Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 63



Dương Thiên Du cố bày ra vẻ mặt kinh ngạc này thật sự khiến người ta chán ghét mà!!!

Quan Hề suýt đã trợn trắng mắt: “À, trước nay anh ấy sẽ không bao giờ mang công việc về nhà, có một số việc không nói với tôi cũng rất bình thường thôi.”

Ting ——

Thang máy đến, Quan Hề đi vào.

Dương Thiên Du cũng đi theo vào, nói: “Cũng chỉ như vậy thôi sao, tôi đoán chắc là…. Cậu ta sợ sau khi biết cô sẽ đòi chia tay với cậu ta đấy?”

Quan Hề nhíu mày: “Không biết rốt cuộc là cô muốn nói gì? Nếu không thì nói thẳng luôn đi?”

Lúc này vẻ mặt Dương Thiên Du ẩn chứa đầy ẩn ý, dường như có hơi thương tiếc, nhưng rõ ràng lại đang xem kịch vui, chẳng ra gì cả, nhìn mà phát chán: “Em ba của chúng tôi đấy, không phải đầu năm nay vừa giành lấy mảng khoa học kĩ thuật từ Gia Vinh sao, bọn tôi nghĩ nếu cậu ta làm tốt thì thôi cũng được. Nhưng hóa ra, cậu ta giành lấy lại chẳng thể làm tốt. Gần đây chúng tôi mới biết bên cậu ta thua thiệt rất nhiều tiền, tôi thấy cậu ta vì đắp lỗ hỏng mà đến nguồn vốn lưu động của mình cũng sắp gãy rồi kia kìa.”

“….”

“Bây giờ rất nhiều cổ đông và nhân viên cấp cao trong công ty đứng ra bày tỏ bất mãn, lần này công ty khoa học kĩ thuật đổ nợ, Giang Tùy Châu tự biết bản thân không giải quyết được, không biết đã hại tổng công ty tốn bao nhiêu tiền để bổ sung nữa.”



Thang máy lên thẳng tầng 27, Dương Thiên Du đi ra ngoài với khuôn mặt đầy vui sướng,

Cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên cao.

Quan Hề nhìn con số tăng lên, chân mày dần dần nhíu lại.

Đứt vốn? Đổ nợ? Bổ sung?

Dương Thiên Du không thể nào lại lấy chuyện này để lừa gạt cô được, dù sao chỉ cần hỏi chút đã biết được chuyện này có phải thật hay không.

Vậy nên, có lẽ Giang Tùy Châu đã xảy ra vấn đề thật rồi….. Nhưng bây giờ ba anh muốn từ chức, chính là giây phút mấy người con trai tranh giành cấu xé lẫn nhau kịch liệt, anh xảy ra chuyện này, còn khiến các cổ đông đứng ra bày tỏ bất mãn, phản đối, điều này đối với anh mà nói là một tổn hại rất lớn.

Giang Tùy Châu chưa nói chuyện này với cô, điều này chứng tỏ anh vốn không muốn để cô biết.

Tại sao?

Để cô biết không phải là tốt hơn sao, có lẽ cô có thể giúp được anh đấy.

Tầng 32, đến phòng làm việc của Giang Tùy Châu.

Quan Hề đi ra ngoài, cô đứng ở cửa thang máy trong chốc lát, đột nhiên nhớ lại lúc trước. Nhớ lại ngày đó khi nói đến việc kết hôn, anh nói chờ sau khi anh hết bận khoảng thời gian này sẽ kết hôn. Bây giờ nghĩ ngợi một chút, chỉ là lĩnh chứng mà thôi, không phải nói về hôn lễ, thế cũng không cần kéo dài lâu chứ nhỉ? Không phải chỉ đến cục dân chính thôi sao?

Vậy có phải khi đó anh đã rơi vào tình cảnh này rồi không, anh chưa giải quyết xong mọi chuyện, không muốn kết hôn rồi kéo cô vào sao?

Quan Hề nhất thời cảm thấy vô cùng không vui, một mặt là vì Giang Tùy Châu giấu giếm cô, không nói thật với cô, hoàn toàn xem cô là người ngoài! Mặt khác chính là Dương Thiên Du, thái độ và cách cô ta nhìn cô lúc nói về Giang Tùy Châu vừa nãy khiến lửa giận của cô bốc cao ba trượng!

