Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 34: Thắng Liên Tiếp, Nhận Được Quan Tâm




Diễn biến tiếp theo của trận đấu hệt như kịch bản đã được dựng sẵn: đội Thái Bình đi bóng lên, qua giữa sân, bị Thanh Tùng và đồng đội cản phá, sau đó khi chưa kịp lùi về phần sân của mình, thì lại có một đường chuyền cực đẹp đến ngay vòng cấm địa dành cho Hoài Anh và Quốc Toàn tha hồ nã đạn.

Cả khán đài rộ lên tiếng vỗ tay mỗi khi Tùng có bóng, những đường chuyền lắt léo và cách cậu ấy thoát khỏi sự đeo bám quyết liệt của Danh Ngọc và Nhật Nam. Khi thấy cậu thành thạo xử lý quá bóng trước sự áp sát đến từ 2, thậm chí 3 cầu thủ đối phương, Silva ở trên không khỏi líu lưỡi nói :”Kỹ thuật cậu ta tốt hơn những người cùng lứa tuổi quá nhiều, khó mà nhận ra thực lực chân thực của cậu ta. Nhưng rõ ràng thể hình và thể lực của cậu ta rất tốt, chạy và tranh đoạt nhiều đến vậy vẫn không tỏ ra mệt mỏi chút nào. Có lẽ cậu ta có đủ khả năng đá cho đội trẻ của câu lạc bộ rồi đấy boss, chỉ không biết thiên phú sau này như thế nào, có đủ khả năng trụ vững và tiến bộ hơn hay không mà thôi.”

Domingos Jose liếc nhìn Silva, trong lòng ông cũng rất mong muốn chiêu mộ Tùng vào đội trẻ của Porto, nhưng rất tiếc, khối đào tạo trẻ không phải là nơi ông có thể chen chân vào, có lẽ ông có thể thử một lần, nhưng không hề dám đảm bảo là thành công được.

Đúng lúc ông đang đăm chiêu suy nghĩ, thế trận đột ngột thay đổi. Phút thứ 32, nhận được đường chuyền từ Hoài Anh, Tùng nhanh chóng bứt tốc, rồi đột ngột ngoặt sang phải đi đến trung lộ. Các cầu thủ Thái Bình ngay lập tức tiến hành khóa chặt Quốc Toàn và Hoài Anh. Nhưng do đã chịu quá nhiều áp lực đến từ Đồng Nai khiến thể lực của đội Thái Bình suy giảm nhanh chóng, hàng tiền vệ chưa kịp rút về để hỗ trợ phòng ngự và quấy rối Tùng. Bất ngờ, cậu tung cú sút xa ngay bên ngoài vòng cấm địa. Bóng đi thẳng về góc trên khung thành trước sự ngỡ ngàng của thủ môn đội bạn. 3 – 0 dành cho Đồng Nai.

Silva nhìn thấy cú sút đầy kỹ thuật của Tùng, cảm khái nói :”Quả thật là một bàn thắng đẹp mắt. Không hiểu được ở đâu lại xuất hiện một thiên tài như vầy, vừa chuyền bóng tốt, vừa chịu phòng thủ, kỹ thuật và tốc độ đều ổn, thậm chí còn có một cước sút xa uy lực nữa. Boss, nhất định phải lôi cậu nhóc này về Porto, có cậu ta, 5 đến 10 năm sau giữa sân chúng ta đều không cần phải lo lắng gì nữa.”

Domingos Jose đăm chiêu nhìn, rồi quay sang nói :”Tốt rồi, tôi sẽ tính toán tiếp. Đi thôi, chuẩn bị về khách sạn và quay lai Thành Phố Hồ Chí Minh để tập huấn tiếp, chúng ta cần có đủ chuẩn bị cho mấy trận giao hữu kế tiếp.”

Silva luyến tiếc nhìn trên sân bóng, nhưng không nói gì chỉ quay đầu bỏ đi, trong lòng anh thầm nghĩ :” Nhóc con, rất mong có thể hội ngộ cậu trên đất Bồ Đào Nha”.
Sự xuất hiện và biến mất của hai thầy trò không làm gián đoạn tí nào diễn biến trận đấu. Đội hình Đồng Nai vẫn lần lượt hoá giải các đòn tấn công của đội Thái Bình khi họ ồ ạt tiến hành sút xa nhằm tìm kiếm bàn gỡ.

