Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 32: Vòng Chung Kết Khai Mạc, Khởi Đầu Gian Nan




Trong một tuần lễ trước khai mạc, mấy đứa trẻ được thỏa thích tham quan và du lịch tại Hạ Long, trước khi có mặt ở sân vận động Cẩm Phả và tham dự nghi thức khai mạc của vòng chung kết giải U13 toàn quốc.

Riêng Tùng, cậu vẫn nỗ lực rèn luyện từng ngày, số điểm tích lũy được càng lúc càng nhiều, hiện đã được 34 điểm, cậu rất chờ mong khi có đầy đủ điểm thuộc tính mà mở khóa năng lực phòng ngự, không biết sẽ được tặng lại kỹ năng như thế nào, điều này khiến cậu càng có thêm nỗ lực để hoàn thành các bài tập.

Mỗi sáng, khi đám đồng đội vẫn còn say giấc nồng, cậu lại tiếp tục lầm lũi tập luyện một mình. Thói quen luyện tập này vốn rèn luyện không dễ, do đó, trừ những trường hợp bất khả kháng, cậu không muốn vì một chút lười biếng của mình là làm đổ vỡ công sức rèn luyện bấy lâu nay.

Bên cạnh việc tự rèn luyện, thầy Bảo và các huấn luyện viên khác trong ban huấn luyện cũng đặt ra cho Tùng thêm một bộ giáo án riêng dành cho lứa thanh thiếu niên để luyện tập, nhằm tăng cường thể lực và đào sâu hơn tiềm lực của cậu.

Ngày 1/7, tại sân vận động Cẩm Phả, chính thức khai mạc vòng chung kết giải U13 toàn quốc tranh cúp Vinamilk. Đội Đồng Nai nằm ở bảng C, với sự có mặt của Cần Thơ, Lâm Đồng và Thái Bình. Đây hứa hẹn sẽ là một bảng dễ thở cho Đồng Nai, vì đội hạt giống số 1 của bảng này chỉ là đội Cần Thơ, chứ không đến từ một trung tâm huấn luyện trẻ nổi tiếng nào khác.

Ngày 2/7, trận khởi đầu giữa Đồng Nai và Lâm Đồng chính thức diễn ra.

Đội hình chính ra sân của Đồng Nai vẫn như cũ, Thanh Tùng vẫn tiếp tục ngồi ghế dự bị. Cậu khá nhàm chán nhìn các cầu thủ trên sân bóng, tự hỏi không biết đợt này có tới lượt mình ra sân không. Các đối thủ trong bảng này cũng không quá mạnh, có lẽ phải cần tới vòng sau thì mình mới có cơ hội.

Bỗng nhiên lúc này, huấn luyện viên đội Thành Phố Hồ Chí Minh, thầy Luân tiến đến nói gì đó với thầy Bảo, vẻ mặt thầy sửng sốt và kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Tùng làm cậu khó hiểu. Ông gật đầu, ngoắc Tùng lại gần và nói :”Có người muốn gặp em, đi theo thầy Luân đi”, nói rồi ông gật đầu với thầy Luân.

Tùng không hiểu chuyện gì, yên lặng đi theo thầy Luân đến một góc sân nhỏ. Ở đó, có một ông lão đã quá tuổi trung niên, gương mặt to tròn với nụ cười hiền hòa, với mái đầu ít tóc như chứa nhiều trăn trở. Ông mỉm cười với cậu, rồi chỉ lên cái ghế đối diện nói :”Ngồi đi con, muốn uống gì không?”, ông nói với giọng to khỏe nhưng không kém phần hào sảng.

“Dạ không ạ, không biết ông là ai ạ?”, Tùng hỏi với vẻ do dự không biết có nên ngồi xuống hay không.

“Con cứ gọi là chú Hưng, nha, ngồi đi đừng ngại, chú tới đây là nhận được lời nhờ vả của thằng Tuấn, thầy của con ở Đồng Nai đó”, ông cười to rồi nói, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ

“Dạ con chào chú Hưng, không biết thầy con nói gì với chú ạ?”, Tùng thắc mắc hỏi.

“Ờ, chú nghe nói là con đang muốn đi du học đá bóng ở nước ngoài đúng không?”, chú “Hưng” nói với giọng ôn hòa xen lẫn kinh ngạc

“Dạ đúng vậy ạ, con đang tập luyện và chuẩn bị kinh phí, có lẽ khoảng năm 2006 là con sẽ xin đi du học bóng đá ở nước ngoài ạ”, Tùng hồi đáp, vẻ mặt kiên định.

“Đúng là con có thể vào một trung tâm đào tạo nào đó ở nước ngoài để học, nhưng thủ tục để đi con có nghĩ tới chưa, nó không đơn giản như con nghĩ đâu, bởi vậy, thằng Tuấn mới nhờ tới chú”, ông nói với vẻ bí hiểm.

Tùng sửng sốt một lúc rồi đứng dậy, trịnh trọng cúi người chào trước ông, ông có vẻ khá bất ngờ, Tùng nói :”Dạ con cảm ơn chú đã giúp đỡ ạ”

Chú “Hưng” cười lớn rồi nói :”Có gì đâu, chú chỉ hỗ trợ làm hồ sơ cho con thôi, những thứ còn lại con phải tự lo liệu hết. Chú biết con không có kí kết với câu lạc bộ nào, chú cũng thấy trình độ đá bóng của con trong trận với đội Thành Phố rồi. Nói thiệt, chú không lo là con không đậu vào trung tâm đào tạo, cái chú lo là con không đủ kiên trì để ở lại cho đến khi thành công mà thôi”.

“Cái đó chú cứ yên tâm, con sẽ không làm mọi người thất vọng ạ”, Tùng kiên định đáp lại.

“Haha, tốt lắm, vậy còn 2 năm nữa, chú sẽ chuẩn bị hồ sơ cho con để con có thể đi du học một cách hợp pháp, còn lại là do con hết nha. Thôi, chú chỉ gặp để nói như vậy thôi, con có thể quay về đội rồi, nếu có khó khăn gì có thể gọi cho chú, hoặc báo cho thằng Tuấn cũng được”, chú “Hưng” nói rồi để lại danh thiếp cho Tùng và quay đầu đi.

Phải công nhận, có đôi lúc sau khi nghĩ lại, Tùng cảm nhận ông trời đang chiếu cố cho mình khi gặp được rất nhiều quý nhân giúp đỡ. Người chú tên Hưng mà cậu vừa gặp, sau này cậu mới biết được, đó là ông Quách Thành Lai, hay còn gọi với cái tên là Bầu Hưng, là một trong số những ông bầu bóng đá rất tâm huyết với nền thể thao nước nhà, đặc biệt là trong đào tạo trẻ.

Quay lại sân bóng, Tùng cảm thấy rất vui vẻ vì gần như mọi điều kiện chuẩn bị của cậu đã hoàn thành rồi. Hiện nay chỉ còn tích lũy đủ tiền bạc, sau đó tranh thủ huấn luyện bản thân thật đầy đủ để ứng phó với phương thức tranh tài của châu Âu. Mỗi bước đều cần có sự tính toán tỉ mỉ và chuẩn bị kĩ lưỡng.

Mãi suy nghĩ, Tùng không để ý đến diễn biến trận đấu. Rõ ràng, dù được đánh giá cao hơn, nhưng đội Đồng Nai lại không lấy được bao nhiêu lợi thế trước đội Lâm Đồng. Cho đến phút thứ 18, từ một sai lầm của hàng hậu vệ, đội Lâm Đồng bất ngờ có được bàn mở tỷ số do pha lập công của Văn Thanh. Tỉ số 1 – 0 vẫn được giữ nguyên đến hết hiệp 1.

Trong giờ giải lao, thầy Bảo nổi giận gầm lên với toàn đội. Rõ ràng, các cầu thủ không đủ tập trung và hơi khinh thường đối thủ, dẫn đến một bàn thua không đáng có. Ông liên tục yêu cầu các cầu thủ cần tỉnh táo hơn và chuẩn bị tấn công hết sức để có được bàn gỡ hòa. Bên cạnh đó, ông còn yêu cầu Tùng khởi động sẵn để chuẩn bị vào sân ngay khi cần thiết.

Bước sang hiệp 2, đội Đồng Nai ào lên tấn công hòng tìm về bàn gỡ hòa. Rút kinh nghiệm cho sai lầm trước, lúc này đội hình của Đồng Nai vẫn được giãn cách rất tốt, và Hoài Anh đang thực hiện vai trò giữa trận của mình khá hoàn hảo, tiếc là các cơ hội chưa thật sự ổn định để Quốc Toàn ghi bàn. Mối ăn ý giữa hai đứa khi luyện tập chung với Tùng đã thực sự mang lại hiệu quả.

Phút thứ 35, khi thầy Bảo đang sắp hết kiên nhẫn, Hoài Anh sau khi nhận bóng từ hậu vệ Văn Toán, đã thực hiện xen kẽ 1 – 1 với Tiến Quốc, sau đó chọc khe thành công cho Quốc Toàn san đều tỷ số.

Đến khi trọng tài thổi còi kết thúc trận, khởi đầu gian nan của đội Đồng Nai mới kết thúc. Tỉ số vẫn được giữ nguyên là 1 – 1, đồng nghĩa với Đồng Nai cần phải có 2 trận thắng liên tiếp mới mong có được tấm vé chắc chắn vào vòng sau mà không cần chờ đợi sự sai phạm đến từ các đội còn lại. Thầy Bảo nhíu chặt đôi mày, cẩn thận suy tính khi nhìn sắc mặt thất thần của toàn đội. Lượt sau, nhất định phải để Thanh Tùng đá chính, nếu không, không có cách nào có thể đảm bảo được thành tích đội được.

Chưa xong còn tiếp!!!


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?