Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Chương 4



"Có đứa thầy cũng không biết đầu nó mọc ra kiểu gì! Xuống trần gian cái nó chả làm chuyện gì đứng đắn cả. Hết trộm đồ ăn, bùa ẩn thân bị rơi cũng không biết, vẫn còn ngồi đó ăn được. Bị người ta bắt được cũng không biết giải thích cho đúng, xong còn sử dụng phép thuật biến mất vô căn cứ trước mặt mọi người... Còn ngồi đó nói chuyện được hả, thầy nói em đó, Thần Hải!" - Ty Mệnh tức run cả tay cả chân, râu ria cũng sắp xiêu vẹo đến nơi.

Thần Hải lập tức cúi đầu với vẻ ỉu xìu.

Ty mệnh chắp tay sau lưng, tiếp tục khiển trách: "Thần Hải, em viết kiểm điểm ba nghìn chữ về chuyện hạ phàm ngày hôm nay cho thầy, viết không xong không được về. Trừ Thần Hải ra, lớp chúng ta còn có năm em lén sử dụng phép thuật và bị người ta chụp được! May mà còn có Kỳ Nguyệt âm thầm giải quyết cho, các em cũng phải viết kiểm điểm một nghìn chữ..."


Ty Mệnh đứng trên bục giảng, răn đe những học sinh sử dụng phép thuật một cách tùy tiện dưới trần gian. Thế nhưng trong danh sách những người làm trái luật kia lại không có tên Nguyễn Thu Bình. Tất nhiên là do pháp thuật tăng tốc của anh còn không nhanh bằng xe ô tô, bởi vì nguồn năng lượng quá yếu, vòng tay cũng không theo dõi được.

Cũng đúng, dù sao tu vi của anh đã chững lại được khoảng 100 năm, sau khi hạ phàm lại còn bị suy yếu đi những chín phần, pháp lực yếu là điều đương nhiên.

Nguyễn Thu Bình không nghĩ đó là chuyện nhục nhã, ngược lại, anh cảm thấy đây là chuyện vô cùng may mắn. Anh nhẩm hát trong lòng, vui vẻ cúi đầu xuống, cầm bút và bắt đầu viết lên bản ghi chép về người lịch kiếp mà thầy vừa phát cho.

Điền rồi lại điền, Nguyễn Thu Bình không vui nổi nữa.


Nhìn cổ tay đã từng bị còng của mình, nghĩ đến việc bị thằng nhóc Úc Hoàn năm tuổi đó lừa gạt đến quay mòng mòng, Nguyễn Thu Bình nghiến răng nghiến lợi. Anh đặt bút xuống phần "Khuyết điểm của người được ghi chép", bắt đầu viết một tràng: Xảo trá, nham hiểm, quỷ kế đa đoan, toàn nói dối...

Không được, không viết được nữa, anh đã viết đến mức chữ cái díu dít vào rồi.

Nhìn mười mấy khuyết điểm của Úc Hoàn được liệt kê chằng chịt trên giấy, Nguyễn Thu Bình mới thở một hơi dài vì nhẹ nhõm, sau đó đặt bút xuống.

Tiếp theo là "Ưu điểm của người được ghi chép".

Không có ưu điểm, không viết!

Nguyễn Thu Bình bĩu môi, tiếp tục điền những nội dung bên dưới.

"Hành trình ngày hôm nay của người được ghi chép".

Nguyễn Thu Bình hơi dừng bút. Dựa theo quy định, vốn dĩ anh không nên gặp gỡ Úc Hoàn, cũng không nên trò chuyện quá nhiều với hắn. Vì thế, anh chỉ có thể xóa sạch toàn bộ dấu vết của mình trong ghi chép.


"Người được ghi chép bỏ nhà ra đi, sau đó núp bên cạnh những thùng sơn trong nhà máy bỏ hoang. Sau khi bị người mổ lợn phi pháp phát hiện, cậu bé chạy trốn. Người cậu bé định xin nhận nuôi từ chối cậu bé, cuối cùng cậu bé bị bắt về nhà."

Nguyễn Thu Bình nhìn những dòng ghi chép không hề có dấu vết gì của mình, cứ cảm thấy là lạ.

"Cả lớp có thể mang bản ghi chép này về nhà viết, sáng sớm ngày mai mới phải nộp. Những người bị phạt viết kiểm điểm phải ở lại, những người khác có thể đi về!" - Ty Mệnh nói.

Nguyễn Thu Bình vừa mới về đến nhà thì đã thấy bố đang đứng đợi ở cửa, mặt mũi ông đầy vẻ vui mừng.

"Sao bố vui thế?" - Nguyễn Thu Bình hỏi với vẻ mong đợi - "Có chuyện gì vui ạ?"

