Ngự Tỷ Hành Động

Chương 28: Học Trò



Cơ Phồn Tinh ngồi trong phòng khách cảm thán hôm nay mệt mỏi mà thật vui. Người phụ nữ kia lo lắng chuyện ra mắt sản phẩm mới nên mới gầy gò như thế, có thể nhìn ra cô ấy phí không ít tâm tư, buông lỏng một chút sẽ giúp công việc trôi chảy hơn.
Kỳ thật cô không cần phải lo lắng cho 'chị dâu' tương lai thái quá, cứ đối xử tốt với cô ấy như bạn bè là được, bản thân thoải mái sẽ dễ sống chung hơn. Chứ như cô luôn sợ người kia xem thành chị gái thì thế nào? Nếu chỉ dùng thân phận bạn bè để đối đãi thì sự tình sẽ khác.
Cơ Phồn Tinh nghĩ thông suốt, cảm giác ngại ngần lập tức bay biến đi hết. Cô uống vài ngụm nước ấm, nhìn đồng hồ đã sáu giờ liền đứng dậy vào bếp.
Lúc Hà Như Mộng bước xuống, phòng khách đã không còn ai. Cô thay một bộ đồ thoải mái, vào phòng bếp bắt gặp Cơ Phồn Tinh đang bận việc bèn tiến lên hỗ trợ.
"Đêm nay nấu nhiều món vậy sao?"
Nhìn rau dưa và cá trên thớt, Hà Như Mộng không tưởng tượng được mình sẽ được đãi ngộ tốt như thế.
"Không nhiều đâu, một món cá và hai món chay. Không nên ăn dầu mỡ vào buổi tối, cô nên uống một ly sữa bò an thần trước khi ngủ, sáng dậy sớm uống thêm một ly nữa."
Cơ Phồn Tinh đặt cà rốt và khoai tây vào chậu rửa sạch bùn, Hà Như Mộng đứng một bên hoàn toàn không biết làm gì.
"Tôi cần làm gì trước?"
Đại tiểu thư chưa bao giờ vào bếp giơ tay đầu hàng khi phải làm một bữa tiệc lớn.
"Trước tiên, cô phải mặc tạp dề vào, nếu không quần áo sẽ rất dễ bị bẩn."
Cơ Phồn Tinh rửa sạch món ăn, sau đó gọt vỏ khoai tây bỏ vào giỏ rác.
Hà Như Mộng cầm tạp dề mặc vào. Thấy Cơ Phồn Tinh tước khoai tây, nhưng không nhìn thấy ớt xanh liền mở miệng hỏi.
"Không nấu cay sao?"
Ăn càng cay càng ngon mà.
"Ừ, trời thu khô ráo, ăn cay dễ bị nóng lắm. Gần đây cô bận bịu công việc, không ăn cơm ngon nên phải bồi bổ thân thể, tạm thời không làm cay, chờ cô khỏe lên sẽ làm sau."
Đèn nhà bếp rất sáng, đủ thu nhỏ bóng dáng hai người vừa một không gian rộng hai mươi mét vuông. Hai chiếc bóng phối hợp ăn ý khiến người ta ước ao ganh tị.
"Tôi không yếu đuối đến mức hễ bận là gầy."
Cơ Phồn Tinh nghĩ vậy khiến trái tim Hà Như Mộng ấm áp vô cùng, báo hại cô càng lưu luyến cảm giác ấy mãi không thôi. Một người nhớ hình bóng của một người là gì? Cho dù bạn đang ở đâu hay đang làm gì thì người kia đều nhung nhớ bạn theo cách riêng của họ, cũng không cần nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ dùng ngôn từ đơn giản nhất đã đủ nói lên tấm chân tình rồi.
Thấy người kia bận rộn, Hà Như Mộng cũng muốn tiến lên hỗ trợ. Sau này, cuộc sống của hai người có thể giống hệt như vầy, vừa đơn giản lại hạnh phúc. Đến thời cơ thích hợp, cô sẽ nói rõ tình cảm của mình, nhưng cô thật sự rất sợ cô ấy sẽ chạy mất. Liệu có gay go đến vậy không?
"Có cần tôi cắt cà chua giúp không?"
Hà Như Mộng cảm thấy món ăn tối nay khá ổn.
"Để tí tôi bốc vỏ luôn, giờ cô làm coi chừng đứt tay đấy. Đúng rồi, cô thích ăn cơm hay bánh bao?"
Cơ Phồn Tinh nghĩ buổi tối ăn bánh bao tốt cho tiêu hóa hơn, nhưng lại sợ Hà Như Mộng thích ăn cơm nên vẫn chưa dám làm.
"Tôi ăn gì cũng được."
Cơ Phồn Tinh tước xong vỏ mới đưa cà chua cho Tổng giám đốc rửa.
Điệu bộ rửa rau của Hà Như Mộng dưới ánh đèn sáng ngời cùng với chiếc gò má xinh đẹp và nụ cười dịu dàng cực giống hình tượng vợ hiền dâu thảo.
"Cô thật ra dáng bà nội trợ của gia đình." Cơ Phồn Tinh chuẩn bị cắt tỉa khoai tây, thuận miệng nói một câu.
Hà Như Mộng nghe được, tay rửa rau thoáng dừng, sau đó xoay mặt về phía Cơ Phồn Tinh đang vui vẻ bận rộn thái rau.
"Tôi vốn là người phụ nữ của gia đình mà."
"Thật sao? Không nhìn ra nha! Lúc mới quen, cô thật sự lạnh lùng như sông băng bắc cực, rất đáng sợ. Lúc đó tôi còn nghĩ sống mỗi ngày với cô sẽ đỡ tốn tiền mua máy điều hòa đấy."
Âm thanh cắt khoai tây như một bản nhạc du dương, trầm ổn, chỉ trong chốc lát đã biến thành sợi nhỏ, ngay ngắn, chỉnh tề. Cô cắt rất nhanh như đang hòa vào nhịp điệu vui sướng nào đó.
Không tới mười giây, cả hàng khoai tây đã hiện ra trước mắt. Lần đầu tiên Hà Như Mộng nhìn thấy có người cắt khoai nhanh đến vậy, có vẻ cô ấy rất hay nấu ăn nên mới đạt đến trình độ đó.
"Có thật là lạnh đến vậy không? Không dọa cô bỏ chạy chứ?"
Hà Như Mộng cười hỏi, nhớ lại bản thân cứ giả vờ trấn định vào những lần gặp gỡ bất ngờ. Hai lần gặp ở công ty và khách sạn khác hẳn nhau, không lần nào cô chuẩn bị tâm lý trước, vả lại Cơ Phồn Tinh luôn chủ động nói chuyện làm cô chẳng biết mở miệng thế nào, hơn nữa lúc đó tim đập nhanh như sắp rơi khỏi lồng ngực vậy. Tính từ dạo ấy đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên nói chuyện.
Bây giờ nhớ đến thời khắc tim đập dồn dập đó liền căng thẳng, mồ hôi tay chảy càng nhiều, là lần đầu nên chẳng nhớ nổi nên nói gì. Rõ ràng cô suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể nào mở miệng nói được.
"Nếu tôi bỏ chạy thì hôm nay cô sẽ không đứng ở đây đâu. Cô tới cắt cái này đi, tôi dạy cô."
Cơ Phồn Tinh bỏ dao trong tay xuống, sau đó đẩy mớ khoai tây đã được cắt gọn qua một bên, chừa lại một khoảng trống lớn trên thớt.
Nhắc đến lần đầu gặp gỡ, Cơ Phồn Tinh liền cảm thấy cực kỳ buồn cười.
"Được."
Hà Như Mộng đi tới cầm dao học theo điệu bộ của Cơ Phồn Tinh chuẩn bị cắt khoai.
"Cô bổ cái này làm hai trước để tránh bị đứt tay, sau này thạo rồi thì không cần bổ vậy nữa."
Nhìn Hà Như Mộng ấn dao xuống củ khoai lớn, Cơ Phồn Tinh bèn nhắc nhở.
"Giống vầy à?" Hà Như Mộng đặt dao giữa thân khoai.
"Đúng rồi, chính là như vậy."
