Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 130: Trước Thềm Quyết Đấu (2)




Về cơ bản, các đội bóng của giải hạng Nhất Bồ Đào Nha thường sử dụng chiến thuật 4 – 4 – 2, với cặp tiền đạo, bởi đội hình này biến hóa khá dễ, lại khá thích hợp cho những cầu thủ có nền tảng kĩ thuật tốt như những cầu thủ Bồ Đào Nha và những cầu thủ đến từ Nam Mỹ, vốn là hai nhóm cầu thủ có mặt nhiều nhất ở hầu hết các giải đấu tại Bồ Đào Nha, giúp đội hình dễ triển khai từ hai cánh hoặc đột phá trung lộ, thích hợp nhất cho các tiền đạo có kỹ thuật và tốc độ tốt.

Tuy nhiên, nhược điểm của đội hình này là việc thẩm thấu đường bóng sẽ trở nên vô cùng khó khăn, đặc biệt là với những đội hình mang thiên hướng phòng ngự phản công. Thành công của Porto dưới thời Mourinho đã chứng mình rằng, đá phòng ngự phản công khi dưới cơ đối phương và lập tức biến đổi sang lối đá áp sát giữa trận khi trên cơ đối phương mới là chân ái. Khi đó, rất nhiều huấn luyện viên của Bồ Đào Nha đều lên tiếng chỉ trích Mourinho, bởi lối đá thực dụng của ông. Nhưng mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột, đó mới là mèo tốt. Mourinho đã chứng minh, với chức vô địch Champion League năm 2004 rằng, đá phòng ngự phản công như ông mới là chính đạo, đặc biệt là khi đá với đội mạnh hơn.

Thế nhưng, sự thành công của Mourinho không hề đại biểu cho các huấn luyện viên ở Bồ Đào Nha sẽ thay đổi. Điển hình là từ sau khi Mourinho rời khỏi Bồ Đào Nha, không ai trong số các đội bóng còn lại tại Bồ Đào Nha đá tốt phòng ngự phản công nữa. Belenenses thì chỉ trung thành với lối đá phòng ngự kèm người quen thuộc, chứ chưa tiến bộ đến lối đá phòng ngự khu vực như Mourinho đề xướng.

Bởi vậy, khi áp dụng chiến thuật này, Pacheco vẫn còn nhiều băn khoăn. Nhưng khi nhìn thấy đội bóng xử lý Santa Clara tốt đến mức nào, ông mới chợt nhận ra rằng lối đá này mới chính là lối đá phù hợp nhất với Belenenses hiện tại. Cũng giống như Porto, họ đã từng có Deco, thì ông cũng có Tùng, không chỉ trẻ khỏe hơn, mà còn có thể lực dồi dào hơn, thậm chí kỹ thuật và tốc độ đều không thua kém gì so với siêu sao giữa trận hiện tại của Barcelona, đương nhiên là so sánh cùng số tuổi. Hai cầu thủ tiền vệ phòng ngự hiện tại cũng vô cùng ăn ý, chấp nhận lùi về sau để làm nền cho Tùng. Ở trên, Carlitos đang hoàn thiện khả năng là một trung phong đúng nghĩa, tuy còn khá nhiều sơ sót, nhưng cũng được coi như tròn vai. Pele thì tiến bộ từng ngày, vô cùng ra dánh một cầu thủ chạy cánh, đặc biệt là vô cùng chăm chỉ, điều mà ông ưa thích nhất ở một cầu thủ chuyên nghiệp.

Bất chợt, hiện tại thực lực của Belenenses B đã lên một nấc thang mới, điều khiến ông vô cùng tự hào. Với trận đấu tiếp theo, ông hoàn toàn không lo lắng chút nào, thậm chí còn có chút chờ mong. Liệu rằng, Leixoes có thể gây khó dễ cho Belenenses B không, hay lại có thêm một chiến thắng giòn giã nữa dành cho ông và các cầu thủ.

Trong khi đó, tại sân vận động SEA Stadium, trụ sở chính của Leixoes, đang diễn ra một cuộc họp căng thẳng.

Huấn luyện viên Victor Oliveira đang xoa huyệt thái dương, trong khi đang nghe báo cáo dữ liệu thu thập được từ Belenenses B

Afonso Sousa đọc tư liệu cho toàn đoàn đội, vừa đọc vừa cảm thấy rung động. Không xem thì thôi, một khi xem thì vô cùng giật mình. Belenenses B từ vòng thứ 15 dường như lột xác thành một đội bóng khác. Với sự bổ sung của vị trí tiền vệ trung tâm và tiền vệ cánh, Belenenses cuồng thắng 6 trận, ghi đến 16 bàn thắng, trong đó có 12 bàn thắng được kiến tạo từ một người, đó là số 30 bên phía đối phương. Hiệu suất kiến tạo tới 2 bàn mỗi trận, điều này cũng đưa cậu ta lên đỉnh của danh sách kiến tạo toàn giải. Điều đặc biệt hơn, trong hai trận đấu gần đây, cậu ta lùi về sâu ở vị trí tiền vệ phòng ngự, nhưng phạm vi hoạt động lại lớn hơn rất nhiều. Ba pha kiến tạo gần đây đều đến từ tình huống phản công cực tốt của Belenenses, với những đường chuyền sau người và dạt cánh đến từ chân chuyền này.