Nguyễn Thịnh Phong lấy một chiếc hộp nhỏ từ đằng sau ra, khuôn mặt đắc ý vô cùng: "Thu Bình, đố biết đây là cái gì?"
"Cái gì ạ? Trông thần bí thế!" - Nguyễn Thu Bình cũng hơi tò mò.

Nguyễn Thịnh Phong vừa mở cái hộp được gói ghém rườm rà kia ra, vừa nói: "Hôm nay ấy, bố dẫn Đông Đông đi ra chợ giao dịch. Có vẻ như ngọc bội anh cho nó phát huy tác dụng, hôm nay Đông Đông may mắn lắm, chơi trò nào cũng thắng lớn, thế là bố cắp nó đi chơi bốc hộp ngẫu nhiên..."

Nguyễn Thu Bình dở khóc dở cười: "Kìa bố, vận khí nhà mình như này rồi, bố vẫn đi chơi trò đó được. Bố quên vì sao nhà mình bay mất hai con sư tử bằng vàng rồi à?"

"Ôi thôi thôi, anh đừng có xoắn quẩy, nghe bố nói nốt..."

"Rồi bố nói, bố nói đi."

"Sau đó ấy, bố cắp Đông Đông đi chơi cái trò bốc hộp ngẫu nhiên. Bố bốc cái rẻ nhất, anh đoán xem Đông Đông mở được cái gì...? Đông Đông mở ra viên kim đan ngưng tụ linh hồn mà Thái Thượng Lão quân mất vạn năm mới luyện thành một viên đấy!" - Nguyễn Thịnh Phong vừa dứt lời, hộp đựng đan cũng đã mở ra. Bên trong thực sự có một viên đan dược tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.
"... Ngưng tụ linh hồn?"

"Đúng, chính nó, chính là viên đan có thể giúp thần tiên tăng tu vi đấy! Tu vi của anh đang bị chững lại khoảng 100 năm mãi không tăng còn gì, có viên đan này rồi, anh chắc chắn có thể tháo gỡ được nút thắt này... Cái thằng nhãi thần May Mắn gì gì đó sau khi lịch kiếp có thể phong thần thì có làm sao? Con trai bố sau khi gỡ được xong, cũng có thể ngay lập tức được phong thần nhé! Phong thần xong xuôi, anh sẽ là thần Xui Xẻo chân chính, đến lúc đó anh thừa sức khống chế được vận xui, cũng sẽ không xui xẻo như bây giờ..."

Nguyễn Thu Bình nhếch khóe miệng: "Bố nói xa quá, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa ạ. Với cái tu vi rách rưới này của con, nếu muốn lịch kiếp phong thần, chắc cũng phải chờ mấy vạn năm nữa..."

"Toàn nói vớ vẩn, làm sao mà những mấy chục ngàn năm. Nhìn Úc Hoàn đấy, em rể anh đấy, sống hơn hai trăm năm là phải lịch kiếp phong thần rồi, con trai bố cũng không được kém cạnh!:
Chậc chậc, vừa mới gọi hắn là thằng nhãi thần May Mắn, giờ đã đổi sang em rể mình rồi...

"Nhanh ăn viên đan này đi, ăn xong rồi thì đi luyện công. Trước hết cứ đặt mục tiêu nhỏ đã, tranh thủ trong vòng 100 năm là có thể phong thần thành công!" - Nói xong, Nguyễn Thịnh Phong sử dụng phép thuật để đặt viên đan kia vào lòng bàn tay Nguyễn Thu Bình.

Anh cầm lấy nó rồi nói: "Thể chất của con thích hợp với việc vừa luyện công vừa uống thuốc hơn, như vậy dễ hấp thu."

"Cũng được, luyện một lúc xong nhớ ăn đấy."

"À đúng rồi..." - Nguyễn Thu Bình đi vào trong phòng rồi nhìn xung quanh - "Đông Đông đâu rồi ạ? Sao nó không ở nhà?"

Nguyễn Thịnh Phong vuốt mũi: "Đông Đông... Hai ngày này vận khí nó cũng tốt, nên mẹ anh bế nó ra ngoài rồi."

"Đi đâu thế?" - Nguyễn Thu Bình bỗng có một dự cảm chẳng lành.
"... Đi đến chỗ quản lý Cửa Phù Hoa."

"Đi ra đấy làm gì ạ?"

"Thì... Em gái anh có hôn ước với thần May Mắn mà, cũng được khắc trên đá rồi. Nhưng mà em nó tuổi còn nhỏ, mười mấy năm nữa mới chính thức lập gia đình được. Mẹ anh sợ kéo dài lâu quá thì thanh niên họ Úc kia đổi ý. Dù sao lúc đó người ta thành thần rồi, sợ gì mấy chục tia sét... Sau đó, mẹ anh định xin phép đi du lịch dưới trần gian, hạ phàm tầm mười mấy ngày trên đây, tương đương mười mấy năm dưới đó đó. Bao giờ trở về thì em gái anh thành thiếu nữ rồi, có thể kết hôn... Cách này gọi là trưởng thành chênh lệnh, lúc bố còn nhỏ nó phổ biến lắm..."

"Trưởng thành chênh lệch cái khỉ gì không biết! Bố! Bố cũng đồng ý à?!"

"Bố... bố không đồng ý, nhưng mẹ anh muốn thế."

Không được không được không được... Nhất định phải tìm cách ngăn cản...
Đúng lúc này, Hạ Phù Thủy bế Nguyễn Đông Đông từ xa bước tới, thái độ khó chịu ra mặt.

Nhìn biểu cảm này, có lẽ không được như ý bà rồi.

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng lùi về sau vài bước để cách xa Đông Đông một chút.

"Tức chết luôn." - Hạ Phù Thủy đưa Nguyễn Đông Đông cho Nguyễn Thịnh Phong bế, bắt đầu oán trách: "Quản lý Cửa Phù Hoa nói khoảng thời gian này kiểm tra nghiêm ngặt lắm, đợi hai tháng sau mới cho tôi đi, qua hai tháng thì thần May Mắn về rồi còn đâu... Hai người xếp trước tôi xin được, thế sao tôi lại không được... Đông Đông nó đeo ngọc bội của thần May Mắn rồi còn gì, sao tôi thấy nó chả có tác dụng gì..."

Tuyệt quá ngọc bội may mắn ơi!

Nguyễn Thu Bình lẳng lặng khen nó trong lòng.

Sau khoảng hai giờ đồng hồ luyện công, ngày nào Nguyễn Thu Bình cũng về phòng rồi bắt đầu suy nghĩ kế sách.
Anh bước tới cửa sổ, vén rèm lên, nhìn sang phòng của Nguyễn Đông Đông ở một căn nhà khác. Xem ra, chuyện tìm người khiến Úc Hoàn yêu đến khắc cốt ghi tâm là một chuyện vô cùng cấp bách.

Bây giờ ngay cả cái gì mà "Trưởng thành chênh lệch" cũng làm rồi, không biết sau này người mẹ kính yêu của anh còn muốn bày trò gì nữa. Hôm nay hạ phàm anh gặp chút chuyện, chưa làm việc chính được. Mai xuống đó anh nhất định, chắc chắn phải trói buộc Úc Hoàn với "thanh mai trúc mã" của hắn.

Ý chí chiến đầu tràn ngập trong lòng Nguyễn Thu Bình.

Ngay lúc anh định đi tắm rửa rồi ngủ, ánh mắt bỗng liếc tới nhật ký ghi chép chuyện vui trong ngày mà anh viết đã lâu ở trên bàn.

Hôm nay không có chuyện gì vui, không viết.

Không, nhất định phải viết.

Anh sinh ra đã xui xẻo thế rồi, đã thế cuộc sống mỗi ngày chẳng có tí chuyện tốt chuyện vui gì, sống sao nổi?
Nguyễn Thu Bình xót xa lắc đầu, lau qua khóe mắt không có chút nước mắt nào của mình, sau đó ngồi lên ghế, bắt đầu ghi chép chuyện vui ngày hôm nay.

Ừ thì, chuyện vui các thứ... cũng có.

Chẳng qua anh nhớ tới cái cảnh bị người ta lừa gạt nên không muốn thừa nhận mà thôi.

Hôm nay có người nói với anh, bằng một cách vừa ngây thơ hồn nhiên vừa chẳng sợ hãi, rằng nếu lây xui xẻo của anh cho em, có phải anh sẽ không gặp xui nữa đúng không. Với cả, đây là lần đầu tiên anh hứa hẹn với người ta. Người ta còn muốn anh giữ lời, còn nói sẽ đợi anh.

Ngoài ra...

Nguyễn Thu Bình nhìn cánh tay phải đang cầm bút của mình.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh nắm tay người khác, thậm chí còn dắt nhau đi một đoạn đường.

Nguyễn Thu Bình hít sâu một hơi, chuẩn bị gập sổ lại.

Đừng nghĩ nữa, có khi những điều này đều là trò lừa bịp của thằng nhóc lừa đảo kia đó.
Nhưng mà...

Nguyễn Thu Bình vẫn cúi đầu xuống, sau đó viết hết những điều này vào sổ nhật ký.

......

Trong lúc vô tình, anh viết đầy một mặt giấy luôn rồi. Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, anh ngay lập tức lật sang trang khác rồi viết:

"Chuyện vui thứ bảy: Hôm nay ghi lại những chuyện vui trong ngày, cũng là lần đầu tiên viết đến mức phải lật sang trang mới."

