Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 115: Chuyện kinh dị trong đêm.




“Chủ nhân! Người sao vậy Khả Như đã làm gì?” Khả Như vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích, cũng chẳng màng quan tâm đến thứ đang kề trên cổ mình mà ngơ ngác hỏi.

Nghe cái giọng điệu ngây thơ tỏ ra không hiểu chuyện gì kia của Khả Như, Trần Phán cười khẩy: “Hay là ngươi lại muốn nói mình không nhớ gì cả?" Một lần không nhớ, hai lần cũng là không nhớ, xem hắn thật là kẻ ngốc.

Con dao trong tay khẽ nhích cắt vào người Khả Như, hắc hỏa theo đó cháy lên, Trần Phán một mặt lạnh tanh, ngữ khí ẩn điều tức giận lên giọng hét lớn: “Không bằng hôm nay ta tiêu diệt ngươi luôn cho đỡ phiền.”

Ngọn lửa cháy trên cổ, Khả Như đau đớn nhưng không có ý định dùng lực lượng dập tắt nó, cô chỉ nhìn vào hắn, ánh mắt tha thiết lại chan chứa nỗi niềm khó tả, chậm rãi nhắm hai mắt, cô nói: “Nếu chủ nhân muốn có thể ra tay.”

“Ngươi cho là ta không dám.” Tay đẩy lên trước một chút, con dao đi vào sâu hơn hắc hỏa càng thêm phần cháy mạnh. Nhìn chằm vào Khả Như, Trần Phán bình tĩnh lần nữa hỏi: “Ngươi rốt cuộc nhớ ra được những gì?”

Khả Như không nói hai mắt cứ nhắm, Trần Phán thấy cô nàng cứng đầu, lòng càng bực tức tay kéo qua một đường nhưng con dao trước đó đã bị hắn điều khiển làm cho tan rã chảy xuống phía dưới thành một vũng máu nhỏ. Khả Như dù không nhìn nhưng vẫn cảm nhận được hành động của Trần Phán, chậm chạp mở mắt khi nhìn thấy ánh mắt tức giận kia cô không hiểu: “Tại sao chủ nhận lại tức giận.” Cô hỏi.

Quay người được chỗ khác Trần Phán chẳng muốn trả lời, cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, chỉ bảo: “Nếu ngươi đã có lại được kí ức thì như giao kèo ngươi rời đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.” Để lại câu này hắn rảo bước đi khỏi đây.

“Chủ nhân!” Khả Như nghe hắn nói hoảng hốt ngồi dậy bay tới, tay vươn lên như muốn níu giữ hắn lại nhưng rồi lại thôi.

Trần Phán đã dừng bước chân chờ, chỉ là thứ hắn muốn chờ không có chờ được nên chỉ đành đi tiếp rời khỏi tầng hầm đi lên trên, Khả Như cũng đi theo sau lưng Trần Phán, khác với mọi khi Khả Như lần này là bay ra khỏi ngôi nhà, bay khỏi tầm mắt của Trần Phán.

Trong khu rừng rậm cách xa thành phố, đêm dài tối tăm nguồn sáng duy nhất đến từ ánh trăng tròn len lỏi qua các tán cây cùng ánh lửa chập chờn được nhóm người trẻ tuổi đốt lên, những người thanh thiếu niên này hiện tại đang đi dã ngoại, muốn tạo dấu ấn tươi đẹp trong lứa tuổi thần tiên.

Mọi người quay quần bên ngọn lửa, một người trong số họ bắt đầu lên tiếng kể chuyện: “Trong khu rừng âm u, có đôi một cặp đôi dắt tay nhau đi dạo quanh hóng mát_” Giọng người kể trầm lắng khiến mọi người bị cuốn vào câu chuyện kinh dị mà gã đang kể.

Một cô gái trong nhóm người bất giác rùng mình, cô không bao giờ thích những câu chuyện kiểu như thế, cô quá dễ sợ hãi tuy nhiên những người bạn bên cạnh cô thì không quan tâm đến điều đó, chỉ là họ không nhận ra có thứ gì đó bên ngoài khu rừng đang âm thầm theo dõi bọn họ.

“Người phụ nữ đi theo bạn trai tiến vào sâu trong rừng rậm thì cảm nhận được những ánh mắt khác lạ nhìn mình, quay đầu cô ấy lại chẳng thể nhìn thấy gì, trời quá tối ngăn cản mọi tầm nhìn của người phụ nữ, ngay lúc đó một thứ lạ thường xuất hiện từ khu rừng, đôi bạn trẻ không biết rằng có một đôi bàn chân phía sau họ, đang bước theo từng bước chân chậm rãi tiến về phía hai người họ _”

“Nó là cái gì vậy?” Cô gái theo bản năng hỏi người kể chuyện kia.

“Nó là một bộ xương khô.” Người kể chuyện đáp.

Khi người này mới dứt lời ở phía sau cô gái có một bộ xương bỗng xuất hiện túm chặt người cô ấy lại. Cô gái hoảng sợ hét lớn nhưng trái lại với sự hoảng sợ của cô đám bạn chỉ phá lên cười, nghe những tiếng cười đùa đầy ý châm chọc đó cô gái như hiểu ra bản thân đã bị chơi khâm, phía sau cô không phải là bộ xương thật mà chỉ là một người bạn với chút lớp hóa trang đặc biệt.

