Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 132: Đầu Bảng (2)




“Trong trận đấu này, chúng ta không còn thấy Tùng trong vai trò tiền vệ trung tâm đơn thuần với tầm hoạt động xung quanh khu vực giữa trận về sâu bên phía đối thủ. Tùng nay giữ vai trò như một tiền vệ tấn công lùi sâu, hệt như vai trò của Pirlo ở AC Milan dưới thời Ancelotti. Ở vị trí này, tầm hoạt động của Tùng trở nên khó kiểm soát hơn, khi ở cánh, khi lùi sâu. Điều này giúp cậu ít bị cầu thủ đối phương đeo bám, tận dụng được khả năng chuyền xa của Tùng. Những pha kéo cánh, giãn biên, hay những tình huống đưa bóng về sau phần sân đối phương của Tùng quả thực rất giống với những gì mà Pirlo và AC Milan thể hiện năm nay. Có chăng, phía trên của Belenenses không có một Inzaghi chuyên gia phá bẫy việt vị, hay một Ronaldo De Lima với khả năng siêu đẳng trong các pha bắt bóng và thoát khỏi đối phương một cách dễ dàng, hay là một Gilardino đá như một trung phong đúng nghĩa, luôn là cọc tiêu công phá trong hàng phòng ngự của đối phương.” Bình luận viên Quang Huy vui vẻ cười nói.

Quang Minh cũng cười :”Carlitos còn lâu mới có thể đạt đến trình độ đó. Thú thật, AC Milan thì ngoài Pirlo, còn có Seedorf, Kaka, Gattuso hỗ trợ nhiệm vụ phân phối bóng, nhưng ở Belenenses, hầu như tuyến trên không có khả năng hỗ trợ chuyền bóng. Moura và Djurdjevic dần dần trở thành một hậu vệ bổ sung đúng nghĩa, rất ít khi thấy hai người này thực hiện chuyền bóng cho tuyến trên, mà hầu hết đều đưa cho Tùng thực hiện. Cũng may là khả năng đào thoát của cậu nhóc chúng ta khá ổn, hệt như một chú thỏ nóng nảy, nếu không, với những lần bị nhắm đến như trận gặp Gil Vicente hay Santa Clara, chắc chắn hàng tấn công của Belenenses sẽ bị tê liệt. Tôi rất lo lắng, nếu Pacheco vẫn giữ đội hình như thế này vào năm sau để đá giải Ngoại Hạng, chắc chắn sẽ không dễ dàng như lần này nữa”

Lúc này Pacheco cũng không quá bất ngờ trước bàn thắng. Như đã nói từ trước, ông rõ ràng ý đồ của Oliveira trong trận đấu này, không phải mục tiêu giành chiến thắng. Nêu dù có ghi được bàn thắng sớm như vậy, ông cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng các cầu thủ bên ngoài thì không hề biết. Họ vẫn đang tràn ngập sự vui vẻ khi ghi bàn vào lưới một đội chuẩn Ngoại hạng. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ thực lực của họ không hề thua kém bao nhiêu so với các cầu thủ đội một. Các cầu thủ vô cùng hân hoan trước sự thực này. Nhất là Carlitos, người bị đày xuống từ đội một vì không cạnh tranh được vị trí với Dady và Candido Costa, nhưng bây giờ hắn có thể vỗ ngực xưng tên, ta đây cũng là đôi giày vàng của giải Hạng Nhất, không hề thua kém gì so với hai tên kia, cũng đừng bắt hai tên kia so sánh với ta, nếu muốn, thì cầm đôi giày vàng ra mà nói chuyện. Ít nhất là đôi giày vàng giải hạng Nhất cũng là đôi giày vàng, đúng chứ? Carlitos vui vẻ nghĩ đến.

Đám cầu thủ Leixoes thì sắc mặt trắng xám nhìn dòng lũ cổ động viên trên khán đài hòa mình cùng đối thủ bên dưới. Duarte và China thì nhìn về phía Elvis, ánh mắt tràn đầy sự khó chịu. Còn thủ môn Beto thì không hề khách khí mắng lên :”Elvis, đầu óc cậu có vấn đề hả, không nghe huấn luyện viên dặn sao. Thủ vững vị trí, hiểu chưa? Con mẹ nó, cậu chạy lên đó làm cái quái gì thế?”.

Đương nhiên, dù muốn dù không, Elvis cũng không phản bác được, bởi rõ ràng lỗi thuộc về hắn. Hắn chỉ dám gật gật đầu, sau đó ánh mắt oán độc liếc nhìn về phía Tùng. Riêng Tùng, cảm nhận được ánh mắt không hữu hảo đó, nhưng vẫn không để trong lòng. Nói đùa, gã nào dám va chạm với Tùng, cậu sẽ cho hắn ta biết hoa vì sao hồng như vậy. Mặc dù va chạm vẫn bị đau đớn, nhưng cái này cũng chẳng bõ bèn gì cả. Hắn đau là đau một lúc, nhưng đối thủ đau thì có thể là đau cả đời, vậy việc gì hắn phải sợ chứ?

Elvis cũng là người hiểu biến báo. Rõ ràng về vấn đề của mình, hắn không còn tiếp tục ham muốn tấn công nữa. Trận hình của Leixoes trở về ổn định hơn nhờ sự kết nối giữa các tuyến.