Cơ Phồn Tinh đứng một bên nhìn, mắt không dám chớp, chỉ sợ Hà Như Mộng sơ ý cắt trúng tay.
Hà Như Mộng làm theo cách Cơ Phồn Tinh hướng dẫn bổ đôi củ khoai, sau đó đặt một nửa sang một bên, cắt tiếp nửa bên còn lại.
"Không được, cắt vậy dễ đứt tay lắm. Để tôi chỉ cô, nhìn cho kỹ nhé!"
Cơ Phồn Tinh đột nhiên tiến lên nắm lấy tay Hà Như Mộng, cơ thể của hai người áp sát nhau khiến cô hơi căng thẳng, dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người nọ quẩn quanh cổ.
"Cô để bốn ngón tay ở đây này, dao đặt vuông góc trên thân khoai. Lúc cắt, bốn ngón tay hơi uốn vào trong một tí, khi lấy dao ra phải hướng lưỡi ra ngoài mới không bị đứt tay."
Cơ Phồn Tinh cầm lấy tay của Hà Như Mộng hướng dẫn kỹ càng từng động tác khiến Tổng giám đốc của chúng ta lưu luyến không muốn buông. Tay được nắm chặt làm cô có cảm giác rất an toàn, giống như chỉ khi được ở cạnh nhau mới thấy đời tươi đẹp.
"Ừm, để tôi thử xem."
Hà Như Mộng cười cười, sau đó học theo dáng vẻ của Cơ Phồn Tinh chậm rãi cắt tỉa. Lúc đầu không được thuận lợi lắm, phút sau quen rồi cũng không khó khăn mấy, đợi đến khi cắt xong so sánh với Cơ Phồn Tinh mới phát hiện quá xấu.
"Hình như tôi cắt không được đẹp lắm."
Hà Như Mộng có chút ngượng ngùng, chưa kể đến bản thân cắt đồ ăn không cân xứng, độ to nhỏ có chênh lệch rất lớn, ảnh hưởng thẩm mỹ.
"Rất khá, tốt hơn lần đầu tôi cắt rất nhiều. Cắt xong rồi rửa lại lần nữa, giờ tôi đi nấu cháo."
Chăm chú theo dõi Hà Như Mộng thái thịt, Cơ Phồn Tinh chả có tâm tình nấu nướng gì sất, cô chỉ sợ người ra tự làm mình bị thương thôi. Nhìn hết bận, cô lấy nồi múc nước, đổ thêm muỗng gạo, sau đó để bốn cái bánh bao lên nồi hấp.
Làm xong, cô lột vỏ ba trái cà chua. Hà Như Mộng rửa sạch đồ ăn, nhìn thấy cà rốt còn chưa cắt bèn nhấc tay hành sự hệt như lúc nãy. Cơ Phồn Tinh lột vỏ cà xong liền nhìn thấy mấy củ cà rốt to đã hoàn toàn nát vụn.
"Cô cắt hết rồi sao?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng cho rằng mình đã làm sai điều gì đó.
"Không, chúng ta không dùng nhiều vậy đâu. Tôi định dùng cà rốt để trang trí thôi, ớt xanh và khoai tây nhìn có hơi đơn điệu, thêm chút cà rốt lên mới đẹp mắt."
"Hóa ra là vậy, tôi có gây trở ngại gì cho cô không?" Hà Như Mộng áy náy nhìn đống cà rốt trên thớt.
"Không đâu, cùng lắm thì xào lên ăn thôi. Giờ tôi hầm cá."
Cơ Phồn Tinh đổ dầu ra chảo, vừa đợi dầu sôi vừa cắt thêm chút hành và gừng, cùng lúc đó cháo trong nồi kế bên cũng đã nở.
Hà Như Mộng quan sát động tác liến thoắng của Cơ Phồn Tinh chợt có suy nghĩ sau này mình cũng nấu cơm thường xuyên một chút mới được.
Cơ Phồn Tinh hé mở nắp nồi, chỉnh lửa nhỏ lại, rồi nói với Hà Như Mộng đang đứng một bên: "Chuyện còn lại cứ để tôi làm, trong này dầu mỡ nhiều không tốt cho cô đâu."
