Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 114: Khả Như thức tỉnh.




Sau khi Chi rời đi, sắc mặt Trần Phán liền biến đổi, một mặt lạnh tanh không chút cảm xúc hắn ngồi xuống bắt chéo chân lấy điện thoại giơ lên chụp hình người ngồi đối diện.

Thu Thủy thấy hành động Trần Phán lạ thường bèn hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Còn có thể làm gì nữa, chụp hình người đẹp chứ làm gì.” Trần Phán vừa trả lời vừa gửi đi tấm hình cùng dòng tin ‘tra giúp người này' qua một đầu số lạ, sau đó hắn đặt điện thoại xuống nhìn Thu Thủy hỏi: “Cô có chuyện gì cần nhờ vả cứ nói.”

Thu Thủy thấy Trần Phán hôm nay sao khác lạ quá nhưng cô hiện tại không có tâm trạng để mà nghĩ nhiều, cô chỉ lắc đầu nói: “Không phải là đến nhờ vả gì, tôi có chuyện muốn nói chỉ sợ anh không tin thôi.”

Trần Phán chống cầm tự tin: “Không nói sao biết không tin, cô cứ nói đi.” hắn nói.

Thu Thủy nghe thế xoắn xuýt không biết nói từ đâu, sau khi sắp xếp lại câu từ cô nói rõ đầu đuôi sự tình: “Anh có lẽ không tin nhưng một tháng trước tôi có mơ thấy một giấc mơ rất lạ, trong giấc mơ tôi thấy rất nhiều người có năng lực siêu nhiên, có rất nhiều thiết bị kì lạ, còn nhìn thấy Lâm Chi ở đó giết rất nhiều người.” Nói đến đây Thu Thủy nhìn qua Trần Phán thấy hắn một mặt không xúc liền nói thêm: “Anh phải tin tôi, tôi thật sự nhìn thấy_”

Khi này ánh mặt Trần Phán rực lên lam sắc rất nhanh biến mất, sau lại lên tiếng cắt ngang lời Thu Thủy mà nói: “Ừ!”

“Hả?”

“Tôi tin cô.”

“Tin thật sao?”

“Tin thật.”

Thu Thủy nghe Trần Phán như thế đáp lại chắc nịt làm cô không tin tưởng cho lắm, hắn thật tin sao? Chuyện cô kể như thế có sức thuyết phục? Tất nhiên là không, cô rất rõ ràng người ta nghe xong không nghĩ cô bị hoang tưởng là may lắm rồi, Trần Phán lại tin tưởng thấy thế nào cũng không đúng.

Trần Phán cười nhẹ lên tiếng giải thích: “Theo tôi suy đoán cô đã thức tỉnh năng lực tiên tri.” Ước lượng một chút hắn nói thêm: “Đây là năng lực rất hiếm, rất có ích, tôi hiện tại đang rất cần những người như cô, không biết cô có muốn trở thành nhân viên bán thời gian của tôi hay không, đảm bảo tiền lương mỗi tháng rất hậu hĩnh.”

Nghe Trần Phán nói một hồi lại mời gọi như đang bán hàng đa cấp, Thu Thủy một mặt xạm lại hô lớn: “Tôi không có đùa.”

Một mặt không sắc thái Trần Phán, giọng đều đều nói; “Tôi cũng không đùa, cô thật có năng lực tiên tri.”

Thấy sắc mặt Trần Phán như thế Thu Thủy tức giận nhưng nghĩ lại cảm thấy hắn có lẽ đang nghiêm túc, không phải là trêu cô nên lên tiếng hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Chuyện tôi nhìn thấy sẽ trở thành hiện thật sao? Lâm Chi sẽ giết tất cả mọi người?”

Trần Phán lắc đầu, nói: “Không chắc, sự việc có thể xảy ra cũng có thể không, tiên tri có thể thành sự thật cũng chưa chắc trở thành sự thật.”

“Là sao?” Giải thích như thế mông lung ai mà hiểu được.

“Giải thích rất dài dòng, nói tóm lại còn tùy thuộc vào năng lực của cô nữa."

“Nói rõ hơn một chút được không? Nói thế tôi không hiểu."

Trần Phán suy nghĩ một hồi lại nói: “Thứ cô thấy có thể không phải là tương lai của thế giới này.” Nói đến đây hắn không có ý muốn nói tiếp nữa.

Xong rồi sao? Giải thích kiểu gì đây? Thu Thủy kiên nhẫn lên tiếng yêu cầu: “Anh có thể nói rõ hơn chút được nữa hay không?”

Trần Phán nghe thế gật đầu, đáp: “Cô cứ nghĩ thứ cô thấy không phải là tương lai, nó có thể là một sự kiện nào đó trong quá khứ ở một nơi nào đó ở ngoài thế giới này.”

Nghe Trần Phán giải thích Thu Thủy như lột vào mây mù, cô nhăn mày nhìn hắn nói rõ từng chữ: “Tôi có nhiều thời gian lắm, hay là anh giải thích dài dòng một chút, giải thích sao cho hiểu được ấy?” Nói như không nói, giải thích như không giải thích, cô thật sự chẳng hiểu nổi hắn đang nói đến cái gì.

Trần Phán lại gật đầu nhưng không vội nói, nghĩ ngợi đến nửa ngày hắn lên tiếng hỏi: “Cô có biết khái niệm vô hạn thế giới.”

“Vô hạn thế giới?” Suy nghĩ hàm ý mấy chữ này Thu Thủy không chắc lắm hỏi lại: “Có phải là đa vũ trụ như trong mấy bộ phim viễn tưởng hay nhắc đến không?”

“Gần giống thế.” Trần Phán gật đầu nói tiếp: “Trong vô hạn thế giới có một số sự trùng lặp diễn ra, một số sự kiện xảy đến khá là tương đồng với nhau, cái gọi là tiên tri thật ra là một sự liên thông, trao đổi thông tin giữa các thế giới có tính chất, sự kiện gần tương đồng với nhau.”

Trần Phán ngừng lại chỉ tay vào Thu Thủy nhấn mạnh: “Năng lực của cô là một cầu nối, nó bẻ cong thực tại giới hạn tiếp nhận thông tin ngẫu nhiên hoặc có định hướng của chính bản thân cô ở một thế giới khác, giải thích như thế cô đã hiểu chưa.” Dứt lời Trần Phán Nhìn về Thu Thủy thì thấy cô gái một mặt như hiểu lại không hiểu thì kiên nhẫn lên tiếng hỏi: “Cô biết đến khái niệm lỗ giun.”

“Biết!”

“Lỗ giun ở đây kết nối các thế giới gần tương đồng lại với nhau, mà năng lực của cô như là một thiết bị trung gian chuyển hóa những gì đã nghe, đã thấy của một cô ở thế giới khác thành thông tin rồi thông qua lỗ giun gửi thông tin qua thế giới này, ở thế giới này bản thân cô sẽ nhận thông tin được gửi tới đó, chuyển hóa thông tin thành hình ảnh, âm thanh, và đó chính là những gì cô mơ thấy."

Giải thích xong Trần Phán lại nhìn Thu Thủy khi thấy cô ấy như ngộ ra chân lý thì thở phào, giải thích kiểu này mệt lắm, đến chính bản thân hắn cũng không rõ nữa mà giải thích làm sao rõ cho được. Chi khác biệt đáng lý ra không nên tồn tại trong vô hạn thế giới mới đúng, thứ đối phương nhìn thấy có thể không phải là tiên tri thông thường, xem xét kỹ hắn thấy đây lại giống như nhìn thấy tương lai của chân chính thế giới này, nhưng như vậy cũng quá mức lạ thường, khả năng nhìn thấy chính xác tương lai không phải thứ mà con người hay thực thể có thể nắm giữ được, càng nghĩ Trần Phán càng cảm thấy rối.

Tất nhiên hắn không nói thật ra suy nghĩ trong lòng, giải thích như thế chủ yếu là để đối phương an tâm. Như hắn nghĩ Thu Thủy nghe xong thì hỏi: “Vậy những gì tôi thấy chỉ là chuyện xảy ra ở thế giới khác thôi đúng không?”

“Đúng thế, nó sẽ không xảy ra ở thế giới này đâu, cô không cần lo lắng làm gì.”

Thu Thủy nghe Trần Phán nói thì yên tâm nhưng vẫn hơi nghi ngờ hỏi lại: “Nếu xảy ra thì sao?”

“Không thể nào! Có tôi ở đây chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra được.” Trần Phán chắc nịt lên tiếng khẳng định.

Trần Phán như thế chắc chắn Thu Thủy yên tâm, tâm trạng lo lắng mấy lâu nay cũng với bớt, khi cô định hỏi thêm về mấy năng lực gia cùng thiết bị kì lạ ở trong giấc mơ thì điện thoại Trần Phán rung lên, nhìn vào tin nhắn gửi tới Trần Phán sắc mặt biến ảo nhìn qua Thu Thủy: “Không còn gì nữa cô có thể đi được rồi.” Trần Phán lên tiếng đuổi khách.

Thấy Trần Phán sắc mặt không tốt, còn lên tiếng đuổi mình Thu Thủy có chút chần chừ, khó khăn lắm mới có thể tới đây, còn chưa kịp hỏi rõ mà phải đi rồi cô có phần không cam tâm, sau một lúc Thu Thủy cắn môi dưới cúi đầu rời đi. Không muốn đi cũng phải đi thôi, cô không có mặt dày ở lại được, huống chi anh ta dường như có việc gấp, việc gấp ở đây khẳng định là dính líu tới mấy thứ gọi là thực thể kia rồi, ở lại không quá tốt rời đi sau lại tới ổn thỏa hơn.

Khi Thu Thủy rời khỏi cửa Trần Phán lấy cao dao trong túi rạch một đường lên lòng bàn tay, máu kết dính hình thành một con dao máu, Trần Phán cầm chặt huyết dao tiến về tầng hầm, Khả Như đã tỉnh cũng đến lúc xem xét giải quyết vấn đề con thực thể này luôn là vừa.

Đi xuống tầng hầm Trần Phán nhìn thấy Khả Như đang chậm rãi mở mắt ra, chống tay ngồi dậy ánh mắt vô hồn không điểm cảm xúc nhìn xung quanh, khi nhìn thấy hắn hai mắt cô nàng liền mở to, con ngươi trở nên sinh động, yếu ớt gọi: “Chủ nhân!”

Trần Phán tiến lại, khi tới đủ gần hắn nhẹ nhàng cầm con dao máu đặt sát tới cổ Khả Như, chỉ cần đâm tới một chút nữa là có thể lấy mạng của thực thể trước mặt, lúc này hắn mới nói: “Ngươi có nhớ mình đã làm gì hay không?”

Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều. Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.

Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.

mời các bạn đón đọc và chứng kiến cuộc hành trình của Hắn trở thành kẻ mạnh nhất.