Đến lúc này, các cầu thủ Belenenses B mới cảm nhận được sự khó chịu trong lối đá của đối phương. Mặc dù không áp dụng chiến thuật dâng cao bức ép, nhưng Leixoes lại rất mạnh trong những pha phối hợp ở cự ly gần, thẩm thấu vào đội hình đối phương. Rõ ràng là Oliveira học hỏi từ lối đá chuyền khống chế bóng của Barcelona, mặc dù áp dụng chưa đến nơi đến chốn, nhưng rõ ràng vẫn gây nên rất nhiều khó khăn cho các cầu thủ Belenenses ở tuyến giữa, vốn là nơi khá yếu kém, do Eliseu không am hiểu phòng ngự cho lắm. Eliseu thì là một mẫu tiền đạo, tiền vệ cánh đúng nghĩa, khả năng tấn công thì có thừa, nhưng áp sát đoạt bóng hoặc phòng ngự một một thì vô cùng tệ hại. Lúc đầu Pele cũng như thế, nhưng bị Tùng rèn luyện bằng cách dằn vặt mỗi ngày, nay cu cậu đã lột xác trở nên tinh ranh trong các pha phòng ngự hơn, dẫn đến hành lang cánh phải của Belenenses B vững chắc hơn rất nhiều. Tùng và Djurdjevic đành dành nhiều tinh lực phòng thủ hơn cho hành lang cánh trái, nơi mà Eliseu đang bị dằn vặt một cách đáng thương. Cả hai bên đá có đi có về, các cầu thủ của Leixoes rõ ràng biến thông minh hơn rất nhiều, không còn dám để những khoảng trống sau lưng nữa, điều đó làm cho những đường chuyền của Tùng, mặc dù vẫn vô cùng chính xác đến nơi của Carlitos, nhưng hạn chế bởi trình độ, hầu như trung phong của Belenenses đều không tận dụng được.

Thế giằng co này kéo dài đến hết hiệp một. Sang hiệp hai, huấn luyện viên Oliveira quyết định thay đổi vị trí của Elvis, hắn tức giận mà không nói được gì, đành hậm hực ngồi lại ghế dự bị, nhường chỗ cho Alexandre. Lối chơi của Leixoes không thay đổi quá nhiều, nhưng thể lực thì lại giảm đáng kể. Cũng đúng thôi, cứ tầm vài phút là có một đường đạn đạo bay xoẹt trên đỉnh đầu, vô cùng bắt mắt và tràn đầy nguy hiểm, các cầu thủ Leixoes như giẫm trên băng mỏng, luân phiên quay về phòng thủ, nhất là hàng phòng ngự, bởi dù Carlitos không phải Inzaghi, nhưng ít nhất nếu chỉ để mỗi một Silva hay Alexandre xem chừng mà thôi, chắc chắn Carlitos sẽ không ngần ngại căng bóng ngược lại cho Eliseu hoặc Pele, chính mình biến thành công cụ làm bàn cho đồng đội. Eliseu và Pele thì nền tảng thể lực rõ ràng vượt trội hơn hẳn, mặc dù đã chạy đến hơn 70 phút, vẫn còn đủ sức vượt lên tiền vệ và hậu vệ biên của đối thủ. Đương nhiên, bởi vì bóng lúc nào cũng đến vị trí thuận lợi nhất với họ, đây cũng chính là điều mà họ bội phục nhất ở Tùng, luôn biết cách biến bàn thắng của đồng đội trở nên đơn giản nhất.

Phút thứ 75, từ một pha cản phá cú sút xa đầy bất lực của Roberto, bóng được Aurelio phát lên tuyến trên. Nhận ra được tiền vệ Duarte của đối phương đã thấm mệt, Tùng nhanh chóng di chuyển, tranh cướp thành công điểm rơi. Tiếp đến, như một pha quen thuộc, cậu vùng lên tăng tốc mạnh mẽ, bỏ lại đằng sau đám tiền vệ của Leixoes bất lực đuổi theo. Khi gần đến vùng cấm, Tùng tung một đường vòng cung vượt qua hàng phòng ngự đối phương, rơi trước mặt Carlitos. Carlitos nhanh chóng dừng bóng, căng ngang cho Eliseu đang thoát xuống, đánh lừa được thủ môn Beto đang khép góc cản phá. Beto chỉ còn cách nhìn Eliseu đệm bóng vào lưới trong sự bất lực của Amaro phía sau. 2 – 0 dành cho Belenenses.

“Tôi nhìn thấy gì ở đây, Tùng tranh cướp thành công, lại một lần nữa, Duarte lại thua rồi, bóng nhanh chóng được đưa lên, Tùng tăng tốc, ôi trời ơi, như một cơn gió, chuyền bóng, Carlitos, sút không, không, là căng ngang, là Eliseu, vào rồi, bóng vào rồi, 2 – 0 cho Belenenses, và thế là kết thúc cho Leixoes”, Miguel Quaresma gầm thét trong micro, nhưng không át được tiếng hô vang trời của cổ động viên Belenenses. Đầu bảng, hiện tại bây giờ, Belenenses B, đã là đội dẫn đầu giải Hạng Nhất Bồ Đào Nha, kể từ mùa giải 1992, khi Belenenses chịu khổ rớt hạng, đây mới là lần thứ hai, Belenenses đăng đỉnh tại giải hạng Nhất, nhưng lần này, chỉ là đội B mà thôi. Điều đó chẳng phải vô cùng đáng tự hào sao?


Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?