Cả gian phòng yên ắng hẳn, chỉ nghe thấy tiếng gõ nhịp nhịp đều đều phát ra từ ngón tay của Oliveira gõ trên bàn. Mỗi khi rơi vào việc phiền lòng, ông thường xuyên có hành động như thế này.

Tất cả mọi người đều biết, Leixoes am hiểu nhất hiện tại là lối đá tấn công, với sự dâng cao của trung vệ Elvis. Điều này vừa là lợi thế của Leixoes khi biến đổi chiến thuật dễ dàng, khó mà nhắm vào vị trí tấn công để vô hiệu hóa. Nhưng gặp một đội có khả năng đánh sau lưng như Belenenses B, thì đây lại là một điểm nguy hiểm chí mạng. Dù sao, khi dâng lên cao, rất khó để ba hậu vệ còn lại có thể bao quát được đội hình tấn công của Belenenses, nhất là khi họ có Carlitos, hiện tại chỉ xếp sau Roberto của Leixoes với cách biệt 1 bàn thắng trên bảng xếp hạng vua phá lưới, cũng đang hừng hực khí thế muốn tóm lấy ngôi đầu bảng ngay trong lần đối đầu này.

Oliveira đăm chiêu, sau đó tức khắc nói :”Lần này, chúng ta đá ổn định một chút, tận lực để Elvis bảo trì vị trí phòng ngự. Gil Vicente và Santa Clara đã cho chúng ta bài học rồi, thực hiện kèm người với thằng nhóc kia là một việc tốn công sức nhưng không đạt được hiệu quả gì, trừ khi chúng ta có một cầu thủ phòng ngự đủ mạnh để khóa chết cậu ta. Nhưng thực tế kể cả Candete, Silva lẫn Amaro đều không có năng lực này, trong khi Duarte và China đều am hiểu tấn công hơn là phòng ngự. Có lẽ, bây giờ chỉ trông chờ vào khả năng của cầu thủ thể hiện như thế nào thôi, ngoài ra không còn cách nào khác”, Oliveira thở dài, tràn đầy bất đắc dĩ. Đó cũng là vấn đề của hầu hết các câu lạc bộ nhỏ, rõ ràng nhận ra được điểm yếu của mình, nhưng lại vô cùng khó khăn để có thể cải thiện được. Tất cả chỉ tồn tại một chữ : Không có tiền, đừng có mơ.

Kết quả họp không rút ra được gì, mọi người tản ra, ai về phần nấy, chuẩn bị cho những buổi rèn luyện cuối cùng trước khi quyết chiến. Oliveira cũng mệt mỏi lắc lắc đầu, đi cùng trợ lý của mình về lại văn phòng. Afonso muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết tâm hỏi :”Oliveira, ông định từ bỏ trận đấu này sao?”

Oliveira ngạc nhiên nhìn cậu ta, như có điều suy nghĩ rồi nói :”Không phải, chúng ta cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Chỉ cần chúng ta phát huy tốt khả năng của mình, thì một trận thế hòa có lẽ là đủ rồi”

Afonso vẫn chưa chịu bỏ qua, nói nhỏ :”Thế nhưng, ông cũng biết, Elvis là người được chủ tịch đưa đến câu lạc bộ, mặc dù là hậu vệ, nhưng vẫn có quyền đột phá và ghi bàn. Để cậu ta ở lại hậu trường chăm chú phòng ngự, xem ra là một việc không thể”

Oliveira cười cười nói :”Nếu như vậy, thì vấn đề nằm ở Elvis chứ không nằm ở tôi. Tôi ra chỉ đạo, cậu ta không thực hiện, thì lúc đó kể cả chủ tịch cũng không thể nói gì. Cùng lắm cuối mùa này tôi rời khỏi đây thôi, tôi cũng chịu quá đủ cảnh bị cản tay cản chân rồi. Họ cứ nghĩ Leixoes rất mạnh, vô đối ở giải hạng Nhất, nhưng họ có nhìn thấy được vấn đề của câu lạc bộ nằm ở đâu.”, Oliveira càng nói càng tức giận. Với một người có bề dày kinh nghiệm như ông, việc bị chỉ trỏ vào công việc của mình, cảm giác vô cùng nhục nhã. Do đó, ông đã quyết định, dù mùa giải năm nay như thế nào, ông cũng sẽ rời khỏi Leixoes. Nơi này không chào đón ta, tất có nơi khác, ông cũng không thèm khát cái ghế này cho lắm, quy cho cùng cũng chỉ là con rối của đám quản lý không biết gì về bóng đá.


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc