến gần Tùng và nói: “Với trình độ của cậu, việc luyện tập như thế này không có ý nghĩa gì đâu”

Tùng nghi hoặc nhìn ông, cảm giác kì lạ, Tùng tin chắc mình chưa gặp người này bao giờ cả.

Huấn luyện viên Hoàng Ngọc Tuấn nói tiếp: “Với mỗi độ tuổi, mỗi trình độ khác nhau sẽ có phương thức huấn luyện cũng như cường độ khác nhau. Với cách luyện của cậu, đôi khi không chỉ không có hiệu quả, mà có khi còn gây chấn thương cho cậu nữa”

Tùng nghi hoặc nhìn ông, cảm thấy khó hiểu:” Xin lỗi, nhưng hình như con không quen biết chú thì phải”

Ông ngượng ngùng cười một tiếng, giới thiệu nói: “Chào cậu nhóc, tự giới thiệu với cậu, tôi là huấn luyện viên Hoàng Ngọc Tuấn, là huấn luyện viên của trung tâm đào tạo bóng đá trẻ của Tỉnh. Đám nhóc đội Biên Hòa 2 là một tay tôi đào tạo, cậu thấy thế nào?”, ông vừa nói vừa bật cười hỏi

Tùng khá kinh ngạc trước lời giới thiệu này. Huấn luyện viên của đối thủ đến gặp mình ngay trước khi thi đấu, còn chỉ đạo mình huấn luyện nữa. Chuyện này nghe có vẻ lạ lạ.

“Cậu không cần phải ngạc nhiên như vậy, mục tiêu của giải đấu này là tuyển chọn những người xuất sắc như cậu vậy, để tham dự vào trung tâm đào tạo của Tỉnh. Cậu không chỉ được rèn luyện trong môi trường chuyên nghiệp, mà vẫn được học văn hóa ở trường trọng điểm của tỉnh. Bên cạnh đó còn hỗ trợ cậu có thể tham gia huấn luyện chuyên nghiệp với đội tuyển của tỉnh sau này, nếu cậu có đầy đủ trình độ, sau này trở thành cầu thủ chuyên nghiệp cũng không là vấn đề. Sao, ý cậu thế nào?”, huấn luyện viên Hoàng Ngọc Tuấn nói, ngữ khí dụ hoặc

Đương nhiên, Tùng không phải là một thanh niên nóng đầu vừa mới ra đời, cậu đăm chiêu rồi hỏi lại:” Vậy con cần trả giá như thế nào?”

Huấn luyện viên Tuấn có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của cậu. Ông ngây người mấy giây, nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn thay đổi. Đổi lại là một cậu nhóc thật sự, hẳn là đáp ứng ngay lời yêu cầu này rồi. Cậu bé này xem ra khá có chính kiến đấy, ông thầm nghĩ rồi nói: “Không có gì, chỉ là cậu phải kí tên vào hiệp ước sẽ thi đấu cho đội tuyển của tỉnh ít nhất cho đến năm 16 tuổi. Đương nhiên người kí tên là người giám hộ của cậu. Có trả giá mới có hồi báo, cái này hết sức công bằng đúng không?”

Tùng đăm chiêu suy nghĩ, hiệp ước này cũng không đến nỗi quá đáng, được đào tạo chuyên nghiệp hơn, đổi lại là bỏ ra 4 năm đá cho đội của Tỉnh, cũng không quá đáng chút nào. Tùng nói:” Con sẽ suy nghĩ kĩ về vấn đề này, nhưng trước hết phải chờ con hoàn thành trận đấu cuối đã”.

Huấn luyện viên Tuấn nói:”điều đó là đương nhiên, hôm nay gặp cậu ở đây chẳng qua là sơ bộ quen biết nhau thôi, tôi nghĩ cậu sẽ rất có hứng thú tham gia với chúng tôi đấy, hẹn gặp lại cậu vào ngày mai”

Huấn luyện viên Hoàng Ngọc Tuấn nói xong rồi bỏ đi, Tùng nhìn bóng lưng của ông với ánh mắt đăm chiêu. Cơ hội đã đến rồi, không biết lần thi đấu này có còn lò đào tạo nào khác đến tham dự không nữa, Tùng thầm nghĩ. Cậu nhanh chóng hoàn thành bài tập tự soạn của mình rồi ra về. Phải công nhận lời nhận xét của ông huấn luyện viên kia rất đúng, hầu như việc luyện tập cơ bản như thế này đem lại rất ít điểm kinh nghiệm cho Tùng. 2-3 ngày vừa thi đấu vừa luyện tập đi qua mà Tùng mới chỉ tăng được 1 điểm thuộc tính.
“Gánh nặng đường xa a”, Tùng cảm khái nói và nhanh chóng quay về.

Hai ngày chuẩn bị cuối cùng đã trôi qua. Ngày 9/6, trận chung kết giải bóng đá thiếu niên nhi đồng tỉnh Đồng Nai đã đến với sự đối đầu giữa đội Tân Phú và đội Biên Hòa 2.