Ý gì đấy, cảm thấy Nhị Cẩu nhà cô không được việc, cảm thấy Nhị Cẩu nhà cô gây chuyện sao?

Cạn lời!!! Tiêu tiền nhà cô ta, ăn gạo nhà cô ta à! Xem cô ta oán trách kìa! Không phải là cảm thấy Giang Tùy Châu được lợi từ chồng cô ta đấy chứ! Hoàn toàn đang giễu cợt Nhị Cẩu nhà cô mà! Tức chết mất!

“Cô Quan?” Đang lúc Quan Hề đứng đó muốn giao chiến với người ta thì có một nhóm người đi đến từ hàng lang dài bên trái, người gọi cô là Chu Hạo.

Mà đi đầu trong nhóm người đó, không ai khác chính là Giang Tùy Châu.

Quan Hề thấy anh, nổi cơn giận dữ.

“Sao em đến đây.” Giang Tùy Châu dừng lại trước mặt cô, hỏi.

Quan Hề nhìn anh, tức giận nói: “Không phải sắp tan làm sao, đến đón anh đấy.”

Giang Tùy Châu hơi sửng sờ, nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ mới ba giờ mà.”

Quan Hề: “À, vậy thì em đến để hỏi xem có thể tan làm sớm hơn chút được không.”

“Hôm nay anh không về nhà được.” Giang Tùy Châu nói, “Vừa định gọi điện thoại cho em đây, bây giờ anh phải sang thành phố kế bên một chuyến, ngày mai sẽ về.”

“Gấp như vậy sao?”

“Ừ, có chút việc cần xử lí.”

Lúc nói Giang Tùy Châu đều quan sát Quan Hề, theo kinh nghiệm đã có, sắc mặt này của cô chắc chắn là ai đó đã trêu chọc cô rồi: “Em đến đây không phải để hỏi anh có thể tan làm chưa đúng không? Rốt cuộc là sao vậy.”

Có một nhóm người đứng phía sau, đương nhiên Quan Hề sẽ không thốt ra những lời Dương Thiên Du vừa nói, vì vậy cô mở túi xách ra: “Đưa đồ ăn cho anh.”

“Đồ ăn?”

“Tiểu Ngũ làm đấy, em cảm thấy ăn rất ngon, nên anh thử chút đi.” Quan Hề ra hiệu cho Chu Hạo, “Em đã mang đến rồi, nếu anh phải đi thì cũng phải mang theo.”

Chu Hạo vội vàng nhận lấy hộp giữ nhiệt.

Quan Hề lạnh nhạt nói: “Ngày mai mấy giờ về.”

“Có lẽ là buổi trưa.”

“À, vậy anh đi sớm về sớm, em về trước.”

“Em không vui à?”

“Không có, chỉ là làm việc thôi mà.” Sau khi Quan Hề nói xong cũng không chờ Giang Tùy Châu nói gì nữa, nhanh chóng đi vào thang máy.

Sau khi ngăn cách nhóm người kia bên ngoài thang máy, cô mới để lộ bộ dạng thở phì phò.

Về đến nhà, cô vốn định trực tiếp gửi tin nhắn chất vấn Giang Tùy Châu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng gõ chữ một hồi, lại xóa đi từng cái một.

Người như Giang Tùy Châu, không nói cho cô thì chính là không nói cho cô, dù bây giờ cô hỏi cái gì, chắc chắn anh cũng sẽ úp mở cho qua, nói mấy câu không đến nơi đến chốn hoặc nói với cô là không sao.

Quan Hề nghĩ lại họ của trước đây, từ lúc hai người chỉ dính dáng đến lợi ích, lúc cô cảm thấy anh quá lạnh nhạt thờ ơ, cảm thấy anh không yêu cô. Nhưng bây giờ….. Anh và cô không dính dáng gì đến lợi ích tiền bạc nữa, thì cô lại hy vọng anh có thể lên tiếng nói ra!

Vì cô không muốn chàng trai kiêu ngạo đó thất bại, càng không muốn thấy anh bị người khác cười nhạo.

Trước nay đều là anh dỗ dành cô, cưng chiều cô, nhưng thật ra thì cô cũng có thể làm điều ngược lại được.

