Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 1: Nơi Tận Cùng Của Thế Giới




Ánh trăng mờ ảo, đường dốc gồ ghề, trên con đường hiu hắt, ánh đèn chợp tắt sáng tối liên hồi, trên con đường này có một người đàn ông đang từng bước di chuyển một cách đầy khó nhọc.

Người này động tác kì quái, tay vòng ra sau, chân hơi chùn xuống, giống như đang cõng một ai đó, nhưng dù nhìn theo cách nào thì cũng chỉ thấy một mình người đàn ông mà thôi, không có ai ở trên lưng của anh ta cả.

Người đàn ông lạ thường này tên là Trần Phán.

Đi từng bước nhọc nhằn, Trần Phán quay đầu nhìn về phía lưng mình, ánh mắt của hắn ánh lên màu xanh lam rực sắc, sau đó hắn có mấy phần bất lực mà nói: "Đã tỉnh rồi thì đừng có bám lên người của ta nữa."

Trần Phán nói xong muốn đẩy thứ trên lưng xuống, ngặt một nỗi hắn đẩy không được, thứ đó vẫn một mực bám lấy.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, trong làn gió đó hắn nghe thấy được những lời từ chối đầy nũng nịu từ đối phương.

Lúc này trên con đường vắng vẻ có một cặp tình nhân đi ngược hướng đường với Trần Phán đi qua.

Cặp tình nhân thấy hành động bất thường, cũng như tự nói chuyện với mình của Trần Phán thì có chút sợ, họ sợ gặp nhầm phải một kẻ tâm thần.

Bước đi vội vàng, cặp tình nhân hối hả rời đi.

Trần Phán thấy cảnh này cũng không quá để tâm, ánh mắt người đời đã từ lâu không còn có thể ảnh hưởng được đến tâm trạng hắn.

Trần Phán không bị ảnh hưởng, nhưng thứ trên lưng hắn thì lại rất khó chịu.

Lưng Trần Phán đột nhiên nhẹ hẳn đi, hắn liền biết có chuyện nên quay đầu nhìn ra phía sau.

Giống như hắn nghĩ, cặp tình nhân kia đang đi vội trên đường thì bị vấp ngã, gió lạnh lùa tới, cặp tình nhân hoảng sợ muôn phần.

Người nam sợ hãi đứng dậy chạy đi thật nhanh, anh ta bỏ quên luôn cô bạn gái xinh đẹp của mình ở lại mà không hề hay biết.

Cô gái lúc này vừa sợ hãi, vừa ngơ ngác, chỉ khi ý thức được chuyện mình bị bỏ rơi, người bạn trai kia đã bỏ chạy mà không dẫn cô theo thì trong lòng tức giận.

Sự tức giận lấn áp hết những cảm giác sợ hãi, cô gái mạnh mẽ đứng dậy đuổi nhanh theo người bạn trai.

Chuyện tiếp theo Trần Phán cũng không rõ, nhưng chắc chắn sẽ có một cuộc cải vã, sau đó hẳn là chia tay đi.

Gió lạnh lại thổi tới, Trần Phán không vui lên tiếng trách móc: "Đây là phạm luật, cô cứ như thế thì bao giờ mới có thể siêu thoát cho được."

Đêm tối u mịt, tiếng gió xì xào to nhỏ.

Trần Phán nghe xong thì bất lực càng thêm phần bất lực, hắn quyết định không quan tâm tới thứ bám đuôi theo mình này nữa, trước hắn tiến bước đi về nhà.

Trên con đường hẻo lánh, một căn nhà đơn sơ, hay không muốn nói là có chút tồi tàn dần lộ diện.

Đây là nhà của Trần Phán, nói chính xác ra là hắn được tặng.

Vậy người nào đã hào phóng tặng nhà cho hắn như vậy?

Mấy năm trước đây, người là không có ai hào phóng đối với Trần Phán cả, chỉ không phải người thì mới có khả năng.

Đối với năng lực hiện tại của bản thân, Trần Phán hoàn toàn có thể mua được cho mình một căn nhà khá hơn thế này nhiều, có điều hắn đã quen sống ở đây nên hắn mới không chịu rời đi.

Căn nhà trông tồi tàn như thế thôi, chứ nó rất vững chắc, nó kiên cố vững chãi đứng trước dòng thời gian vô định.

Ngôi nhà còn là món quà có ý nghĩa đầu tiên mà Trần Phán nhận được trong đời, cũng là lời nhắc nhở hắn về trách nhiệm, về nghĩa vụ bản thân hiện tại đang làm.

Khó khăn còn nhiều, sai sót luôn không thể tránh khỏi, không được nản chí, phải cố gắng từng ngày hoàn thiện, chỉ có như thế mới có thể thành công.

Giống như ngôi nhà trông tồi tàn này, chỉ cần bày bố lại, sửa sang lại thì trong tương lai căn nhà có khi trở thành một căn biệt thự cũng nên.

Dẫu điều đó khá là viễn vong, nhưng ai cấm cản nổi ước mơ, cũng như chẳng ai cấm cản nổi hy vọng.

Đi vào trong nhà, Trần Phán mệt nhòa, hắn đã trải qua một ngày khá tệ, may mắn sao nhiệm vụ của hắn hôm nay đã giải quyết xong.

Kế hoạch vốn hoàn mỹ, tiếc thay người thực hiện lại có chút sai sót làm hắn vất vã chạy đông, chạy tây, một trận tốn không ít sức mới dàn xếp ổn thỏa được mọi thứ.

Trần Phán lấy áo quần đi vào nhà tắm, hắn muốn tắm rữa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Dòng nước ấm áp chảy dài trên người, Trần Phán cảm thấy thật dễ chịu, hắn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác khoái lạc mà dòng nước mang lại.