Hai bên gặp nhau trên sân thi đấu, mặc dù chưa hề đối mặt lần nào, nhưng đôi bên có vẻ khá thận trọng. Đặc biệt là đội Biên Hòa 2 rất coi trọng Tùng, coi cậu như một nỗi uy hiếp lớn nhất trên sân bóng.

Tiếng còi bắt đầu được reo lên, đội Tân Phú được quyền phát bóng trước, bóng nhanh chóng được chuyền về sau và ngay lập tức được quay lại chân của Tùng.

Mắt thấy bóng vừa đến chân Tùng, 2 cầu thủ gần nhất của Biên Hòa 1 nhanh chóng áp sát Tùng hòng cướp bóng. Thấy vậy, Tùng chuyền ngược lại cho hậu vệ, đồng thời cấp tốc vượt ngang qua, hình thành một tam giác chuyền bóng cơ bản. Bóng ngay lập tức được phân phối lại cho Tùng.

Ngay lập tức, Tùng nắm bắt hướng di chuyển của Cường và tung một đường chọc khe hiểm hóc. Tuy nhiên, do trở ngại về thể hình và kĩ thuật, Cường đã không nắm bắt được cơ hội và đã để lỡ bàn thắng ngay trước mắt.

Trái ngược với vẻ ảo não của Cường, hàng hậu vệ của đội Biên Hòa 2 lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán. Tình huống thật sự hết sức nguy hiểm, và họ cũng ý thức được lời căn dặn trước trận đấu: chú ý tiền vệ giữa trận của đội Tân Phú.

Diễn biến tiếp theo của trận đấu cũng tương tự như trận bán kết 2, đội Tân Phú chủ động lùi sâu, nhường sân chơi cho đối phương, tiến hành cắt bóng và phòng ngự cẩn thận, ngay khi có bóng trực tiếp chuyền cho Tùng và sẽ có ngay một tình huống gây nguy hiểm cho đội bạn. Và bàn thắng cũng đến một cách rất đột nhiên.

Ngay khi hiệp 2 vừa bắt đầu 4 phút, lợi dụng sự chèn ép lên cao của hàng phòng ngự đội Biên Hòa 2, Tùng phán đoán đúng hướng chuyền, dùng một cú soạt bóng cắt ngang đường chuyền đối phương. Tùng cấp tốc đứng dậy, dễ dàng lừa qua tiền vệ của đội bạn, tiếp theo thực hiện một đường chuyền bổng. Bóng bay một vòng cung tuyệt đẹp đến ngay vị trí của Cường. Lần này, Cường nắm bắt được cơ hội và thực hiện cú sút nâng tỷ số lên 1-0.

Sau bàn thua, đội Biên Hòa 2 tràn lên tấn công, nhưng gặp phải sự chống trả ngoan cường của đội Tân Phú. Kết quả 1-0 được giữ vững cho đến cuối trận.

Ngay khi tiếng còi kết thúc trận đấu, Tùng và các đồng đội đã gần như thoát lực, nằm bẹp xuống sân cỏ. Đội bạn cũng không mấy khả quan hơn, thậm chí có người cong bị chuột rút. Thế nhưng kết quả làm không ít người bất ngờ. Khán giả thì đứng dậy vỗ tay cho sự nỗ lực của đám cầu thủ trẻ. Còn đám cầu thủ Biên Hòa 2 thì ánh mắt u oán nhìn về phía Tùng và các đồng đội.

Nghi thức trao giải cũng rất đơn giản. Mỗi đứa nhận một huy chương bằng vàng mạ, tiếp đến là nâng chiếc cúp bằng thủy tinh rồi chụp hình. Cả đám cười toe toét mà không biết rằng, sau trận đấu này, một số người vận mệnh sẽ rẽ về một phương hướng khác nhau.

Tùng cũng khá vui vẻ, cậu dần hiểu rõ vì sao bóng đá lại trở thành một niềm đam mê lớn đến như vậy. Cậu cũng ý thức được rằng cậu còn cần phải mạnh hơn nữa, vì tương lai bóng đá sẽ còn phát triển lên một trình độ hoàn toàn mới, và cầu thủ chuyên nghiệp sẽ càng ngày càng hoàn thiện và toàn diện hơn. Không tiến bộ đồng nghĩa với tự loại mình khỏi cuộc chơi này.

“Đến lúc làm ra quyết định rồi, lần này dù thế nào cũng phải thuyết phục được cha mẹ để mình có thể thực hiện được ước mơ đá bóng chuyên nghiệp mới được”, Tùng quyết tâm nghĩ đến.

Nhìn trong tay mình là chiếc cúp vô địch nhỏ bé, Tùng hi vọng, mình còn có thể nâng lên nhiều, thật là nhiều chiếc cúp khác, ở một tương lai không xa ….

Chưa xong còn tiếp!!!


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc