Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 26: Tâm Phục Khẩu Phục, Khó Làm Huấn Luyện Viên




Trận đấu tiếp tục diễn ra theo đúng như kịch bản cũ, đội U13 câu lạc bộ luôn áp chế về quyền cầm bóng, nhưng hễ có dấu hiệu ép đội hình dâng cao nhằm tìm kiếm bàn gỡ hòa, thì ngay lập tức sẽ bị Tùng và các đồng đội áp sát hòng giảm thiểu khả năng bóng đi vào vùng cấm địa của mình. Tiền đạo Quốc Toàn của đối thủ như một con ruồi không đầu chạy loanh quanh bên phần sân của U13 trung tâm huấn luyện, nhưng mãi chưa có được một đường chuyền nào ra hồn.

Phút 20, lợi dụng sơ hở của Nhất Phương, Hoài Anh nhanh chóng bức tốc bỏ mặt hậu vệ, tiếp tục dẫn bóng gần đến vùng cấm, bỗng nhiên, cậu bỗng đổ rạp xuống sân, bóng dưới chân thì không biết tung tích ở đâu.

Thì ra, lợi dụng sơ hở lúc qua người hậu vệ, Tùng bọc lót và tiến hành soạt bóng, bóng bị kẹp lại ở khuỷu chân Tùng , còn người của Hoài Anh thì bay ra ngoài. Một đường cản phá trúng bóng thành công nên không hề có phạm lỗi.

Tùng tức tốc đứng dậy, lách mình qua cú va chạm của Tiến Quốc, rồi phi tốc phóng về phía cầu môn U13 câu lạc bộ.

Thấy vậy, Hoài Anh và Tiến Quốc cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo trong sự bất lực khi thấy bóng lưng của Tùng càng lúc càng xa. Hàng phòng ngự của U13 câu lạc bộ cũng trở nên rối bời vì ở hai cánh, Thanh Long và Trường An cũng đang phi tốc phóng về phía trước khiến cục diện trở thành 3 vs 3.

Tùng nhanh chóng lội cầu, biến hướng tránh thoát cú va chạm của Văn Toán, chợt cậu đẩy bóng nhẹ, lấy đà rồi vung lên cái chân trái và thực hiện một cú sút xa. Bóng đi thẳng về phía cầu môn ở góc trên. Thủ môn Ngọc Châu bay người cản phá trong sự bất lực.

Bang….

Bóng va trúng xà ngang rồi bay ra ngoài sân

Trong sân bóng, Tùng thở dài lắc đầu, thầm nghĩ cần phải luyện tập kiểu sút xa này thêm mới được, cách sút như thế này vẫn chưa đủ thuần thục. Còn hàng thủ đội U13 câu lạc bộ thì thất thần nhìn Tùng, mắt tràn đầy khó tin lẫn sợ hãi. Quả bóng vừa rồi quả thật làm cho cả hàng thủ toát mồ hôi hột.

Văn Toán đẩy nhẹ Quốc Trường rồi nói:” Ở đâu ra một quái vật thế này, sao lại không vào câu lạc bộ mà vẫn ở trung tâm huấn luyện đó vậy trời”

Quốc Trường cũng lau lau mồ hôi trên trán, gương mặt đắng chát nói:” Đúng là giả heo ăn hổ thiệt, thực lực này ở trong đội hình chính là dư xài, tội vạ gì qua đội trung tâm huấn luyện chi trời”

Văn Toán sững người một lúc, chợt cười nói:” nhưng không sao, dầu gì bây giờ cậu ta cũng là đồng đội của mình rồi đúng không”

Quốc Trường bừng tỉnh, gật đầu cười nói:” Đúng vậy, chuyến này đi thi đấu chắc chắn tuyển mình sẽ đạt được giải cao thôi, khà khà, đến lúc đó thiệt muốn nhìn thấy sắc mặt của tụi U13 Sông Lam Nghệ An, đợt trước tập huấn đứa nào cũng mặt hất lên trời, khinh thường tụi mình ra rõ. Đợt này nhất định sẽ cho tụi nó biết tay”.

Thế đấy, chỉ trong một trận đấu đối kháng, Tùng đã lấy được tín nhiệm của đồng đội từ câu lạc bộ, kể cả Hoài Anh cũng không thể không công nhận Tùng xuất sắc hơn mình nhiều.

Thầy Bảo nhìn tình huống trong sân, ánh mắt phức tạp ghi nhận thêm: tấn công 8/10, tạm cần luyện tập thêm sút xa.

Sau khi kết thúc đấu đối kháng, đám đồng đội bên câu lạc bộ ào qua bên sân, tay bắt mặt mừng với tụi nhóc trung tâm huấn luyện như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đứa nào cũng chạy lại gần tiếp lời với Tùng, làm cậu ứng phó khá là mệt mỏi.

Đến một lúc sau, Hoài Anh mới sắc mặt phức tạp đi đến, giơ tay ra nói:” Xin chào, tui là Hoài Anh, lúc nãy có gì mong ông bỏ qua cho nhé”

Tùng cười, nhẹ nhàng nắm tay với cậu, nói:” Có gì đâu, cùng là đồng đội mà”

Hoài Anh hớn hở ra mặt, tiếp đến líu ríu hỏi Tùng về cách cậu luyện như thế nào mà kỹ thuật tốt như vậy, đồng thời còn phòng thủ hay như thế nữa. Tùng chỉ cười chia sẻ cách luyện tập hằng ngày của mình.

Khi biết Tùng mỗi ngày đều luyện tập đến trời tối, Hoài Anh bộ phục nhìn cậu, sắc mặt phức tạp. Chính Hoài Anh cũng thường ở lại luyện tập, nhưng cũng không quá kiên trì được như Tùng. Cậu hỏi dò:” có thể cho tui tập luyện chung với ông không?”

Quốc Toàn không biết từ đâu chạy lại, nói lớn:” Thêm cả tao nữa Tùng ơi”

Tùng vui vẻ ra mặt khi có thêm hai công cụ bồi luyện, ước hẹn mỗi buổi chiều từ 15 giờ đến 17 giờ sẽ cùng nhau luyện tập.

Ta là đường phân cách...

Thầy Bảo đang cùng nhóm huấn luyện của mình trong phòng, bàn bạc để tổng kết sơ bộ về hai đội hình để có phương án luyện tập.

Về mặt bằng chung, thầy rất hài lòng với thực lực của đội trung tâm huấn luyện, nhất là nhân tố mới Thanh Tùng, chắc chắn sẽ là một trong những trụ cột của đội khi tham dự vòng chung kết này.

Sau khi chỉ ra các chi tiết cần điều chỉnh, cũng như lập kế hoạch luyện tập cho cả đội, thầy Bảo giải tán buổi họp và gặp riêng thầy Tuấn.

“Đã lâu không gặp cậu”, thầy Bảo nhẹ nhàng cười nói

“Dạ, lâu rồi không gặp thầy ạ, không ngờ sau khi không dẫn dắt đội Cao Su Đồng Nai nữa thì thầy lại quay về làm huấn luyện viên cho lứa trẻ ạ”, thầy Tuấn cũng cảm khái nói

“Biết sao được, già rồi, giờ chỉ có thể dưỡng lão thôi. Dạy học cho sấp trẻ cũng vui, không có đấu đá như trong đội chính. Haha”, thầy Bảo lắc đầu cười nói.

“À, mà sao cậu lục đâu ra một thằng nhóc giỏi thế?”, như sực nhớ đến gì, thầy Bảo vỗ vai thầy Tuấn, cười lớn nói

“Thằng nhóc nó giỏi sẵn chứ đâu phải do em, em chỉ hỗ trợ nó thôi, không có em thì nó cũng xuất sắc như thường ạ”, thầy Tuấn cảm khái nói, đồng thời kể lại chuyện huấn luyện hằng ngày của Tùng.

“Lúc đầu em cứ nghĩ nó chỉ ham vui thôi, không huấn luyện được bao lâu, nhưng thầy biết không, ròng rã gần 1 năm rồi, hằng ngày nó đều huấn luyện như vậy, thậm chí nó còn học xong được Anh văn, hoàn thành học văn hóa loại xuất sắc nữa. Thằng nhóc này là một thiên tài thật sự đó ạ”

“Thế sao thằng bé không kí kết với câu lạc bộ, tôi nhớ là đã từng nghe bên đào tạo trẻ từng gặp nó hai ba lần để mời chào mà”, thầy Bảo hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Nó nói với em là không muốn trở thành một món hàng của câu lạc bộ, kí kết xong nó sẽ không còn tự do nữa. Nó muốn sau này có thể đi ra nước ngoài thi đấu, còn câu lạc bộ thì không thể giúp nó trong chuyện này, thậm chí còn cản trở nó nữa, nên nói thế nào nó cũng nhất quyết không kí. Nó còn lập kế hoạch đến năm 15-16 tuổi sẽ xuất ngoại đào tạo rồi thi đấu luôn kìa. Thằng bé này thầy đừng thấy nó nhỏ tuổi, nhưng nó rất có chủ kiến và ý chí, không như mấy đứa lông bông khác đâu”, thầy Tuấn nói, vẻ mặt hồi ức lại gương mặt non nớt nhưng đầy kiên quyết của Tùng

Thầy Bảo trầm tư chốc lát, rồi nói:” Đáng tiếc quá, nếu nó vào đội thì tin chắc rằng nó còn có nhiều cơ hội thể hiện hơn, nếu không, rất khó cho nó tham dự những giải lớn, hoặc tham gia vào tuyển quốc gia nếu không có đề cử của câu lạc bộ. Thậm chí tại giải lần này, ban lãnh đạo câu lạc bộ cũng yêu cầu tôi phải ưu tiên đội hình chính của U13 câu lạc bộ thi đấu, đảm bảo thời gian ra sân cho bọn trẻ có cơ hội rèn luyện”

Thầy Tuấn bất mãn nói:” Nói thế khác nào tụi nhỏ của em chỉ đi cho có lệ thôi hay sao, như vậy thật là quá đáng!!!”

Thầy Bảo thở dài nói:” Không có cách nào khác, thực lực đội U13 câu lạc bộ cao hơn tụi em nhiều. Nhưng cũng không phải là tuyệt đối, riêng với Thanh Tùng thì chắc chắn cậu ta sẽ là trụ cột trong đội, điều này em cứ yên tâm, thành tích của đội tôi vẫn phải đảm bảo lên hàng đầu mà”.

Thầy Bảo và thầy Tuấn đưa mắt ra xa nhìn. Trên sân bóng lúc này có 3 thân hình nhỏ nhắn đang cùng nhau luyện tập, tràn đầy sức sống thanh xuân

Chưa xong còn tiếp!!!


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?