Người Bổ Khuyết

Chương 4: Thế giới học đường (4)



"Đúng rồi! Cậu đã nghĩ ra đăng ký vào câu lạc bộ gì chưa?"

An Khanh ngồi bên cạnh nghe thấy Nam Khánh chủ động bắt chuyện với Cát Tường. Cô buông đũa xuống, đánh mắt tò mò nhìn bạn thân mình. Đôi mắt kia tỏ rõ hàm ý: Cậu mau mau gia nhập tụi này đi!

Mà ba người còn lại trên bàn cũng đưa mắt nhìn cô, chờ câu trả lời.

Đối với sự nhiệt tình của thành viên trong câu lạc bộ Văn học, Cát Tường chỉ mỉm cười. Tất nhiên cô không cười cho qua, mà đang suy nghĩ sắp xếp lại từ ngữ. Dù sao bây giờ mọi người đều có thời gian nghỉ ngơi, cô cũng không thể dùng một lý do giống hôm qua để nói với An Khanh được.

Suy nghĩ cẩn thận, giọng điệu Cát Tường đầy chân thành: "Mọi người rất tốt, em nghĩ nếu gia nhập với mọi người chắc chắn sẽ không tẻ nhạt, còn học hỏi được thêm nhiều điều bổ ích về Văn học. Nhưng mà.."

Cô chưa nói hết, An Khanh đã lanh chanh hỏi: "Nhưng mà gì vậy? Cậu không thích sao?"

"Không phải." Cát Tường lắc đầu, cô nhẹ nhàng nói ra ý kiến của mình: "Mình biết mình yếu kém, cần phải tranh thủ thời gian bù đắp lỗ hổng. Trước mắt mình kém nhất là môn tự nhiên, nên là không thể dành nhiều thời giờ tìm hiểu sâu vào môn xã hội được, nếu không thi học kỳ sắp tới chắc là mình không qua nổi."

Nam Khánh hiểu ra, đồng cảm gật đầu, nhưng vẫn nói: "Học chuyên về một môn cũng không tệ đâu. Hơn nữa còn có cơ hội tuyển thẳng vào trường đại học chuyên ngành."

Cát Tường cười lắc đầu, cô nói với Nam Khánh: "Em cảm ơn ý tốt của anh ạ."



Cô không từ chối thẳng thừng, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu. Thật ra bọn họ cũng không thiếu thành viên, chẳng qua An Khanh cảm thấy nên kéo cô gia nhập để tính cách cô hòa đồng hơn, còn Nam Khánh chỉ đơn giản nghĩ là con người Cát Tường không tệ nên mới ngỏ ý.

Nói chung là họ cũng sẽ không ép buộc Cát Tường, đây chỉ là lời mời mà thôi.

Thời gian ăn cơm và nghỉ trưa tổng cộng chỉ có hơn một tiếng. Mọi người dừng tán gẫu, tranh thủ ăn nhanh để còn nghỉ ngơi.

Cát Tường và An Khanh tạm biệt các anh chị câu lạc bộ, dắt tay nhau trở về lớp học. Ngôi trường này có tổng cộng ba tòa nhà được đánh dấu theo thứ tự A, B, C. Mỗi tòa nhà có bốn tầng, tòa nhà A được xây thành lớp học cho học sinh các khối. Tòa nhà C chuyên dành cho các phòng thực hành như Tin học, Âm nhạc và các phòng câu lạc bộ. Tòa nhà B là tòa dành cho giáo viên, phòng hội đồng, phòng thể chất, phòng y tế và hội trường. Từ cổng trường đi vào dễ dàng nhìn thấy hai tòa A và C nằm ở hai bên trái phải, chính giữa là tòa nhà B được xây sau bục sân khấu ở sân trường rộng lớn. Còn căng tin thì nằm ở góc giữa tòa nhà A và tòa B. Mà lớp 11C4 bọn họ thì ở tầng hai của tòa nhà A.