Dương Thiên Du giễu cợt, nói rằng anh xem cô là đường lui. Cái này có gì hay mà giễu cợt, đương nhiên cô là đường lui của anh rồi. Không đúng, không chỉ là đường lui của anh, cô còn có thể lót đường giúp anh!!!

Đột nhiên Quan Hề không muốn hỏi Giang Tùy Châu gì nữa, hỏi nhiều như vậy thì có ích lợi gì, còn không bằng trực tiếp ra tay.

Vì vậy Quan Hề lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Dương Thanh ở Quan thị.

“Alo, Tiểu Quan tổng?” Đã lâu rồi Dương Thanh không nhận được cuộc gọi từ Quan Hề, lúc nhận được cũng có hơi kinh ngạc.

Quan Hề: “Có chút việc muốn em làm đây.”

“Chị nói đi ạ.”

“Em gửi danh sách tài sản của chị qua giúp chị, tất cả nhé.”

**

Lúc Giang Tùy Châu từ thành phố bên cạnh trở lại là hơn mười một giờ giữa trưa ngày hôm sau.

Vì đã hẹn ăn cơm ở nhà với Quan Hề, nên anh bảo tài xế lái xe đến Gia Lâm cảnh uyển.

Sau khi anh vào nhà, lập tức ngửi được mùi thơm của thức ăn, “Canh thời gian chuẩn xác như vậy sao?”

Quan Hề ngồi ở bàn ăn, đưa tay ra hiệu bảo với anh: “Về rồi à, có thể ăn cơm rồi đấy.”

“Dì đâu rồi em.”

Quan Hề: “Làm xong cơm nên em bảo dì đi trước rồi.”

Giang Tùy Châu không nghi ngờ gì, đi đến sau lưng cô, cúi người muốn hôn, kết quả lại bị Quan Hề che mặt.

Giang Tùy Châu: “….”

“Ăn cơm, bây giờ em không muốn hôn anh.”

Giang Tùy Châu kéo tay cô ra: “Sao vậy.”

Quan Hề kéo anh ngồi xuống bên cạnh: “Anh mau ăn cơm đi, ăn xong còn có việc nữa.”

“Chuyện gì.”

“Chờ lát nữa nói sau.”

Vẻ mặt Quan Hề có hơi nghiêm túc, Giang Tùy Châu thấy không cạy miệng cô được, cũng mặc cô, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu mấy lần, cảm thấy hơi bực bội.

Giang Tùy Châu có trái tim kim cương gì vậy, chuyện lớn như vậy sao mặt anh chẳng đổi sắc. Nhớ đến những ngày trước, trừ đêm hôm đó cô mới vừa về anh nói hơi mệt ra thì về cái không hề biểu hiện cái gì nữa cả.

Giang Tùy Châu cũng có thể nhận ra sự kì lạ của Quan Hề, vì vậy sau khi cơm nước xong, anh ra phòng khách ngồi, chờ cô đại tiểu thư này mở miệng.

Anh cảm thấy có thể cô lại muốn tạm chia tay, muốn nổi giận, hoặc là có chuyện gì đó cần anh xử lí. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn không cảm thấy có chuyện khó gì, dù sao nếu cô thật sự có việc lớn, sẽ có người nói cho anh biết.

“Ăn xong rồi, em có thể nói chưa?” Giang Tùy Châu uống một hớp nước, thong thả hỏi cô.

Quan Hề không trả lời, mà xách theo một chiếc túi đi từ trong phòng ra, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Giang Tùy Châu, đổ toàn bộ sổ đỏ, giấy tờ chứng nhận, hợp đồng hóa đơn lên bàn trà nhỏ trước mặt anh nhanh như chớp.

Giang Tùy Châu hơi sửng sốt vì trận lớn này, “Cái gì vậy.”

Quan Hề đứng nhìn anh: “Tài sản của em.”

“Hửm?”

Quan Hề nói thẳng thừng: “Em nhờ Dương Thanh sắp xếp lại giúp cả đêm hôm qua đó, có nhiều thứ em không biết, nhưng đại khái là ông nội chia cho em, bất kể là thế nào thì những thứ này đều là của em, hoàn toàn không phải số lượng nhỏ đâu.”

Giang Tùy Châu nhướng nhẹ mày: “Có ý gì.”

