Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 118: Trốn tránh




Như bao ngày, Trần Phán hòa ái đưa Chi đến đầu hẽm nhỏ, đợi đến khi cô bé leo lên xe taxi rời khỏi tầm mắt hắn mới biến đổi sắc mặt, một bộ lạnh tanh trở về nhà. Sau đó không lâu rất nhiều người hàng xóm đi vào, từng người từng người đứng ngay ngắn, mặt ai náy đều tỏ vẻ nghiêm trọng.

Trần Phán ngồi trên ghế tay gõ gõ suy tư, khi thấy người đến đã đủ hắn bèn không nhiều lời dông dài trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Kế hoạch xảy ra vấn đề, ta quyết định thúc đẩy nhanh tiến độ." Nhìn lướt một vòng hắn lại nói: "Ta cho các ngươi hai tuần thời gian, không cần biết dùng cách nào ta muốn con bé phải thức tỉnh năng lực. Nếu không tất cả các người đều có thể trở về cõi vĩnh hằng hết được rồi."

Nghe Trần Phán hạ lệnh, đám thuộc hạ lao xao trang cải, mất đến nửa ngày một người trong số họ lấy hết dũng khí đứng ra nói: "Boss! sao có thể, thức tỉnh năng lực một người rất khó khăn, hai tuần là sao đủ."

Lời người này vừa dứt đã thấy ánh mắt sắc bén của Trần Phán nhìn tới khiến gã sợ hãi lùi về sau, Trần Phán thân tỏa sát khí, ngữ điệu đều đều nói: "Ta không phải hỏi ý kiến của các ngươi." Mắt đảo một người hắn nhấn mạnh: "Cho các ngươi hai tuần, khác được cũng phải được."

Đám thuộc hạ khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Phán thì đám đều lạnh toát, chẳng dám ho he gì chỉ gật đầu lia lịa ngoan ngoãn đồng ý. Trần Phán thấy thế hài lòng nói thêm: "Cử ra vài người tìm tên Triết kia về cho ta, lấy thanh kiếm hắn đang giữ về nữa."

Nói xong hắn đuổi đám thuộc hạ đi, loáng thoáng bên tai nghe thấy đám người trước khi khuất dạng chửi rủa mắng hắn mấy câu, bất quá Trần Phán chính là chẳng quan tâm, đám người bọn họ hắn thu giữ để lúc cần có thể thay hắn làm việc, tất nhiên lúc này là cần đó. Còn chuyện bọn họ có vừa lòng hay chán ghét, hắn cóc màng quan tâm, dẫu gì cũng là quan hệ chủ tớ thôi quan tâm lắm phiền não.

Đến khi đám người toàn bộ rời đi, căn phòng bỗng chốc trở nên trống trải, Trần Phán mệt người ngã lăn nằm lên ghế sofa, đằng vẻ trang nghiêm, lạnh nhạt giây lấy biến mất không còn chút tăm hơi, vẻ mặt giờ đây hiện rõ nên nỗi u sầu, buồn phiền cùng chán nản.

Chấp tay lên trán Trần Phán hết thở ngắn rồi lại thở dài, mọi chuyện tất cả đều chẳng có thuận lợi, đàm phán thành thì thành đó những kiếm bị tên Hiền Triết kia giữ chẳng biết hiện tại đang ở nơi đâu, có khi bị nhón lính đánh thuê bắt giữ rồi cũng nên, tạo vật cũng rơi vào tay họ rồi cũng không biết chừng. Không chỉ có vụ đàm phán, cả Khả Như nữa đi một cái chính là mất dạng, hắn đã cho người bám đuôi nhưng không theo dõi được, Khả Như thoát ẩn thoát hiện nhanh quá đỗi so với mấy người của hắn.

Nếu chỉ có thế hắn cũng không mệt mỏi đến vậy, quan trọng nhất là sau trận chiến của hắn cùng Khả Như đã xuất hiện các vấn đề liên quan đến không gian, bắt buộc kế hoạch hắn trù tính bấy lâu bị ép đẩy nhanh tiến độ, đánh lý theo tính toán Chi sau khi lên 20 tuổi sẽ mở ra năng lực kế hoạch lúc đó bắt đầu, Chi sẽ có mấy năm tươi đẹp chốn học đường thế mà_.

Càng nghĩ Trần Phán càng thở dài, không thể làm khác hơn, thôi thì cứ tới đâu hay tới đó, chứ biết làm sao bây giờ?

Nghĩ thông Trần Phán ngồi dậy lấy điện thoại rảo bước rời khỏi nhà, hắn còn nhiều chuyện cần làm lắm, không gian không ổn định vô số thứ kì dị đã nhảy qua, hắn còn phải đi diệt trừ cái đám đó nữa.

...

Tại một công viên, ở đây mấy ngày trước xảy ra một việc vô cùng kinh hoàng, một người phụ nữ bị giết chết một cách đầy tàn nhẫn, toàn thân không một vải bụng bị người xé toạt. Chuyện càng làm cho dân tình thêm phần nộ hơn khi người phụ nữ đó đang mang thai, đứa nhỏ trong bụng bị người moi ra, bây giờ nhai nhi đang ở đâu cũng không ai rõ.

