Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 24: Biến cố




Cuối tháng 5-2004, thời tiết đã vào hè với tiếng ve kêu inh ỏi làm các con phố ở Đồng Nai thêm phần nhộn nhịp. Ánh nắng chiều heo hắt trải dài trên con đường, làm nổi bật những chiếc bóng của hàng cây dọc trên đại lộ quen thuộc. Ở trên vỉa hè đôi khi nhấp nhô những viên gạch bị bong tróc, là bóng dáng của một cậu bé đang chạy chậm, chân thì rê dắt một quả bóng.

Nếu có bất cứ một cầu thủ chuyên nghiệp hoặc huấn luyện viên bóng đá nào nhìn thấy khung cảnh này, sẽ phải rất kinh ngạc trước kỹ thuật vững chắc của Tùng. Nhìn cách quả bóng dính sát vào chân cậu, mặc cho đôi khi sẽ bị các hòn đá hoặc đơn giản là vấp phải các viên gạch đang nhô lên trên vỉa hè, thì cũng hiểu được cậu đã phải khổ luyện cho tuyệt kĩ này đến mức nào. Không có bất kì đường tắt nào cho sự thành công, kể cả hiện tại đã có hệ thống, thì chính sự khổ luyện không ngừng nghỉ của Tùng mới tạo nên được khả năng kỹ thuật hiện nay của cậu.

Sau khi đến cổng trung tâm, Tùng không còn tiếp tục thực hiện việc rê dắt bóng nữa, thay vào đó, cậu liên tục điều chỉnh cơ thể mình về trạng thái bình thường trước khi có thể vào phòng và chuẩn bị cho cuộc họp bất thường của thầy Tuấn cho cả đội U13 ở trung tâm.

Sau khi tất cả bọn trẻ có mặt, điều đầu tiên thầy luôn luôn kiểm tra lại tình hình sức khỏe và học tập của tụi nhỏ. Sau nhiều tháng ở bên cạnh, thầy luôn xem đám nhỏ như là những đứa con của mình. Cuối cùng, đến vấn đề chính, mặt thầy bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên:” Năm nay, đội U13 của trung tâm sẽ không đại diện để tham gia giải U13 toàn quốc nữa, thay vào đó là đội U13 của câu lạc bộ Đồng Nai. Chúng ta sẽ tham gia với tư cách đội dự bị cho đội U13 của tỉnh”.

Lời nói này của thầy khiến cả bọn sững sờ, Tùng cũng chau mày, nghiêm túc nhìn thầy, vẻ mặt khó hiểu.

Thầy Tuấn nhún vai, mặt tràn đầy khó chịu:” Đây là quyết định của Sở, chúng ta không có quyền ý kiến. Đội U13 Đồng Nai vốn không chỉ có những cầu thủ của tỉnh ta, mà còn có một số cầu thủ được lựa chọn từ các tỉnh khác. Họ còn được đầu tư bài bản hơn, có cả chuyên gia và huấn luyện viên riêng biệt cho từng hạng mục. Do đó, việc Sở thấy được tiềm năng của họ mà trao trọng trách cũng là điều dễ hiểu.”

Tùng liếc mắt nhìn thầy, trong đôi mắt tràn đầy không tin tưởng. Cậu dám chắc hiện tại không ai khó chịu hơn thầy. Bọn nhóc trong đội tuyển như những đứa con cưng của thầy, mà giờ chúng nó đang bị phân biệt đối xử như vậy, thầy cảm thấy dễ chịu mới là lạ.

“Vậy bữa giờ chúng ta chuẩn bị cho giải nhiều đến như vậy, cuối cùng đổ sông đổ biển hết hả thầy”, một thành viên của đội lớn tiếng hỏi.

“Đợt thi đấu này như thầy đã nói, chúng ta sẽ là đội dự bị cho đội hình chính. Chúng ta sẽ có 1 tuần để huấn luyện chung với đội hình U13 của tỉnh để chuẩn bị cho vòng loại khu vực Đông Nam Bộ vào đầu tháng 6. Từ ngày mai, mỗi buổi sáng, chúng ta sẽ di chuyển đến sân Đồng Nai để huấn luyện chung cùng đội hình chính.”

“Vả lại, các em cũng đừng quá lo lắng. Đội hình ra sân lần này không cố định là thuộc về đội U13 câu lạc bộ Đồng Nai, điều đó còn phụ thuộc vào khả năng của các em nữa. Nếu các em có thể cạnh tranh với bọn trẻ bên kia, thì cứ thoải mái mà tranh giành suất đá chính. Có vấn đề gì bên ngoài thầy sẽ giải quyết cho bọn em”

Cả đám nhìn thầy Tuấn, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Tùng. Nếu nói ai có thể giành được suất đá chính, thì ngoài Tùng không còn ai khác nữa. Tùng nhíu mày liếc nhìn từng đứa, cả đám đột nhiên quay mặt đi như chưa hề có chuyện gì. Nói đùa, ghẹo chọc Tùng thì chỉ có thể trở thành bồi luyện bất đắc dĩ mà thôi, chẳng hề có quả ngon để ăn.

Thầy Tuấn cũng bật cười khi thấy cảnh này. Thầy tiếp tục nói:” Tùng, em cứ cố gắng hết sức phát huy, còn lại thầy sẽ lo”

Tùng bật cười gật đầu với thầy. Hiện tại, cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đã lâu rồi chưa có chuyện gì vui như chuyện này, lần này sẽ hết sức thú vị đây. Tùng thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, Tùng và các đồng đội di chuyển đến khu vực sân vận động Đồng Nai. Khi đến nơi, đã thấy có khá nhiều cầu thủ nhí đang luyện tập khởi động trên sân rồi. Trong đó, Tùng còn nhận ra một người quen, đó là Quốc Toàn, đồng đội cũ của cậu ở đội U11 Tỉnh.

Tùng vui vẻ vẫy tay chào Toàn, nó cũng ào ào vẫy tay đáp lại. Một số đồng đội của Toàn bu lại hỏi thăm. Toàn tự hào nói:” Đó là đồng đội cũ của tao ở đội U11, nó chuyền bóng phải gọi là số 1. Đợt đó nó còn được bầu là cầu thủ xuất sắc nhất giải nữa, tiếc là nó không được gọi lên tuyển U11 Quốc gia, không biết tại sao nữa. Tao đã từng kể cho tụi mày nghe rồi đó, nó tên Thanh Tùng”

Cả đám ồ lên ngạc nhiên. Toàn vào đội cũng đã được gần 1 năm rồi, năng lực cũng rất xuất sắc so với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng trong miệng nó thì luôn nói có một người bạn mạnh hơn nó rất nhiều. Hóa ra đây chính là người mà nó kể ư?

Trong đám trẻ, có một ánh mắt liếc nhìn Toàn, rồi quay sang nhìn Tùng, trong đôi mắt hàm chứa sự không phục. Đó là Hoài Anh, chủ lực giữa trận của đội U13 câu lạc bộ Đồng Nai. Hoài Anh luôn nghe thằng Toàn ra rả kể về Tùng, đồng thời đôi khi còn châm chọc nó rằng còn lâu mới có thể bằng được Tùng. Sự không phục của một đứa trẻ nảy sinh từ đó.

Nhận thấy ánh mắt khác thường đến từ đội Đồng Nai, Tùng đưa mắt nhìn sang thì thấy một người đang đến gần mình, cùng với thái độ khiêu khích thấy rõ trên gương mặt. Tùng cảm thấy bất ngờ, vì rõ ràng không biết người trước mặt là ai.

Hoài Anh lớn tiếng hỏi:” Thì ra là đội dự bị đến đấy à, không biết có đủ trình độ làm dự bị không, hay chỉ xứng đáng đi lượm bóng thôi”

Tùng buồn cười nhìn cậu nhóc trước mặt, cậu bình tĩnh nói:” Có trình độ hay không thì sau buổi sáng này chú mày sẽ biết”, nói rồi, cậu nhanh chân đi theo thầy Tuấn để gặp huấn luyện viên của đội Đồng Nai, đồng thời cũng là Huấn luyện viên U13 tỉnh Đồng Nai lần này.

Hoài Anh dõi theo hướng đi của Tùng, ánh mắt không phục ghi khắc rõ. Ngạo mạn lắm, thử xem năng lực với lời nói có đi đôi với nhau hay không, Hoài Anh thầm nghĩ.

Sau khi gặp toàn đội, huấn luyện viên Quách Hùng Bảo động viên toàn thể đội U13 trung tâm huấn luyện, nói rõ ông sẽ lưu ý đến việc biểu hiện của từng cầu thủ nhí, để có mặt trong đội hình chính 7 người của ông thì phải có sự nỗ lực hết mình.

Ngay sau đó, là buổi khởi động và luyện tập đầu tiên của hai đội. Những bài tập mới do thầy Hùng chỉ đạo rõ ràng khác biệt rất lớn so với các bài tập của thầy Tuấn, rõ ràng cường độ luyện tập của đội Đồng Nai cao hơn nhiều so với đội Trung tâm huấn luyện, do đó, biểu hiện của hầu hết các cầu thủ của đội Trung tâm huấn luyện thể hiện rõ sự chênh lệch giữa cả hai đội.

Thầy Bảo đi xung quanh theo dõi từng cầu thủ, không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào, từ thái độ luyện tập cho đến cường độ và sự chăm chú, và ngay lập tức, ánh mắt của thầy bị thu hút bởi Tùng.

Mặc dù phải thích nghi với những bài tập mới, nhưng rõ ràng nó không làm khó được Tùng, thậm chí các bài tập này còn chưa bằng một nửa những bài tập mà Tùng rèn luyện hằng ngày. Do đó, chỉ trong vòng 10 phút, Tùng đã bắt nhịp được với cường độ tập luyện này và xem nó như một bản nâng cấp đơn giản không hơn không kém.

Biểu hiện của Tùng khiến Hoài Anh cảm thấy khó chịu. Nó quyết tâm muốn làm Tùng bẽ mặt trước mọi người để trừng phạt thái độ của Tùng lúc nãy. Cuối cùng, cơ hội của nó cũng đến với trận đấu đối kháng luyện tập giữa hai đội…

Chưa xong còn tiếp!!!







Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc