Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

Chương 56: Phiên ngoại



phiên ngoại một

Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu kết thúc một hành trình trở về nhà, đại khái ngoại trừ hai từ “Hạnh phúc” cũng không tìm thấy từ nào khác thích hợp hơn.

Nếu muốn hình dung rõ ràng, đó chính là “cực kì hạnh phúc”.

Sau khi kết hôn bọn họ liền đón Tết âm lịch lần thứ hai.

Sau đêm ba mươi, Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu sáng sớm đã mang theo đủ loại lễ vật ra cửa, buổi sáng hai người đến Dư gia, buổi chiều lại đi nhà cũ của Lý gia.

Kỳ thật, dựa theo tính tình của Lý Mính Hưu, anh tuyệt đối sẽ không đi đến nhà cũ của Lý gia ——cha con anh hai năm qua vốn là oán hận chất chứa thâm hậu, cơ hồ rất ít chạm mặt, chỉ cần gặp mặt liền là nghiêng trời lệch đất. Lý Thời Hồng chủ động tìm tới Dư Tễ Đan, nói cho cô những chân tướng mà anh tận lực che giấu năm đó, trực tiếp làm cho Dư Tễ Đan nhớ lại năm đó, mối quan hệ giữa cha mẹ với anh đều thống khổ, hai cha con anh càng trở nên như nước với lửa.

Nhưng...

Lý Mính Hưu có thể bỏ qua tất cả mọi người trên thế giới này, nhưng ngàn vạn lần cũng không dám phớt lờ Tễ Đan ……

Vì thế……khi cô xụ mặt, dùng tư thái “Mệnh lệnh”: “Chúng ta đã lập gia đình, đã có điều kiện trở về thăm hỏi người nhà, sao lại không đi? Anh không muốn trở về gặp ba anh, không sao cả, một mình em qua, dù sao bên kia cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, em cũng sẽ không lưu lại lâu, tặng quà xong liền trở về, anh ở nhà chờ em, không cần lo lắng ——” Lý Mính Hưu đành đi nhà cũ Lý gia trước.

“…………” Lý Mính Hưu hoàn toàn không lời gì để nói, vô lực phản kháng!

“Đan Đan ngốc! Sao anh có thể không lo lắng? em thật sự cho rằng đêm ba mươi của nhà Lý gia giống với nhà của người bình thường sao? Dì của anh cùng Phương Vân đều sẽ đến, nói không chừng còn xuất hiện một người phụ nữ nào đó khác, đừng tưởng rằng bọn họ xem trọng Lý Thời Hồng đó, những người phụ nữ đó mỗi lần Tết đến, nhất định sẽ còn trình diễn trò hay. Huống chi Lý Thời Hồng muốn cái gì là có cái nấy, quà tặng cho ông ấy thật sự không thiếu, cho nên em căn bản không cần đến.”

Nói xong, Lý Mính Hưu bất đắc dĩ mà thở dài, “Tính ra, em định trả lễ nghĩa, cũng không có gì đáng trách, anh sẽ đưa em về nhà một chuyến ——”

hai năm sau đó, Lý Mính Hưu đều sẽ cùng Dư Tễ Đan vào lễ trừ tịch cùng nhau trở về, nhưng hai người ở đó một lát liền sẽ rời đi, lại trở lại gia đình nhỏ của họ. 

***

Khi chuông cửa vang lên, màn đêm sớm đã buông xuống.

Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu ngọt ngọt ngào ngào ở trong bếp chuẩn bị cơm tất niên.

“Keng keng keng ——”

Lý Mính Hưu một bên điên cuồng đảo muỗng xào, một bên hỏi Dư Tễ Đan: “ Mấy giờ rồi em?”

Dư Tễ Đan xoay đầu nhìn đồng hồ treo tường, kinh ngạc một chút: “9 giờ rồi… Còn chưa đến giao thừa, đêm ba mươi ai lại đến đây nhỉ?”

Cô nghiêm túc nhìn Lý Mính Hưu: “Bạn bè và nhân viên của anh hẳn là không biết anh đang ở nơi nào đúng không? Tiểu khu này của chúng ta không xa hoa, hơn nữa, căn phòng này còn là do em thuê……”

Bất động sản của Mính Hưu nhiều như sao, chỉ sau khi mở công ty một thời gian liền có không ít, càng đừng nói đến các loại trang viên, nhưng họ vẫn luôn chưa công khai tài sản, sau khi kết hôn ở chung cùng sinh hoạt đều ở chung cư Dư Tễ Đan năm đó độc thân từng sống.

Đối với Dư Tễ Đan mà nói, chính mắt cô thấy bi kịch của cô út, đối với biệt thự gì đó quả thực có bóng ma tâm lý, hơn nữa phòng của cô cho dù hai người ở cũng dư dả, lại tinh xảo và ấm áp, không chút nào chen chúc, hà tất phải đổi? Đối với Lý Mính Hưu, nơi vợ ở chính là nhà, cô thích ở đâu anh đương nhiên liền đi theo cô ở đó.

“………… anh nghĩ bọn họ hẳn là biết.” Lý Mính Hưu cười cười, “Nhưng theo lời em, ngay lúc này bọn họ cũng sẽ không tới gặp anh.”

Dư Tễ Đan đem sủi cảo trong tay đặt trên thớt, “em đi mở cửa.”

“Keng keng keng ——”

“Tới đây……”

Dư Tễ Đan thổi rớt bột mì trên đầu ngón tay, mở cửa.

Đứng phía sau cửa, là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Dư Tễ Đan nhướng mày, cười nói: “sao lại là hai người?”

Không đợi đôi phu thê trẻ tuổi trước mặt mở miệng, kết tinh tình yêu của hai người đã trả lời, cánh tay Bập Bẹ vừa nhấc, vừa cười tủm tỉm: “Nha nha nha ~”

Lúc này Lý Mính Hưu đã kéo cửa phòng bếp, anh không đi ra, trực tiếp hỏi: “Là Đường Chu và Hải Âm?”

Bùi Hải Âm nở nụ cười, chào hỏi Dư Tễ Đan: “chị dâu.”

Dư Tễ Đan chạy đến cửa lớn, nhiệt tình mà mời bọn họ vào, thay giày bằng dép lê đi tới phòng bếp: “Là đi cùng Hải Âm…… làm sao anh biết được?”

Cô đem dép lê mới tinh đi tới cửa, giương mắt hỏi Lý Đường Chu: “tụi em định như thế nào? Sẽ ở lại đây? Chẳng lẽ là cùng uống trà và ăn sủi cảo sao?”

Lý Đường Chu lời ít mà ý nhiều: “Không phải……”

Bùi Hải Âm nhẹ nhàng vỗ Bập Bẹ, sau đó nói: ’’Vừa lúc đi ngang qua bên này, em liền đề nghị qua đây cùng chị dâu. Rốt cuộc người Trung Quốc chúng ta ăn tết như vậy sao, thật náo nhiệt.”

Dư Tễ Đan đóng cửa lại: “Đúng vậy, nếu không phải bọn chị cho rằng em khẳng định muốn ở bên kia ăn tết, đã sớm kêu em lại đây.”

“Nha nha nha ~”

Bập Bẹ trong lòng ngực Bùi Hải Âm hưng phấn mà quơ chân múa tay.

Dư Tễ Đan nựng Bập Bẹ một chút, nói với Lý Đường Chu và Bùi Hải Âm: “Hai người cứ ngồi trước, chị vào phòng bếp pha trà, còn sủi cảo hôm nay bọn chị làm nhiều lắm, nhưng món chính vẫn là vằn thắn.”

Bùi Hải Âm chớp chớp mắt: “ để em giúp chị gói?”

Dư Tễ Đan lập tức cười xua tay: “em cứ ở lại với Bập Bẹ đi,con cái so với sủi cảo quan trọng hơn nhiều.”

Bập Bẹ cười đến mi mắt cong cong, giọng to lớn vang dội: “Nha nha nha nha ~”

Chờ Dư Tễ Đan trở lại phòng bếp, Lý Mính Hưu đang xào, cô bắt đầu giúp Lý Mính Hưu chuẩn bị tỏi, một lát sau, cô đem tỏi đặt vào một cái chén nhỏ, lại tiếp tục bắt đầu làm vằn thắn.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao biết là Hải Âm và Đường Chu?”

“Rất đơn giản” Lý Mính Hưu không ngừng xào, “anh ở phòng bếp nghe được tiếng Bập Bẹ kêu.”

“…………” Dư Tễ Đan hướng mặt về anh mà nói, “Bập Bẹ thật sự rất đáng yêu… em thật hâm mộ Hải Âm và Đường Chu, Bập Bẹ đáng yêu lại hiếu động.”

Lý Mính Hưu: “…………”

Hâm mộ Bùi Hải Âm là bình thường, nhưng hâm mộ Lý Đường Chu……

Dư Tễ Đan nghiêm túc sao?

Theo anh biết…… tiểu tử Bập Bẹ kia đối với ba anh xuống tay không phải là vô tình 

Giống nhau sao…

Lý Mính Hưu hết nói nổi.

Dư Tễ Đan lập tức cầm lấy một cái muôi, đôi tay lướt qua, Lý Mính Hưu chậm rãi đem nồi ếch thơm phức đến cho Dư Tễ Đan —— động tác của hai người phối hợp ăn ý rất tự nhiên, hiển nhiên bọn họ hằng ngày đều như thế.

Dư Tễ Đan đưa môi lên mũi nhè nhẹ ngửi qua một cái, vừa lòng mà chậc lưỡi.

***

Khi bốn người cộng thêm một em bé nhỏ ngồi vây quanh bàn ăn, bên ngoài pháo hoa đã hết đợi này đến đợt khác nổ vang động cả trời đêm.

Lý Mính Hưu mở một lọ rượu nho, một bên Lý Đường Chu rót rượu một bên hỏi: “Hai người từ đâu lại đây? Để anh đoán xem ——”

Anh dừng lại một chút, “Không có gì bất ngờ mà nói, hai đứa là từ nhà cũ lại đây.”

Lý Đường Chu gắp cho Bùi Hải Âm đồ ăn, sau mới liếc mắt một cái, “Anh biết rõ mà còn cố hỏi?”

Dư Tễ Đan ngẩn người, “Nhà cũ?”

Lý Mính Hưu thuần thục mà gắp một miếng nghêu, đút cho Dư Tễ Đan, anh cười lạnh một tiếng: “Hay là dì Chương và dì Phương kia lại nháo lên? Anh thật bội phục ba, cũng không còn trẻ tuổi gì nữa. Hiện tại chúng ta đều đã lập gia đình, hai đứa cũng có con cái cả rồi, rõ ràng có thể hưởng ngày lành con cháu vòng quanh đầu gối, lại không muốn, mỗi năm trong nhà mấy dì đều phải làm ầm ĩ như vậy ông ấy cũng chịu được?”

“Anh sai rồi.” Lý Đường Chu cười như không cười mà nói, “Hôm nay cũng không phải là dì Chương và dì Phương, mà là bọn họ liên hợp lại, đối phó người khác …… Ai, em thật ra không có gì, loại chướng khí mù mịt này từ nhỏ đã thấy nhiều, chỉ là hiện tại đã không còn nhỏ nữa…”

Dư Tễ Đan: “…………”

Thì ra sau khi cô rời khỏi cùng Lý Mính Hưu, nhà cũ kích thích như vậy sao……

Đề tài “nhà cũ”, dừng ở đây, mọi người ăn ý đều không nhắc lại.

Mọi người lại nói đùa trong chốc lát, Lý Mính Hưu từ trong lò nướng mang ra một đĩa cá nướng còn bốc hơi nóng, góp phần cho bữa cơm tất niên.

Bập Bẹ Ở trong lòng ngực Bùi Hải Âm vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, đột nhiên chân ngắn nhỏ cùng cánh tay không ngừng giãy giụa, kêu to “Nha nha nha a a a”.

Bùi Hải Âm nhẹ nhàng mà vỗ thân thể nó, trấn an nó: “Bập Bẹ, Bập Bẹ ngoan ~”

Hải Âm có vỗ về như thế nào, Bập Bẹ hoàn toàn mắt điếc tai ngơ mà điên cuồng làm ầm ĩ.

Dư Tễ Đan lo lắng nhìn Bập Bẹ: “nó không thoải mái chỗ nào đúng không? Lạnh? nóng? hay là đói bụng?”

Lúc này, Lý Đường Chu mặt không thay đổi, gắp một ngụm cá nướng nhét vào trong miệng, lại buông chiếc đũa, bế lấy Bập Bẹ từ trong lòng ngực.

Bập Bẹ được ba ba ôm ấp, liền không gọi không nháo, mắt to chớp chớp, ngoan ngoãn an tĩnh.

Dư Tễ Đan xem ngây người, kinh ngạc cảm thán nói: “thì ra Bập Bẹ đòi ba ba sao?”

Lý Mính Hưu: “…………”

Đường Chu lạnh nhạt.

Bùi Hải Âm cười nhẹ, nhẹ nhàng nhấc chiếc đũa.

Sau đó trên bàn cơm liền xuất hiện hình ảnh thần kỳ ——

Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan ngồi ở một bên, ngọt ngào mà đút cho nhau ăn.

Mà bọn họ đối diện……

Bùi Hải Âm từng chút từng chút mà đang ăn cơm.

Lý Đường Chu…… ôm Bập Bẹ, vừa xem Bùi Hải Âm ăn cơm.

Bùi Hải Âm đương nhiên sẽ không quên vất vả của Lý Đường Chu, cô không ngừng gắp đồ ăn lên muỗng cho Lý Đường Chu, ôn nhu nói: “chồng à, anh vất vả rồi.”

Mỗi khi Bùi Hải Âm đút Lý Đường Chu, Bập Bẹ liền phải “Nha nha nha” bất mãn mà kêu lên vài tiếng.

Dư Tễ Đan lập tức hiểu ra, quả thực muốn cười ——thật sự là một đứa bé lanh lợi, đây là đang đau lòng cho mẹ sao, không muốn mẹ bởi vì ôm nó mà không rảnh ăn cơm, quay đầu khi dễ ba.

Lại xem thái độ của ba người đối diện, hiển nhiên này cũng không phải sự kiện bất ngờ, mà hẳn là…… sự kiện thường nhật rồi.

Dư Tễ Đan quả thực sắp cười đến chết.

Đây chính là Lý Đường Chu! Đường đường là Lý nhị thiếu phong cảnh vô hạn, như vậy thì còn phong độ sao?

Dư Tễ Đan nhìn về phía Lý Mính Hưu, hiển nhiên anh cũng cười cười.

Cô buông chiếc đũa: “Đường Chu, cậu có muốn chị ôm Bập Bẹ một lát để ăn một chút gì không?”

“…………” Lý Đường Chu mặt vô biểu tình mà nhìn về phía Dư Tễ Đan, “Không có việc gì, nó lúc này sẽ không từ bỏ em để người khác ôm đâu……”

Vào thời điểm Lý Đường Chu nói, Dư Tễ Đan thấy Bập Bẹ vứt cho cô một ánh nhìn...

Trái tim của Dư Tễ Đan đều sắp bị sự dễ thương của Bập Bẹ làm cho tan chảy……

Đáng yêu quá đi!

Lúc sau Bùi Hải Âm hoàn toàn ăn xong rồi, bé con mới hạnh phúc mà về tới trong lòng Bùi Hải Âm, hai mẹ con còn dán dán mặt, cụng cụng đầu.

Dư Tễ Đan với vẻ mặt hâm mộ mà nhìn Bùi Hải Âm cùng Bập Bẹ, lại quay đầu nhìn về phía Lý Mính Hưu.

Lý Mimh Hưu đang chậm rãi nhấp rượu nho, hoàn toàn không chú ý tâm lý biến hóa của Dư Tễ Đan.

***

Bởi vì Bập Bẹ ngủ sớm, Bùi Hải Âm cùng Lý Đường Chu ăn xong sủi cảo liền rời đi.

Lý Mính Hưu đem đồ ăn vào phòng bếp xong, vừa đi tiến phòng khách, Dư Tễ Đan liền đi lên.

Không đợi Lý Mính Hưu phản ứng lại, anh liền bị Dư Tễ Đan hôn lên.

Lý Mính Hưu đối với việc Đan Đan nhiệt tình không hề chống cự.

Trong một giây ngắn ngủn, Lý Mính Hưu liền ôm eo Dư Tễ Đan, một tư thế tiêu chuẩn “ôm Công chúa” bế cô lên.

Phòng ngủ ——

Hai người đến giường, một bên hôn đối phương thật sâu, một bên thuần thục mà giúp đối phương cởi quần áo.

Thời điểm tên đã trên dây, trong đầu Dư Tễ Đan sớm đã là hồ nhão, cô híp mắt, mơ mơ màng màng, nhưng thanh âm nhỏ vụn khiến cô mở choàng mắt.

Đó là âm thanh của Lý Mính Hưu khi xé "an toàn”.

“Không…… Không cần……”

Dư Tễ Đan nhẹ nhàng cầm tay Lý Mính Hưu, “Anh, không cần mang...”

Lý Mính Hưu nhíu hạ mi: “Ý em là...?”

“em…… em...” Dư Tễ Đan khó nhịn nước mắt, “em muốn… em muốn...cùng anh sinh con.”

Lý Mính Hưu vẫn không nhúc nhích.

Dư Tễ Đan nhắm mắt đợi nửa ngày, cũng đợi không được Lý Mính Hưu.

Cô bất mãn mà mở mắt ra: “anh sao vậy? Chẳng lẽ anh không muốn sao? Con của chúng ta……”

Lý Mính Hưu: “…………”

Đúng thật là…… Không muốn ……

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, dùng cẳng chân không ngừng đá anh, giọng nói tràn đầy ủy khuất: “Nếu anh không muốn, vậy không sinh, sau này sẽ không nhắc lại……”

“được được được, Đan Đan ngoan——” Lý Mính Hưu gắt gao mà ôm lấy Dư Tễ Đan, “ em muốn cái gì mà anh không cho em? anh không phải không muốn, anh chỉ sợ sau này có rồi, trong mắt, trong lòng em đều là con cả, địa vị của anh có nguy cơ……”

Dư Tễ Đan không nhịn được, cười một chút, lúc sau cô cũng ôm lấy Lý Mính Hưu, làm nũng nói: “Mính Hưu...”

Lý Mính Hưu hôn cô, cướp lấy toàn bộ hô hấp của cô.

Âm thanh của pháo hoa cũng không che dấu được âm thanh của hạnh phúc.

Ánh trăng cũng đỏ bừng mặt, lặng lẽ trốn vào ôm ấp mây.