Sau một cú sút xa ra khỏi đường biên ngang, Văn Toán và Quốc Trường tay chống nạnh, thở hộc ra, mặt mày tái nhợt, nhìn nhau cười khổ nói :” Kiểu này sống sao cho hết được 10 phút cuối đây. Thua mẹ 3 bàn rồi, thì dưỡng sức cho trận tiếp theo đi, tui nó đá như điên vậy làm gì không biết nữa”

“Thôi tao chịu hết nổi rồi, tao xin ra sân đây, mày ở lại chịu tiếp đi”, Quốc Trường vừa nói vừa lau mồ hôi trán, vuốt vuốt cái bắp chân căng cứng của mình, ra hiệu xin thay người.

Thầy Bảo ánh mắt khoá chặt Quốc Trường, không nói gì mà xin tổ trọng tài thay cho Nhất Phương vào sân. Thầy đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt lấp loé nhìn Tùng. Cậu đang vỗ vai an ủi Quốc Trường, trông cậu không hề có tí vẻ mệt mỏi nào, mà thay vào là sự hưng phấn và tự tin. “Không ngờ thể lực của cậu nhóc này tốt thật”, thầy Bảo thầm nghĩ.

Trận đấu mãi đến phút 49, đội Thái Bình mới có được cơ hội gỡ một bàn do cú sút xa của Danh Ngọc, kết quả trận đấu, đội Đồng Nai chiến thắng với tỉ số 3-1, có được 3 điểm quý giá để dẫn đầu bảng cùng với Cần Thơ.

Cả đám cầu thủ Đồng Nai trên sân ngồi phệt xuống, ánh mắt mệt mỏi, môi khô khốc, nhưng nụ cười lại nở tươi rói. Đúng là một chiến thắng không hề dễ dàng. Tùng vừa cười vừa xoa xoa bắp chân đang căng cứng của mình. Khi vừa kết thúc tiếng còi trận đấu, Tùng thấy rõ rệt cơ thể bỗng cảm giác mệt mỏi hơn. Sự chuyển đổi nhanh chóng này khiến cậu hơi có không đáp ứng kịp. “Có lẽ là do hiệu quả của bị động mới, lúc trước chỉ vào giữa trận nên không cảm nhận được”, Tùng thầm nghĩ, nhưng sự mệt mỏi này vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

Thầy Bảo tiến đến vỗ vai từng đứa, mặt tươi cười, khi tới chỗ Tùng, ông ngồi bên cạnh, đưa cho cậu một tờ giấy ghi chi chít chữ.

Đây là một trong những cái mới cậu đề xuất cho ông, trong quá trình thi đấu, Tùng có nhờ thầy Bảo cho người thống kê lại những dữ liệu cần thiết trong trận đấu, nhằm mục đích kiểm tra lại sự tiến bộ của mình, đồng thời ngay lập tức nhận biết những khuyết điểm mà cậu đang mắc phải, để có thể điều chỉnh bằng các huấn luyện tiếp theo.

Tùng đẩy tay thầy ra, vẻ mặt mệt mỏi nói :”Mai đi thầy ơi, hôm nay em chịu không nổi nữa. Không ngờ đá một trận toàn thắng lại mệt mỏi như vậy. Lúc trước giải U11 em có cảm giác như chưa đủ nghiện, giờ thì ngon rồi, mệt như chó vậy”

Thầy Bảo cười lớn nói :”Cũng do em thôi, tiền vệ phòng ngự mà chạy nhiều như em thầy chưa từng thấy luôn đó. Em cần phải biết phân bổ thể lực cho đúng để có thể đá được toàn trận, chứ không tiếc thể lực chạy như em, hiện giờ thì còn ổn, sau này khi tranh tài càng lúc càng quyết liệt thì em sẽ không thể nào đá nổi đâu”, thầy nghiêm túc nhìn Tùng, căn dặn nói.

Tùng cười cười mà không nói gì, nếu như trước đây, cậu còn cần phải phân bổ lại thể lực, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi. Với bị động mới này, cậu có thể chạy toàn trường 120 phút mà không ngần ngại một chút nào.

Hai ngày tiếp theo, lượt trận cuối cùng với đội Cần Thơ, nếu chiến thắng trận này, đội Đồng Nai sẽ có thể tránh được Nghệ An đang ở nhất bảng D, chỉ cần phải tiếp đón Daklak ở tứ kết mà thôi. Do đó, cả đội nhập trận với tinh thần cao hơn hết.

