Người Đàn Ông Của Thảo Nguyên

Chương 3: Vưu vật*



(* vật tuyệt phẩm nhất trong muôn vật ở đời.)

Vừa bước vào lều Yurt, họ liền bị thu hút bởi một hương vị ngọt ngào nồng đậm mùi sữa... Ba Đồ nói bởi vì trên mái lều luôn có treo đậu phụ sữa.

Bên trong lều Yurt, sáu chiếc quạt Haha cùng loại được bố trí ngăn nắp trật tự, trên bức tường đối diện với cửa ra vào là bức chân dung Thành Cát Tư Hãn đầy màu sắc, bếp lò nằm chính giữa, chỗ ngủ đơn giản chỉ là một chiếc giường gỗ, được phủ bằng thảm nỉ trên có nệm và chăn mền.

Ở phần mái lều là cửa sổ hình tròn bằng kính thuỷ tinh ( giếng trời giữa lều), làm cho tầm nhìn rộng và sáng.

—————-————♥️—-—————-——

Để biết thêm thông tin về lều Yurt thì chị em coi ở đây: https://travelmag.vn/leu-yurt-nguoi-mong-co-tuong-khong-sang-ma-sang-khong-tuong-d4144.html

—————-————♥️—-—————-——

Quý Tang Tang tặc lưỡi, bất ngờ thốt lên: "Quao! Hóa ra bên trong chiếc lều yurt truyền thống trông như thế này!!! Thật sự rất tự nhiên không trang trí gì!"

Cao Nhiễm đưa mắt nhìn xung quanh, biểu hiện sự hài lòng. So với những địa điểm treo giá công khai khác có những chiếc lều hoàng hôn, lều ngàn sao, các loại lều xa hoa nhưng khi đi vào trong trang trí như phòng khách sạn với một chiếc giường Double King sang trọng, thì ở nơi này cô cảm giác trở về thời nguyên sơ ban đầu hơn.

Ít nhất tại đây, cô có cảm giác mình đang ở trên thảo nguyên.

A Âm rụt rè nhìn bọn họ, nói bằng tiếng phổ thông gượng gạo cứng nhắc của mình:"Các chị nghỉ ngơi trước đi, bữa tối chuẩn bị xong sẽ mang tới ạ.."

"đợi một chút."

Quý Tang Tang gọi cô ấy lại, lấy ra hai tờ tiền Mao Trạch Đông hồng hồng từ trong chiếc ví da cá sấu màu xanh mint, đưa nó trước mặt cô ấy: "Đây, tiền tip của bé."

Cao Nhiễm nhận thấy gương mặt cô gái có chút tái đi, cánh môi ấp úng...

Cô đảo mắt nhìn Quý Tang Tang, bước tới, cầm lấy chiếc ví trên tay cô rồi nhét tiền lại.

Quý Tang Tang tỏ ra hoài nghi hành động của Cao Nhiễm, hạ giọng hỏi: "Này! Thời buổi này vẫn có người không cần tiền hả?"

Cùng người quen nói chuyện tình cảm, cùng người lạ nói chuyện lợi ích, đó là cách " đối nhân xử thế" của cô ấy suốt 23 năm qua.

Khi A Âm vừa rời khỏi, Quý Tang Tang đã hét lên, nắm lấy tay phải của Cao Nhiễm lật qua lật lại, lảm nhảm hỏi: "Chuyện gì đây???"

Thấy Cao Nhiễm không lên tiếng, Quý Tang Tang trợn tròn mắt, hì hì cười nói: "Tui nói không phải, khi nãy nhìn thấy người đàn ông kia bà liền sững sờ, thậm chí còn không nhận ra ngón tay đã bị tàn thuốc làm bỏng đúng không???"

"KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!!! Cao nhiễm, bà đừng quên rằng bà là Cao nhiễm đó."

Cao Nhiễm là " bạn bè sống ch..ết" từ hồi trung học Của Quý Tang Tang.

Hồi đó, cô đã chứng kiến không ít ong bướm, bao vây rình rập, lì lợm theo đuổi cô ấy.

Thời đại học, ở nước ngoài, tuy hai người không ở cùng thành phố, nhưng thông qua các phần mềm xã hội, cô cũng biết người chị em của mình rất được " hoan nghênh".

Cao Nhiễm phớt lờ cô, đi tới khoá cửa lều, mở vali kiếm một chiếc áo dài tay sạch sẽ để thay.

"Mỗi lần bà cởi quần áo trước mặt, tui luôn có cảm giác bà đang quyến rũ tui đó.😑😂😂"

Quý Tang Trang chớp chớp mắt nhìn đến chỗ đã cởi 3 phần của Cao Nhiễm

Khi mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng khi cởi ra ngực lớn mông đào săn chắc, là một " Vưu Vật" khó tìm.

Đến bây giờ, cô vẫn không quên được ngày khai giảng cấp ba, lần đầu gặp cô ấy lúc tuổi xuân tươi đẹp...

Cô gái này đã trực tiếp định nghĩa lại ý nghĩa của ba chữ "đại mỹ nhân" trong lòng cô.

Tuy nhiên so với dáng người, Quý Tang Tang càng ưa thích các đường nét trên khuôn mặt của Cao Nhiễm hơn, khí chất phóng khoáng mạnh mẽ, đẹp theo cách riêng của mình.

A Âm quay lại, mang theo bữa tối cho họ, một nồi sữa đậu nóng hổi với thịt bò, một chiếc khay bạc đầy thịt cừu và bánh sữa chua mới nướng, mặt bánh được rắc vừng trắng rất thơm.

"Bà ăn trước đi."

Cao Nhiễm cầm hộp thuốc lá và bật lửa, nhấc chân bước ra ngoài.

Đêm trên thảo nguyên hơi se lạnh, vầng trăng lạnh lẽo như treo lơ lửng trên nền trời xanh thẳm, khi bình tâm lại, có thể nghe rõ tiếng ngựa ban đêm gặm cỏ trong chuồng...

Cô dựa vào xe Lạc Lạc, đôi môi đỏ mọng nhấm nháp đầu thuốc BaoTau, tia sáng từ bật lửa loé lên, tạo ra một tia lửa màu cam ấm áp..

Người chăn nuôi gọi chiếc xe này là "Thảo Thượng Phi" ( xe bay chở cỏ), ban ngày nhìn không có gì đặc biệt, nhưng vào đêm khuya dưới ánh trăng lại hiện ra như một con quái vật khổng lồ, không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy an tâm vài phần.

Trong tiếng gió như có tiếng nước chảy, một vài người đàn ông đang nướng đùi dê trên đống lửa, ánh sáng của ngọn lửa soi rõ khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông bên trái.

Từ bên hông, người đàn ông rút con đao Mông Cổ ra, từng đao một cắt từng lát thịt ăn, chuôi đao dùng ngọc thạch màu ngọc trai trang trí rất đẹp.

Sau khi ăn xong, Quý Tang Tang chạy ra tìm Cao Nhiễm, thấy cô im lặng đứng đó hút thuốc, liền nũng nịu liếc mắt ra hiệu với cô một cái.

Qua một lúc sau, toàn bộ thảo nguyên vang lên tiếng cười sảng khoái.

Ba Đồ cầm đàn Mã Đầu Cầm* khẩy lên, tiếng đàn vang vọng và du dương.

—————-————♥️—-—————-——

Tham khảo từ wikipedia

Mã đầu cầm (tiếng Anh: Matouqin / horse-headed fiddle), tiếng Mông Cổ: Morin khuur) là một nhạc cụ truyền thống đầy chất thơ của người Mông Cổ.

Morin khuur nổi tiếng đến mức được UNESCO công nhận là một trong những kiệt tác di sản truyền khẩu và phi vật thể của nhân loại.

Người Mông Cổ xưa là một dân tộc du mục, sống trong những chiếc lều tròn gọi là "yourte" và rong ruổi vó ngựa trên khắp các thảo nguyên bao la. Loài ngựa gắn bó với họ như hình với bóng, góp phần đưa Mông Cổ trở thành một đạo quân bách chiến bách thắng từ năm 1206 thời Gengis Khan (Thành Cát Tư Hãn) và mở rộng lãnh thổ của mình từ Á sang Âu.

Âm thanh của Mã đầu cầm khá lạ, cảm tưởng như nó pha trộn giữa đàn Nhị và đàn Vĩ cầm, hơi não nề, da diết mà lại rất phóng khoáng, mênh mang như tâm hồn dân du mục vùng thảo nguyên bát ngát.

—————-————♥️—-—————-——

Lúc còn đi học, Quý Tang Tang đã từng học múa dân gian một thời gian, cô ấy đứng dậy múa một cách thuần thục.

Cao Nhiễm để ý thấy tấm rèm nỉ của lều Yurt mở ra một khe hở, A Âm đứng ở cửa lén nhìn nơi náo nhiệt đằng xa, một lúc sau lại im lặng đi vào.

Hết chương 3.