Từ căng tin đến tòa nhà A chỉ cách một dãy hành lang ngoài trời, đi con đường này cũng có thể liếc mắt nhìn thấy góc chéo của tòa nhà đối diện, hoặc là toàn cảnh sân trường.

Gió lạnh ùa vào khiến Cát Tường không nhịn được phải kéo cao cổ áo. Nhưng mà khi đi được nửa hành lang, dư quang khóe mắt cô bỗng nhìn thấy một điều gì đó, khiến cô đứng sững lại.

"Tường sao thế?" An Khanh đang sóng vai đi cùng, thấy cô như vậy nên cũng dừng lại. Vừa hỏi, cô nàng vừa dõi tầm mắt nhìn theo hướng của Cát Tường, rồi mới ồ lên: "Á à, thì ra cậu đang nhìn crush à?"

Câu sau tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định.

Cát Tường đang nheo mắt nhìn, nghe An Khanh nói mà không khỏi phải nhìn thêm vài cái nữa.

Sở dĩ Cát Tường dừng chân lại là vì cô nhìn thấy biển tên chói lòa hơn cả biển tên bạn thân là An Khanh. Trên đó ghi là 'Anh Tuấn - crush của Cát Tường', màu sắc chói sáng đến mức khiến cô bị mù mắt luôn. Nhìn ở khoảng cách từ xa, hơn nữa người ta còn đưa lưng lại về phía cô, cho nên Cát Tường đành phán đoán thông qua bóng lưng trông vững chắc đó. Cộng thêm phong thái đi đường của anh ta, chỉ nhìn thế thôi cũng biết ngay đây là một người mang tiêu chuẩn hotboy hợp gu nhiều người rồi.

"Tớ nói nè, cậu đã có kế hoạch theo đuổi người ta chưa? Chỉ nhìn từ xa mơ mộng thế là không được đâu." Đột nhiên bên cạnh vang lên thanh âm khuyên bảo của An Khanh.

Cát Tường thu hồi tầm mắt, đoạn trả lời cô: "Ừm."

Thấy thái độ cô lạnh nhạt bình tĩnh như thường, An Khanh không khỏi dấy lên nghi hoặc. Cô nàng hỏi mà không suy nghĩ nhiều: "Bình thường cậu chỉ cần nhìn thế này thôi là đã đỏ mặt tim đập nhanh rồi đó, sao bây giờ lại không phản ứng gì vậy?"

"Cậu tò mò nhiều quá." Cát Tường đưa mắt nhìn cô, dứt khoát kéo tay cô nàng chuyên gia hóng hớt này về lớp: "Tranh thủ về nghỉ trưa thôi, chiều còn học nữa đấy."

"Ô nè từ đã. Cậu đi nhanh quá, chậm chút thôi!" An Khanh tự dưng bị lôi kéo, vội bắt kịp bước chân bạn mình.

Tiếng hai cô gái trò chuyện xa dần. Mà ở dưới sân trường, vị trí mà hai cô gái vừa nhìn khi nãy có một nhóm bạn học nam đứng túm tụm ở đó. Một người trong đấy vỗ vai người bên cạnh, cảm thán: "Được hưởng ké ánh sáng của hotboy, đúng là ghen tỵ. Tuấn này, ông san sẻ ít sắc đẹp cho tôi đi. Tôi muốn thực hiện ước mơ đi cưa mấy em gái khối dưới."

Anh Tuấn bị quàng vai, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cái tay của đối phương. Sau đó không hề khách khí mà đánh rớt cái tay đó xuống, lên tiếng: "Tập trung học đi, năm sau thi đại học rồi."

Giọng nói cậu trầm thấp, không hề phù hợp với bề ngoài sáng rọi của mình. Quả thực Anh Tuấn rất đẹp, là kiểu đẹp mà mọi con gái đều thích mê. Sợi tóc ngắn có phần tùy ý lộn xộn trước trán, đôi mắt hẹp dài giấu dưới cặp kính mỏng. Áo khoác đồng phục chưa cài khóa, ba lô được xách lên một bên vai. Dáng chân dài thẳng tắp, chỉ cần im lặng đứng ở đó thôi cũng khiến cảnh đẹp ý vui.