Đội Cần Thơ mặc dù cũng dành được 1 thắng 1 hoà, thế nhưng bàn về thực lực tổng hợp vẫn thua so với đội Thái Bình, hiện cũng đang dành được 1 chiến thắng trước Lâm Đồng với tỷ số 2 - 0, 1 hoà Cần Thơ với tỷ số 0 – 0 và 1 thua Đồng Nai với tỷ số 3 – 1. Nếu trong trận đấu này, Cần Thơ để thua hơn 2 bàn với Đồng Nai, sẽ là đội bị loại khỏi vòng bảng lần này. Do đó, quyết tâm tìm một trận hoà của Cần Thơ thể hiện rõ khi họ dồn toàn lực về phòng thủ với gần như 6 cầu thủ lúc nào cũng có mặt ở phần sân nhà.

Nhận thấy được sự toan tính của Cần Thơ, Tùng và các đồng đội nhập trận với sự chủ động tấn công. Hai mũi nhọn Hoài Anh và Quốc Toàn ở trên luôn chực chờ chạy vào khoảng trống để nhận bóng, nhưng do hàng phòng thủ dày đặc cùng với sự chăm chú phòng thủ của Cần Thơ, hai đứa vẫn không tìm thấy được cơ hội nào để có thể hoá thành bàn thắng.

Riêng Thanh Tùng ở giữa trận, luôn có 2 cầu thủ theo sát bất kể có bóng hay không, hòng vô hiệu hoá những đường nhận bóng của cậu. Tuy nhiên, với thể lực và thể hình vượt trội hơn, Tùng luôn có cách để có thể thoát khỏi sự đeo bám.

Phút 20, lợi dụng sự chậm chạp khi quay người của tiền đạo Cần Thơ, Tùng đánh gót xuyên qua hai cầu thủ phòng ngự, sau đó nhanh chóng xoay người vượt qua, kèm theo một đường chuyền bổng thẳng hướng cầu môn đối phương, Hoài Anh và Quốc Toàn cố gắng cướp lấy điểm rơi thích hợp, nhưng ưu thế về người đã khiến đội Cần Thơ có cơ hội phá bóng ra ngoài. Tỷ số 0 – 0 vẫn kéo dài cho đến hết hiệp thi đấu đầu tiên.

Trong thời gian nghỉ giải lao, thầy Bảo an ủi các cầu thủ, đồng thời yêu cầu Quốc Trường và Văn Toán hỗ trợ cho Thanh Tùng trong việc thoát khỏi sự đeo bám của hai cầu thủ Cần Thơ, nhằm tạo điều kiện dễ dàng hơn cho cậu thực hiện những đường chuyền bóng.

Hiệp 2, phút thứ 36, trong một pha tranh chấp bổng, Tùng nhanh chóng chiếm được điểm rơi thích hợp, cậu hất nhẹ đầu cho quả bóng vượt qua mặt hai tên đeo bám mình. Ngay khi tiếp đất, cậu nhanh chóng bứt tốc vượt qua người cầu thủ Cần Thơ đến gần vòng cấm. Không có thời gian điều chỉnh, cậu nhanh chóng tung một cú sút xa thẳng về phía thủ môn. Thủ môn đội Cần Thơ tập trung vào quả bóng, nhưng do bóng đi khá căng, nên cậu ta chỉ đành đấm bóng ra ngoài. May mắn thay, Quốc Toàn chiếm được điểm rơi tốt hơn, đệm bóng vào lưới trước sự bất lực của thủ môn đội bạn.

Bị dẫn trước 1 – 0, các cầu thủ Cần Thơ nhận thấy rõ được mối nguy hiểm, bắt đầu tiếp tục ro rút hàng phòng ngự đến gần sát khung thành, không để cho đội Đồng Nai có thêm bất kì cơ hôi nào để uy hiếp cầu môn nữa. Bất lực trước sự vô sỉ của các cầu thủ Cần Thơ, Tùng mặc dù rất muốn tiếp tục tấn công, nhưng do cản trở bởi thực lực và thể lực của đồng đội đều không cho phép, nên đành bỏ mặc cho Cần Thơ thành lập phòng tuyến xe buýt trên sân mình. Kết thúc trận đấu, Tùng bất đắc dĩ nhún vai nhìn vẻ mặc dương dương tự đắc của đội Cần Thơ, cảm thán lắc lắc đầu.

Chưa xong còn tiếp!!!





Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?