Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 7: Sơ Hiện Phong Mang



Người ta nói, phàm người thành công đều phải gặp trắc trở. Nếu bạn gặp được thất bại ngay từ ban đầu, thì nó sẽ giúp bạn có được bài học và tránh cho bạn gặp những thất bại tương tự lớn hơn.

Ưu điểm của Tùng là luôn học tập được từ thất bại, và sẽ thật là ngu ngốc khi bạn bị thất bại 2 lần ngay cùng 1 vấn đề.

Ngày hôm sau, Tùng và các đồng đội tiếp tục tiến hành 2 trận đấu còn lại. Trận đầu tiên không có gì bất ngờ, Tùng và đồng đội vẫn lấy thế nghiền ép mà chiến thắng. Nhưng đến trận đấu cuối cùng, cậu lại gặp phải ngăn trở.

Đội tuyển thị trấn, trường tiểu học Trần Quốc Toản, với ưu thế về chiều cao và thể hình, cộng thêm được đào tạo bài bản hơn, đã tiến hành áp chế hầu hết các đồng đội của Tùng. Tùng bắt buộc phải tích cực hơn trong việc phòng ngự, vì hầu như bóng khi đến chân đồng đội Tùng đều rất khó để triển khai thế tiến công. Tùng tích cực chạy chỗ, càn quét giữa sân.

Thầy Long đến lúc này mới nhìn rõ được, bản thân Tùng không chỉ là một chỉ huy trưởng, người dẫn dắt lối chơi, mà hiện tại còn thể hiện sự thống trị ở khâu phòng ngự. Hầu như một mình Tùng càn quét giữa trận, ngăn cản thế tiến công của đội bạn.

Tùng lúc này cũng khá khó chịu, bản thân rất khó triển khai thế tiến công khi tiền đạo là Cường bị vô hiệu hóa bởi 2 người kèm, rất khó thoát ra để dẫn bóng.

Sau 10 phút bị áp chế, Tùng cũng lấy lại được thế trận. Bình tĩnh cầm bóng, Tùng tiến hành chuyền ở phần sân của mình để kéo giãn đội hình đối phương. Ngay lập tức, 2 cầu thủ của đối phương áp sát ngay Tùng nhằm tiến hành đoạt bóng. Tùng bình tĩnh chuyền ngược lại cho Tuân, đồng thời thoát ra và nhấc tay lấy bóng. Tuân chăm chú chuyền ngược lại cho Tùng.

Chỉ thấy Tùng dừng bóng bằng chân trái, kéo bóng về, tiếp đến xoay người, chân phải kéo bóng một lần nữa để vượt qua đối phương, một cú Marseille Roulette hoàn hảo. Sau đó Tùng nhấc chân chuyền thẳng về phía Cường đang bị bỏ lọt. Cường bình tĩnh đón bóng và sút vào góc dưới khung thành.

“Hay lắm mấy đứa”, thầy Long bên ngoài phấn khích thét lên.


Đứng từ xa, vẫn theo dõi trận đấu từ đầu, thầy Sơn nheo mắt lại, môi nở nụ cười. Màn trình diễn của Tùng quả thật ngoài sức tưởng tượng của thầy. Không chỉ có thể lực tốt, phòng ngự giỏi, một chân chuyền bóng hoàn hảo, còn có cả kỹ thuật qua người. Mà hơn hết, chính là tính cách yên tĩnh, không thích thể hiện như mấy đứa trẻ cùng tuổi, vì thầy biết trong tình huống đó, Tùng hoàn toàn có thể tiếp tục dẫn bóng và ghi bàn, nhưng cậu lựa chọn một phương án an toàn hơn là chuyền cho Cường.

“Thằng bé này thú vị đấy”, thầy Sơn thầm nghĩ

Cú ghi bàn của Cường làm sa sút tinh thần đội thị trấn. Rõ ràng đội mình mạnh hơn, nhưng lại để bị ghi bàn trước. Tất cả là do Tùng.

Vì vậy, trong suốt thời gian còn lại, luôn có 2 người kèm trực tiếp Tùng, đồng thời không màn phạm quy mà lôi kéo hay cố tình đá vào người Tùng. Rõ ràng bạn không thể trông chờ một đám nhóc 11-12 tuổi có thể khống chế cảm xúc của mình hay có tinh thần thể thao.

Cũng may là Tùng kịp thời nhận thấy tình huống. Cậu nhanh chóng lùi sâu về tổ chức phòng ngự, sau khi cướp được bóng là ngay lập tức tiến hành phản công nhanh bằng những cú chuyền bổng như gắn định vị. Cường ở phía trên đương nhiên là người thoải mái nhất. Khác với lúc đầu bị kèm chặt, bây giờ Cường di chuyển một cách không cố định, lúc bên này, lúc bên kia, vì cậu biết dù mình có di chuyển khác thường như thế nào đi nữa, bóng vẫn sẽ tìm đến chính mình.