Mọi người cười to không ai kiềm được tiếng cười, kể cả cô gái lẫn người bạn hóa trang ở đằng sau. Quay qua nhìn người dám hù dạo mình, cô gái hờn dỗi kí lên đầu anh ta một cái: “Đồ ngốc, cậu có thấy cái bản mặt của cậu lúc_” Lời còn chưa nói hết một tiếng ‘rầm' mạnh vang lên, ánh lửa trại bất thình lình bị dập tắt, người thanh niên cô đang nói chuyện đột nhiên bị nhấc bổng lên, nhìn lại cô gái thấy một bộ xương khổng lồ đang bóp chặt người bạn của cô nhét thẳng vào trong miệng.

Người thanh niên khóc thét lên khi cơ thể bị nhét vào giữa hai hàm răng của bộ xương, cậu ta cảm nhận được cơn đau tột cùng mà trước đây chưa từng được cảm nhận, cũng cảm nhận được chất lỏng sền sệt từ trong người mình đang chảy ra, những gì cậu nhìn thấy trong giây phút cuối cùng chính là nửa thân dưới của cơ thể, sau đó mọi thứ trở thành một màu đen kịt.

Cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt, đám trẻ trong giây lát không thể nào phản ứng kịp, phải mất nửa ngày không biết là ai hét lớn đứng dậy bỏ chạy thật nhanh, những người khác cũng vội làm theo chạy nhanh muốn trốn khỏi đây, chỉ ngoài cô gái bị dọa lúc nãy là không thể đứng dậy nổi, cả người cô ấy đã co cứng trước cảnh tượng kinh hoàng bản thân vừa nhìn thấy.

Bất chợp một bộ xương khổng lồ khác xuất hiện, nó tóm hai người bạn khác của cô gái, mỗi người một tay đưa cùng lúc hai người họ vào miệng, một lát sau chẳng còn lại gì ngoài một ít thịt nhão giữa các đốt xương tay cùng huyết dịch đang dần bị thấm vào trong bộ xương trắng phễu.

Cô gái không biết phải làm gì ngồi yên ở đó cả người như hóa đá không thể cử động, thậm chí không thể rời mắt khỏi cảnh bạn bè đang bị ăn thịt thì bỗng cô gái bị kéo từ phía sau, khi quay lại cô thấy một người bạn thân của mình hét lên: “Nào chúng ta phải chạy thôi.” Dù nghe thế cô gái vẫn không cử động, cô hiện tại không thể suy nghĩ được gì, kể cả câu nói vừa rồi của đối phương có ý nghĩa gì cô cũng chẳng hiểu.

Người bạn thân vội kéo tay cô gái thất thần chạy nhanh hướng ra phía bìa rừng mà chạy, trong lúc chạy trốn hai người họ có thể nghe rõ mồn một trong đêm tối tiếng kêu la đau đớn đồng bạn cùng tiếng nhai ngấu nghiến của bộ xương, nhưng hai người họ lại chẳng thể làm gì ngoài việc chạy thật nhanh, nhảy qua các nhánh cây nằm ngổn ngang chắn đường hy vọng ở bìa rừng kia sẽ có ai đó giúp đỡ, ít nhất có thể giúp họ trốn khỏi những thứ đáng sợ ở phía sau.

Vì chạy vội vã chân người bạn thân chạy ở trước vấp phải một nhành cây ngã xuống đất, cô gái chạy tới đỡ người dậy, dìu người bạn thân này đứng lên tiếp chạy nhưng thật không may chân người bạn thân đã bị bong gân không thể chạy nhanh được nữa, lúc này cô gái nhận ra ở rất gần phía sau có tiếng xào xạc đang tiến lại, thứ đó đang đến, nó đang đuổi theo họ.

Cô gái bấn loạn dìu người bạn chạy nhanh nhất có thể trong từng bước đầy nặng nhọc, quay đầu cô gái nhìn về người bạn của mình, cô biết nếu tiếp thế này cả hai đều sẽ bị ăn thịt, người bạn của cô cũng biết nhưng cô ấy không muốn ở lại, không muốn bị thứ đó ăn, ánh mắt cầu xin người bạn thân nhìn về cô gái như van nài: “Đừng bỏ tớ lại đây một mình.”

Tất nhiên một ánh mắt chẳng thể nào thay đổi được hiện thực, cô gái cũng muốn sống, dù không nỡ cô gái vẫn đẩy người bạn ngã ra sau rồi bỏ chạy một mình, tiếng kêu la thảm thiết của người bạn thân không lâu sau vang lên bên tai cô gái nhưng cô đã bịt tai lại tiếp tục chạy tới bìa rừng như thể đây là tia hy vọng duy nhất cô lúc này có thể níu giữ.

Cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian cô gái tới được phía bờ rừng, dừng bước chân lồng ngực phập phồng lên xuống thở ra hổn hển, cô vui mừng khi đã thoát nạn, chỉ là ở đây sao lại như thế trống vắng? Sao lại không có một bóng người? Thậm chí bên tai cô cũng chẳng có nổi một tiếng động dù là tiếng côn trùng hay tiếng lá xào xạc tất cả đều không có, thật quá mức yên lặng.

Cảm thấy không đúng cô muốn nhấc chân chạy tiếp thì đột nhiên nhận ra được điều gì đó, một bóng đen to lớn dưới ánh trăng trồi lên trên mặt đất, tiếng lập cập như tiếng hai hàm răng va vào nhau vang lên rõ mồn một, trong không gian tĩnh lặng cô gái quay đầu ra sau thì thấy một cái đầu lâu đang từ từ nhô ra, bộ xương dần phóng đại trong con ngươi cô gái, nó dần hiện rõ so với hai bộ xương vừa rồi còn to hơn gấp bội.

Mông Cổ nam chinh, Tống triều loạn lạc. Đại Việt tọa sơn quan hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi như thế nào? Mời đọc bộ truyện lịch sử quân sự