Cơ Phồn Tinh nghĩ Đại tiểu thư chỉ nhất thời nổi hứng thôi, cô cũng không có dự định để cô ấy nấu nướng. Người ta là Tổng giám đốc, lỡ như bị thương hay bị bỏng thì phiền toái lắm.
"Tôi muốn học."
Hà Như Mộng có thể nhìn ra ý tứ trong mắt Cơ Phồn Tinh, nhưng cô thật sự muốn học. Nghĩ đến sau này có thể nấu cơm cho người kia, trong lòng liền vui vẻ không thôi.
Ánh mắt đợi mong đó khiến Cơ Phồn Tinh mềm lòng. Mỗi lần đối đầu với đôi mắt đầy mong đợi này, bản thân cô đều dễ dàng thỏa hiệp, chẳng biết là khắc tinh hay oan gia nữa.
"Được rồi, cô tới xào khoai tây đi. Thực hết cách với cô luôn." Cơ Phồn Tinh nhún nhún vai nhường chỗ cho Hà Như Mộng.
"Được."
Hà Như Mộng vui vẻ nở nụ cười, cô biết người này nhất định sẽ thỏa hiệp, giống như đêm đó, đã biết cô ấy không đến nhưng cô vẫn một mực chờ đợi, trong lòng như có một thanh âm tự nói với mình là 'cô ấy sẽ đến', cuối cùng cô cũng chờ được. Lúc đó, cô có thể khẳng định rằng cô ấy sẽ không bao giờ bỏ mặc mình, dù là sớm hay muộn.
"Trước tiên, cô rót một ít dầu."
Cơ Phồn Tinh đưa cho Hà Như Mộng một chai dầu nhỏ cùng vài hạt tiêu.
"Đợi dầu nóng thì để tiêu vào, sau đó vớt hết ra đặt lên hành và gừng đã thái sẵn."
Cơ Phồn Tinh vừa đứng một bên chỉ dẫn vừa nhìn Hà Như Mộng làm từng bước nhưng trông chừng em gái.
"Sau đó cô thả sợi khoai tây và cà rốt vào chảo. Xào qua xào lại liên tục, đừng để dính vào chảo. Nếu lỡ bị dính thì cô chỉ cần thêm chút nước."
Cơ Phồn Tinh tận tâm chỉ đạo từng bước, Hà Như Mộng học rất có tâm, trông cũng ra dáng bếp trưởng lắm.
"Bây giờ cho thêm một ít muối, nửa muỗng thôi."
Đợi Hà Như Mộng bỏ muối vào xong liền đưa dấm tới, "Giờ cho thêm tí dấm. Đúng rồi, chính là như vậy, đừng cho quá nhiều, không thôi sẽ bị chua."
"Ừm ừm."
Hà Như Mộng một khắc cũng không dám thư giãn, xưa nay cô chưa từng gặp trường hợp nào căng thẳng đến thế, cơ mà đúng là rất đỗi hài lòng. Đã rất nhiều năm cô mới có tâm trạng háo hức như vậy.
"Được rồi, xào quá lâu sẽ làm khoai tây bị bở."
Cơ Phồn Tinh tắt lửa, đưa đĩa cho Hà Như Mộng, sau đó tự cắt cà chua rồi đánh thêm mấy quả trứng gà.
"Còn lại để tôi làm cô đi nghỉ trước."
Cơ Phồn Tinh không định để người kia làm hết, học tập cũng không phải ngày một ngày hai là giỏi.
"Tôi ở đây xem cô làm."
Hà Như Mộng đặt đĩa thức ăn đã xào qua một bên, không hề có ý định bỏ đi.
"Được rồi."
Cơ Phồn Tinh thấy Hà Như Mộng không muốn rời đi đành chìu theo ý cô. Một người bận việc khoảng mười phút là xong. Một người trong bếp bới cơm, một người cầm bát và đĩa.
Chẳng biết bữa cơm này ngon hay dở, chỉ biết người vui vẻ nhất chính là Hà Như Mộng. Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc nhất của cô phải trải qua bên cạnh người phụ nữ cô yêu nhất.