Chính vì kèm sâu Tùng nhưng không hiệu quả, cộng với cách di chuyển không cố định của Cường, khiến cho đội bạn ngay lập tức bị động. Trong một lần tấn công, không may bị Tùng đoán trước hướng chuyền mà cướp bóng thành công. Ngay khi thấy Tùng có bóng, Cường lập tức lao thẳng về cầu môn đối phương. Quả bóng như có định vị rời khỏi chân Tùng, đi thẳng vào phía trước Cường ở khoảng cách 1m. Cường nhấc chân sút, quả bóng bay thẳng về góc xa khung thành. 2-0 cho đội trường Lê Văn Tám.

Cường phấn khích chạy quanh sân bóng trong tiếng hò reo của cổ động viên đội nhà, ôm chầm lấy Tùng. Các đồng đội cũng chúc mừng hồ hởi. Hiệp 1 kết thúc với tỷ số 2-0 nghiêng về đội trường Lê Văn Tám

Trong thời gian nghỉ giữa hiệp, Tùng đưa ra đề nghị với thầy Long, sẽ đưa Tuân và Cường làm 2 tiền đạo cặp. Tùng đưa ra lý do như sau: với bản chất sân bóng 7 người ngắn hơn nhiều so với sân 11 người, do đó, những đường chuyền xa của Tùng sẽ rất dễ đến phía 2 tiền đạo. Khả năng tranh cướp bóng của Tùng cũng sẽ được phát huy tốt hơn nếu lui sâu về, tiến hành chiến thuật phòng ngự phản công nhanh, do bản chất thực lực của các đội vào vòng trong đều mạnh hơn đội của mình. Thầy Long cảm thấy cũng có thể áp dụng, quyết định thực hiện vào hiệp thứ 2.

Bước vào hiệp 2, đội hình của đội Lê Văn Tám có sự thay đổi rõ rệt. Hàng tiền đạo bị chia cắt với hàng phòng thủ khá xa, Tùng lùi sâu về như một trung vệ quét, sẵn sàng tiến hành cướp bóng ngay khi bóng vượt qua phần sân của mình. Với sự phối hợp của hàng phòng thủ, Tùng lợi dụng khả năng phán đoán từ bản đồ, kết hợp với khả năng càn lướt của mình, hầu như lúc nào cậu cũng hoàn thành cắt bóng. Ngay sau đó, Tùng nhanh chóng thực hiện một đường chuyền xa hoặc chọc khe đi xuyên qua hàng phòng thủ đội bạn, đến thẳng Tuân hoặc Cường. Hai người này chạy không biết mệt trên phần sân đối phương, hầu như mỗi khi Tùng có bóng là cầu môn đối phương sẽ phải hứng chịu một cú sút.

Được lợi thế oanh tạc như vậy, việc có thêm bàn thắng là điều dĩ nhiên. Chỉ trong vòng 10 phút, đội Lê Văn Tám đã có thêm 2 bàn thắng lần lượt cho Tuân và Cường, nâng cách biệt lên đến 4-0. Đây cũng là tỉ số cuối cùng của trận đấu.

Đến đây, đội Lê Văn Tám xếp đầu bảng, và sẽ tiến hành trận tứ kết vào ngày chủ nhật tuần sau.

Toàn đội đều phấn khởi chúc mừng, chỉ có riêng Tùng là có vẻ không vui lắm. Cậu nhận thấy mình vẫn còn chưa đủ mạnh, nên mới phải áp dụng chiến thuật phòng ngự phản công như thế này.

Nhận ra sự thay đổi về tâm trạng của cậu, thầy Long lên tiếng: “Em cần phải thay đổi quan điểm của mình, Tùng à. Bóng đá là trò chơi tập thể, em chỉ có thể đá hay khi em hòa nhập với tập thể, và chiến thắng hay không không thể chỉ trông chờ vào một người được, trừ khi em là siêu sao bóng đá. Do đó, trường hợp em bị kèm như hôm nay sẽ thường xuyên xảy ra thôi, em không cần phải khó chịu như vậy”.

Tùng cười cười, nỗi buồn phiền có vẻ đã được giải đáp một phần.

Cậu quyết định tiếp tục luyện tập nâng cao bản thân, để chuẩn bị cho các vòng tiếp theo, đặc biệt là chuẩn bị để dự thi cấp tỉnh. Bởi cậu biết càng về sau, đối thủ của cậu sẽ càng lúc càng mạnh, cậu cần càng mạnh hơn để chứng tỏ được bản thân, mới có thể triển khai bước tiếp theo trong kế hoạch của mình được.

Thuận tiện thêm 2 điểm có được hôm nay vào chuyền dài, cậu một đường rê bóng chạy bộ về nhà.

Thầy Long nhìn theo cậu, cảm thán nói: “Thiên phú đã hơn người khác rồi, giờ còn cố gắng hơn thì ai mà theo cho kịp chứ”

Quay sang nhìn đám nhóc bắt đầu nói chuyện phiếm ăn quà vặt, thầy trong lòng vừa bực mình vừa cảm khái, người với người sao mà khác biệt đến thế?!?

Chưa xong còn tiếp!!!


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?