"Hầy, để bọn họ nhìn ông lạnh lùng thế này là không được đâu. Mất hết hình tượng." Người nọ tốt bụng nhắc nhở, chậc lưỡi.

Những bạn nam khác cũng đều tán đồng hùa theo.

Anh Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ, phớt lờ mấy câu nói xàm xí của đám bạn. Tầm mắt cậu như có cảm giác mà quay lại nhìn phía hành lang nơi Cát Tường vừa đứng, hơi nghi ngờ có phải vừa rồi mình nhìn nhầm không. Nhưng sau đó cậu không nhìn kỹ thêm nữa, bởi vì có một bạn nam đang đi tới đây.

Nam Khánh chạy tới chỗ bọn họ. Lúc vừa đến nơi, cậu ta nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy tay chào hỏi: "Mấy người đợi lâu không? Tôi vừa mới ăn trưa xong."

"Cậu ăn trưa lâu quá đấy." Một người khác tỏ ý hơi bất mãn.

"Rồi rồi xin lỗi mà, chúng ta đi thôi." Dứt lời, Nam Khánh chủ động kéo mọi người ra ngoài cổng trường. Có vẻ nhóm bọn họ đã hẹn nhau trước rồi.

Trong đó bao gồm Anh Tuấn, cậu cũng đi theo họ. Chẳng mấy chốc sân trường lại trở nên vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió thoảng qua cành khô trên cây.

Cát Tường rất dễ ngủ. Chỉ cần cho cô một chỗ đặt lưng, là hai mươi giây sau cô có thể ngủ vững vàng. Hơi thở đều đều làm cho An Khanh ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi lập tức chán nản ngậm miệng. Cô nàng cảm thấy từ hôm qua đến nay Cát Tường đều có biểu hiện khác lạ, muốn tâm sự hỏi han mà cũng không được.

Tiếng chuông báo hiệu vào tiết vang lên. Các bạn học trong lớp sau khi được ăn trưa nghỉ ngơi, lập tức lên tinh thần cho môn học tiếp theo. Buổi chiều chỉ có hai tiết Văn và một tiết Địa, Cát Tường chăm chú nghe giáo viên giảng bài, ngẫu nhiên ghi chú mấy dòng chữ vào vở.

Thái độ cô nghiêm túc khác hẳn ngày thường, làm cho cả lớp không hiểu sao bị lây nhiễm từ cô mà chăm chỉ hơn mọi ngày. Đáng lẽ môn Văn là môn ru ngủ nhất cũng thành công khiến mọi người học vào đầu rất nhiều. Cuối buổi lớp phó học tập còn vui mừng bật ngón cái khen Cát Tường.

"Tường ơi, chiều nay cậu ở lại trường xem bóng rổ không?" An Khanh nấn ná hỏi.

Cát Tường đầy mặt khó hiểu nhìn cô: "Ở lại xem làm gì?"

"Hôm nay là trận thi đấu giữa hai lớp khối trên đó, cậu đừng nhạt nhẽo thế chứ." An Khanh rủ rê, mở to mắt long lanh làm nũng bạn mình.

"Không. Mình còn phải về nhà ôn tập." Cát Tường phũ phàng trả lời. Bây giờ cô đang cần gấp gia sư hay ai đó tốt bụng phụ đạo đây, hơi đâu lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ chứ.

"Đi đi! Crush của cậu cũng có mặt đấy!" An Khanh ném ra một tin tức nặng ký, tỏ vẻ phải kéo cô đi bằng được.

"Crush?" Cát Tường nheo mắt, ngón cái và ngón trỏ vô thức vân vê nhau.

Đợi một lúc lâu làm cho An Khanh nghĩ rằng Cát Tường sẽ từ chối, thì bỗng nghe thấy đối phương cất giọng bình tĩnh: "Vậy thì đi."