Đây là thông tin được công bố ra bên ngoài, còn về phần Trần Phán nắm được thông tin nhiều hơn một chút, theo bên khám nghiệm từ vết cắt để lại, bọn họ khẳng định đứa nhỏ có lẽ đã bị con gì đó ăn mất, một con vật gì đó đủ khỏe để hạ sát một người trưởng thành lại chỉ thích ăn thai nhi. Tất nhiên không có con vật gì chỉ thích ăn thai nhi, ngoài trừ con người biến thái khiếm khuyết về nhân cách ra thì cũng chỉ có thể là do thực thể làm mà thôi.

Trong đêm tối, ánh trăng hắt hiu, Trần Phán một bộ vest đen cad vạt sọc đỏ, mang trên tay một cái bịt đen đi dạo quanh công viên. Thứ trên tay hắn chính là nhau thai, hắn là đang muốn dụ thứ kia để săn giết, bất quá đã hơn hai ngày lại chẳng thấy thực thể ở đâu, chỉ có tiếng dế kêu là cùng đồng hành với trên mọi nẻo đường.

Ngồi xuống ghế đá Trần Phán ủ rũ mệt nhoài, công việc vất vả hắn đã quen, chỉ là thiếu thiếu một thứ gì đó. Lắc lắc đầu Trần Phán không tiếp tụ nghĩ bâng quơ nữa, đứng lên hắn muốn đi dạo thêm một vòng thì bỗng bước chân khựa lại miệng khẽ nhếch lên không chút chầm chừ hắn ném cái bịt trong tay qua một bên cả người nhảy qua một bên, lấy dao trong túi ra rạch vào lòng bàn tay một đường dài.

Dao máu hình thành Trần Phán cảnh giác cao độ quan sát xung quanh, lúc nãy hắn cảm ứng được một thực thể đang tiếp cận nhanh đến mình, những giờ quan sát lại chẳng thấy gì, chạy mất rồi? Không phải đi.

Đứng đó nửa ngày trời, chẳng có gì xuất hiên Trần Phán không thấy thứ gì xuất hiện, xem ra thứ kia thật chạy. Trần Phán hầm hực đi lại nhặt cái túi lên, hắn đã xem thương thực thể này quá rồi, trí tuệ đối phương có lẽ khá cao, còn có thể chống lại được bản năng thèm khát của bản thân. Quả như hắn nghĩ thực thể trước năng lượng huyết dịch Trần Phán tỏa ra đã bị dọa sợ nên đã kiềm nén được cơn đói khát rời đi.

Trần Phán một đêm thức trắng nhưng không có thu hoạch lòng vừa bực tức khi đối phương bỏ chạy thật nhanh lại vừa lo lắng sợ rằng thực thể bị kinh sợ sẽ chuyển qua chỗ khác săn mồi, đến lúc đó muốn bắt càng khó.

Một ngày rầu rĩ, đêm lại tới, Trần Phán mang theo lòng cầu mai lần nữa đến công viên kia. Trong đêm vắng lặng Trần Phán rảo bước đi một cách vô định không có định hướng, đi tới đi lui khi hắn nghĩ đối phương đã bỏ chạy mất dạng đêm nay lại phí công thì thấp thoáng ở trước mặt có tiếng động. Trần Phán đi lên xem xét, qua mấy cái cây chắn tầm nhìn Trần Phán thấy được một cái đầu người, tóc tai bù xù đang chớp chớp mắt nhìn, lưỡi thì thè dài ra ngoài, nối thẳng với cái đầu là các bộ phận nội tạng, quan trọng hơn là xung quanh cái đầu là những sợi xích trói chặt đối phương vào một cái gốc cây khiến nó không thể di chuyển được.

Con mồi dâng thẳng tới miệng Trần Phán cũng chẳng đắn đo gì ném cái bịt qua một bên, qua mấy thao tác một con dao máu nắm chặt ở trên tay, một đường đâm tới trực tiếp găm thẳng vào giữa mi tâm thực thể. Hắc hỏa theo đó bốc lên, không quá mấy giây thực thể bị đốt thành tro bụi.

Giải quyết xong thực thể Trần Phán đưa mắt nhìn quanh, làm gì có chuyện tự dưng thực thể bị trói thành cái bánh chưng tốt như thế chờ hắn tới tiêu trừ, khẳng định có người muốn giúp hắn, mà người này có thể là ai ngoài Khả Như được nữa.

"Ra đây đi, đừng có trốn!" Trần Phán hô lớn.

Bất qua chờ một hồi không thấy hồi âm gì, có lẽ Khả Như đã rời đi rồi, hoặc có khi người không muốn gặp hắn. Đứng đó thêm một lúc khi không thấy Khả Như đi ra, Trần Phán thở dài quay về, mục tiêu đã tiêu trừ xong, hắn phải chuyển sang mục tiêu tiếp theo.

Trần Phán khuất bóng không được bao lâu, sau một gốc cây ở nơi xa một bóng người bay lơ lửng trên không lộ diện. Người này chính là Khả Như, khuôn mặt cô nàng hiện lên sự áy náy nhìn chằm chằm về nơi Trần Phán đã rời đi, miệng thì thào: "Xin lỗi, chủ nhân!"

Rải rác biên cương vạn nấm mồ
Nhất tướng công thành vạn cốt khô
Nam Bắc thiên thư trời đã đặt
Đông Tây gươm súng định giang hồ.

Cửu kiếp chuyển sinh cầm sứ mệnh
Thu hồi Bách Việt đã hư vô
Diên Ninh sống lại nền thịnh thế
Đại Việt biên cương hóa khổng lồ.