Tắm rửa thoải mái, Trần Phán lấy khăn lau cho khô người, lau đến, lau đi, khi cái khăn lau đến chỗ cái cổ thì hắn đột nhiên dừng lại, trên cổ một vết hằn còn hiện rõ làm cho những kí ức năm xưa đột nhiên ùa về, Trần Phán nghĩ về nó thì nở lên một nụ cười đầy tự giễu.

Hắn khi đó không được như bây giờ thoải mái, hằng ngày của hắn đều luôn là một màu đen bất hạnh.

Trần Phán khi xưa một mực muốn làm một người bình thường, muốn bình thường sống giống như bao nhiêu người khác, khổ nỗi số phận trêu ngươi cuộc đời của hắn khi mới được sinh ra đã định sẵn là không thể nào bình thường được.

Một đôi mắt khác người, từ nhỏ Trần Phán đã nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy.

Có người nói đó là điềm phước, có người lại nói đó là lời nguyền của quỷ dữ, hoặc đơn giản hơn đó là do Trần Phán bị vấn đề về tâm thần nên mới như thế.

Càng khổ hơn nữa khi mà mọi người trong gia đình Trần Phán đều theo chủ nghĩa duy vật, họ không tin tưởng vào những thứ mà bản thân họ không thể nhìn thấy, và rồi một tuổi thơ đầy bất hạnh của Trần Phán cứ thế bắt đầu.

Số lần mà Trần Phán đi gặp bác sĩ tâm lý còn nhiều hơn số lần hắn mang cặp sách đến trường học, phải rất là khó khăn hắn mới có thể sống tới năm 18 tuổi mà không bị điên.

Nổ lực học hành bao năm đã cho ra quả ngọt, Trần Phán đã đậu vào một trường đại học ở trong một thành phố lớn.

Trần Phán cuối cùng đã có thể rời đi, thoát khỏi ràng buộc của gia đình, hắn cảm thấy cuộc đời mình sẽ chuyển sang một trang giấy mới, chuyển sang một trang giấy đầy tươi sáng, một trang giấy đầy hạnh phúc, tiếc thay đây chỉ là mong ước của riêng Trần Phán mà thôi.

Cuộc đời Trần Phán thật sự đã chuyển sang một trang giấy, có điều đây là trang giấy chất chứa đầy sự u ám và bất hạnh.

Trần Phán nhìn thấy thứ người thường không thể nhìn, đây là đặc ân cũng là tra tấn, hắn đã được chọn vì thế cuộc đời hắn vốn không thể nào có được bình yên.

Học chưa được hai năm Trần Phán đã bị đuổi vì gây gổ với một số người không nên gây gổ, đụng vào một số người không nên đụng vào, trong đó có cả hiệu trưởng của trường nên hắn không thể không bị đuổi đi.

Dù đã bị đuổi học, Trần Phán kiên quyết không quay về nhà, hắn sợ hãi ngôi nhà mà bản thân đã từng sống hơn 18 năm kia.

Cố gắng bươn chải mưu sinh, hắn dựa vào bản thân để có thể tồn tại trong cái thành phố đầy bôn chen, xô bồ.

Hắn đã rất cố gắng, chỉ là hắn càng cố gắng đời lại càng muốn vùi dập hắn xuống.

Ngày ngày đều cảm nhận được những ánh mắt đầy ác ý của thế giới này, ngày ngày nhìn thấy được những góc khuất không nên nhìn thấy.

Trần Phán chán nản, hắn đã bất lực, sự thối nát, dơ bẩn của thế gian làm hắn ghê tởm, thậm chí hắn còn ghê tởm đến chính cả bản thân mình.

Từ bỏ tất cả, Trần Phán quyết định treo cổ tự tử, hắn muốn chết đi cho xong chuyện.

Trần Phán thật sự đã chết, hơi thở của hắn đã dừng lại, ngay tại lúc đó, ngay tại lúc hắn chết đi đó, hắn đã được đưa đến nơi tận cùng của thế giới.

Nơi này không có ánh sáng, không có bóng tối, khái niệm thời gian lẫn không gian tại đây đều không có ý nghĩa, tại đây hắn thấy mình trở nên nhỏ bé đến không tưởng, cũng tại đây, hắn đã lập lên một giao ước bất diệt với một thực thể đầy quyền năng.

Khi giao kèo được lập, ở nơi xa kia sợi dây treo cao quấn lấy cái cổ thân xác Trần Phán ngay lập tức bị đứt ra.

Trần Phán cơ thể bất động từ trên cao rơi thẳng xuống nền nhà lạnh giá, khi này chuyện thần kì đã xảy ra, người vốn đã chết bắt đầu sống lại.

Tim Trần Phán đập lên thình thịch, hơi thở đã không còn nay lồng ngực lại lần nữa phập phồng lên xuống.

Trần Phán chết vỏn vẹn trong 3 phút đã bất đắc dĩ sống lại lần nữa, một lần tái sinh một lần thay đổi, hắn đã tìm thấy được thứ mình cần, tìm thấy được cánh cửa mà bản thân muốn đi vào.

Đôi mắt Trần Phán cũng từ đó thay đổi, đôi mắt kia giờ đã trở nên vô cảm hơn rất nhiều đối với mọi việc, cảm xúc trong hắn cũng dần bị mất đi.

Đồng thời vết hằn trên cổ kia cũng không bao giờ lặng xuống, đây như một dấu ấn minh chứng cho sự thay đổi, Trần Phán đã chẳng còn là Trần Phán khi xưa nữa rồi.

Hành trình bất tận, hành trình không hồi kết của hắn cũng là từ đó bắt đầu