Quan Hề: “Thì là ý đó đó, em muốn nói em có tiền, em rất giàu có! Lúc trước chỉ là em không muốn đụng vào mà thôi, nhưng nếu em đã đụng, thì đây chính là một khoản rất lớn đó. Nên anh có thể tìm em nếu có vấn đề gì, đâu phải chỉ mình em là có thể tiêu tiền của anh chứ.”

“….”

“……”

Phòng khách bất chợt trở nên yên tĩnh.

Quan Hề thấy Giang Tùy Châu không nói một lời, chỉ nhìn cô, trong lòng nhất thời ngứa ngày. Nhưng cảm giác này lại bị sự kích động và cảm xúc mạnh mẽ của cô lúc này đẹp bẹp, “Sao anh không nói gì? Em không đùa đâu.”

Giang Tùy Châu ra hiệu tay với cô: “Em đến đây.”

Quan Hề cau mày đi đến bên cạnh anh, “Làm gì.”

Giang Tùy Châu trực tiếp kéo cô ngồi xuống đùi mình, ôm lấy hông cô: “Quan Hề, em nghe ai nói gì à?”

Quan Hề: “Đúng vậy, em nghe người ta nói đấy, ai bảo anh không chịu nói với em. Vốn dĩ ban đầu nghe chị dâu hai Dương Thiên Du của anh nói, em không tin 100% đâu, nhưng em cử một người sang công ty anh hỏi thăm, quả thật có chuyện như vậy! Giang Tùy Châu, chuỗi vốn lưu động của anh có một lỗ hỏng lớn, những cổ đông của công ty đều bất mãn, anh cho rằng có thể gạt được ai chứ.”

Giang Tùy Châu im lặng, nhìn cô không chớp mắt: “Thế nên bây giờ em muốn giúp anh lấp lỗ hỏng kia à?”

“Em có thể làm được.”

“Nhưng mà….”

“Em cũng nguyện ý làm.” Quan Hề cắt ngang lời anh, “Anh không cần cảm thấy điều này là mất thể diện, anh cũng không cần sợ em sẽ cảm thấy anh đang lợi dụng em. Chuyện lớn như vậy, em không suy nghĩ nhiều đến thế đâu, hơn nữa không phải chúng ta sắp kết hôn rồi sao, đó chính là tài sản chung. Họ muốn bắt nạt anh á, tuyệt đối không có khả năng nha, xem em chết rồi sao……”

Nói nói một hồi, giọng của Quan Hề dần yếu đi, vì cô thấy Giang Tùy Châu cười.

Trường hợp nghiêm túc như vậy! Anh lại cười hả??

Quan Hề hơi sửng sốt, bất mãn: “Không phải, em đang nói nghiêm túc đó, anh cười cái gì hả?”

Một sự kinh ngạc bất ngờ xảy ra.

Giang Tùy Châu chỉ cảm thấy trái tim mình như được một tấm lưới bao lại, nó buộc chặt, khiến những cảm giác vui sướng không cách nào giãi bày trong tim tràn ra hoàn toàn, mãnh liệt, bất ngờ một cách không thể đề phòng.

“Ngốc quá.” Giang Tùy Châu đưa tay nhéo mặt cô một cái, giọng điệu hơi trầm, “Không cần làm vậy.”

Quan Hề nóng nảy: “Sao lại không cần, không phải thiếu vốn lưu động sao. Không cần người khác giải quyết giúp anh đâu, em có thể giúp anh. Nếu không đủ thì còn rất nhiều tiền mặt, rất nhanh thôi, có một ít thì không thể nhanh như vậy, nhưng chỉ cần chờ môt chút thôi là được, anh….”

“Là giả thôi.”

“…. Cái gì?”

Giang Tùy Châu: “Không lấp được lỗ hỏng là giả, những gì Dương Thiên Du nói đều là giả.”

Quan Hề ngây người, nói: “Đến lúc này rồi anh không cần gạt em đâu, em nói em có đi tìm hiểu rồi mà.”

“Anh biết, nhưng chuyện này chỉ là giả, ngoại trừ ba mẹ và người của anh thì không ai biết đó là giả cả.”

Quan Hề: “….”

“Không nói cho em biết vì không cần thiết, hơn nữa em chỉ cần lo chuyện của mình thôi, không cần bận tâm mấy loại chuyện này.” Giang Tùy Châu cười nhẹ, ôm cô nói, “Phú bà nhỏ, tiền của anh có thể nuôi em cả đời, không cần hoảng hốt.”