......

"Thanh mai trúc mã, thanh mai trúc mã, thanh mai trúc mã..."

Trước khi Nguyễn Thu Bình hạ phàm, anh liên tục nhẩm đi nhẩm lại trong lòng.

"Nhất định phải tìm một "thanh mai" có tình cảm sâu đậm cho Úc Hoàn..."

Ba giây sau.

Nguyễn Thu Bình thành công hạ phàm.

Anh mở mắt ra, bi thương khó có thể kiềm chế: "Trời ơi, biệt thự trên núi, tôi kiếm thanh mai cho thằng nhóc kia kiểu gì?"

"Thanh... Thanh mai... Là gì thế?!"

Giọng nói nho nhỏ, mềm yếu, quen thuộc bỗng dưng cất lên. Nguyễn Thu Bình ngạc nhiên, nhìn quanh tứ phía, nhưng chẳng có ai xung quanh đây cả.
Ảo giác à?

"Anh..."

Lại là một tiếng hô lên.

Nguyễn Thu Bình sờ sờ lỗ tai, hơi nghi ngờ không biết có phải thính lực của anh có vấn đề rồi hay không. Nếu không thì tại sao anh lại nghe được giọng nói của Nguyễn Đông Đông ở chỗ này nhỉ?

Anh nhìn trái nhìn phải một lúc, chợt phát hiện trong túi áo mình hơi phồng lên. Nguyễn Thu Bình móc túi ra thì thấy một túi gấm là lạ. Đây không phải túi gấm bình thường, mà là túi Càn Khôn, có thể đựng được khoảng 30 cân đồ đạc.

Tự dưng Nguyễn Thu Bình có cảm giác chẳng lành.

Anh run rẩy kéo dây buộc túi Càn Khôn, chiếc túi bỗng càng ngày càng lớn, sau đó Nguyễn Đông Đông núc ních bò ra. Cô bé đứng trên mặt đất, bắt đầu đi hái hoa hái cỏ bằng một vẻ mặt vô cùng tò mò.

Đúng lúc đó, Nguyễn Thu Bình mò được một tờ giấy trong túi. Trên đó có chữ của Hạ Phù Thủy:
"Mẹ tìm được cách hạ phàm, nhưng không dắt Đông Đông xuống theo được. Con cứ trông nom nó trước, mẹ đến sau. Nhớ, cố mà không sờ vào em gái con đấy."

Nguyễn Thu Bình tức run cả tay.

—— Thì ra không đường đường chính chính hạ phàm được thì lại lén lút như này. Lại còn giao cho mình, người mẹ già của anh muốn gả Đông Đông ra ngoài lắm rồi đúng không?!

"Anh tới thật rồi!" - Tiếng hò reo mang vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ không giấu được vang lên.

Nguyễn Thu Bình nghe thấy thế thì quay lại nhìn.

Anh chỉ thấy ở đó có một bé trai đang chạy tới chỗ anh với vẻ mặt đầy mừng rỡ. Bởi vì chạy quá nhanh, thậm chí gương mặt trắng nõn không tỳ vết của đứa bé đó còn xuất hiện một màu đỏ hây hây. Nó nhè nhẹ thở gấp, nhưng không thèm để ý tí gì về điều đó, đôi mắt sáng ngời và trong suốt của cậu bé trông như thể kim cương phát sáng: "Thế mà em thực sự có thể đợi được..."
Úc Hoàn bé còn chưa nói hết thì đã ngừng lại. Nó nhìn Nguyễn Đông Đông đang đứng đằng sau Nguyễn Thu Bình, nụ cười chậm rãi biến mất.

Cách chiếc lan can màu đen của biệt thự, đứa bé nhìn Nguyễn Thu Bình, ánh mắt đen kịt lại như mực, trong giọng nói chứa đầy sự hờn giận không thể nào giấu diếm: "... Anh không thể mang em đi, nhưng lại có thể nuôi đứa trẻ khác đúng không?"

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc học sinh đã hạ phàm, Ty Mệnh đang vô cùng mất kiên nhẫn khi lật xem bản ghi chép thần tiên lịch kiếp của cả lớp.

Viết cái gì thế này?

Ty Mệnh toàn chê.

Bỗng dưng, tầm mắt của ông dừng lại ở bản ghi chép của Nguyễn Thu Bình.

Phần "Khuyết điểm của người được ghi chép", nhìn một cái là biết những nội dung trước đã bị xóa đi bởi phép thuật hết sức gà mờ. Trên mặt giấy bẩn bẩn chỉ còn lại bốn chữ:
- Quá đỗi thông minh.

"Ưu điểm của người bị ghi chép" cũng chỉ có bốn chữ:

- Lòng bàn tay nóng.