Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 13: Một mối làm án mới




Trần Phán ngồi trong nhà lướt xem tin tức trên điện thoại, tin tức về nguyên nhân cái chết của Tuyết Lê đã được công bố ra ngoài.

Theo phía cảnh sát, Tuyết Lê là bị người trong gia đình của lão giám đốc kia giết hại, Tuyết Lê ôm hận lão giám đốc già nên đã lẻn vào trong căn biệt thự với ý đồ xấu, sau đó hai bên xảy ra tranh chấp cuối cùng Tuyết Lê bị giết chết rồi bị chôn vào bức tường, đây là nhận định ban đầu bên cảnh sát đưa ra.

Theo Trần Phán, hắn cảm thấy công bố của phía cảnh sát có phần đúng, Tuyết Lê thật sự là bị người trong gia đình đó giết hại, cô ta sau khi tạo ra được cái trống đồng thì lợi dụng lúc căn biệt thự không có người liền lẻn vào, tiếp đó Tuyết Lê chôn đi cái trống xuống dưới giường trong phòng ngủ của lão già giám đốc.

Làm xong việc Tuyết Lê muốn rời đi nhưng khi này người trong gia đình kia đã quay trở về, hai bên đụng độ rồi xảy ra mau thuẫn, cuối cùng bọn họ đã ngộ sát Tuyết Lê, vì lo sợ bọn người họ đã giấu xác cô ấy vào bên trong góc tường.

Oán hận Tuyết Lê khi chết càng thêm phần mạnh mẽ, kết hợp với bừa ngải đã bị chôn sẵn tạo nên sự cộng hưởng với nhau sinh ra hai con quái vật cực mạnh, cứ như thế trong ngày tám người trong gia đình lão giám đốc bị giết chết linh hồn trở thành nô lệ bị người sai khiến, căn biệt thự hào nhoáng một thời từ đó biến thành một chốn bị ma ám.

Đây có lẽ là tất cả sự tình đã diễn ra, còn cụ thể quá trình cũng như những ẩn tình trong đó bây giờ đã không còn ai biết chính xác được nữa, mọi thứ liên quan đến căn biệt thự đã chính thức kết thúc.

Tuyết Lê bị diệt, lão giám đốc giống như hắn đoán tại cái ngày căn biệt thự rực sáng nhất trong đêm thì lão ta đã chết, trên mặt báo không có một chút thông tin gì liên quan đến hắn được nhắc đến, vụ cháy căn biệt thự được công bố là do tia sét đánh trúng, người tài xế kia đã có người giúp hắn lo liệu, còn về phần Thu Thủy không cần quá quan tâm, cô ấy sẽ không nói năng gì lung tung.

Dẫu báo chí, truyền thông không tin tưởng lắm những gì phía cảnh sát đã đưa ra, đã có rất nhiều giả thuyết về căn biệt thự được tuyên truyền, rất nhiều nghi ngờ được nêu lên, có điều giả thuyết vẫn chỉ là giả thuyết, nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, đã không còn có gì ảnh hưởng tới được kết quả.

"Chủ nhân, vụ lần này Khả Như ra sức nhiều lắm đó, nên là_"Khả Như bò trường, lượn quanh tới chỗ Trần Phán kể công.

Trần Phán rất khó chịu với mấy hành động dạng này của Khả Như chỉ là cô nàng thật sự đã giúp hắn rất nhiều nên hắn không tiện lên tiếng trách móc.

"Ừ, người đã vất vả nhiều rồi." Trần Phán vừa ném cái điện thoại trên tay mình qua cho Khả Như vừa nói.

Khả Như nhận lấy được cái điện thoại thì hớn hở mở trò chơi đã cài sẵn bên trong lên, cô nàng đem điện thoại qua bên góc tường chơi đùa vui vẻ.

Trần Phán một bên thấy cảnh như vậy thì xạm mặt lại, hắn chưa bao giờ thấy một thực thể nào mà lại đam mê trò chơi như Khả Như.

Không trả thù thì cũng là ra sức dạo cho người ta sợ hãi, phải như thế mới là phong thái của một thực thể nên có, nào có dạng suốt ngày mê game như Khả Như cơ chứ, mà trò chơi cô nàng hay chơi lại toàn là thể loại trực tuyến nữa mới thú vị, không biết những người chơi cùng với cô ấy khi biết được bản thân đang chơi cùng với thứ gì thì sẽ có phản ứng như thế nào đây.

"Khả Như, ngươi không nhớ thêm được gì liên quan đến thân phận của mình hay sao?" Trần Phán nhìn Khả Như đang mải mê chơi game mà lên tiếng hỏi.

"Không!" Mắt không rời khỏi màn hình, Khả Như ngôn từ cộc lốc đáp.

Trần Phán không vui lắm hỏi: "Ngươi rời mắt khỏi màn hình nhìn qua ta nói chuyện không được sao?"

"Đang khúc gay cấn, chủ nhân lát nữa nói chuyện sau đi."

Trần Phán kìm nén xúc động muốn đánh người trường dài trên giường, chấp tay lên trán trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn đối với giao kèo của mình với Khả Như vẫn luôn nhớ rõ, sau mỗi lần tiêu trừ thành công hắn đều sẽ ra sức để giúp cho cô nàng tìm kiếm lại kí ức của bản thân, hắn đã rất nổ lực trong vụ tìm kiếm này nhưng kết quả thu được lại không tương xứng với những nổ lực hắn đã bỏ ra, thân phận Khả Như vẫn luôn là một ẩn số lớn không có lời giải.

Hắn đã đích thân đi điều tra, hắn đã nhờ vã đến rất nhiều mối quan hệ thậm chí hắn còn bỏ ra không ít tiền để nhờ đến thám tử, bất quá tất cả đều không tra ra được gì, cuối cùng Trần Phán chỉ có thể trông chờ Khả Như nhớ được chút gì đó hữu ích, chứ với một cái tên thì thật đúng là vô pháp tra tiếp.

"Cốc, cốc, cốc." Khi Trần Phán còn đang suy tư về chuyện của Khả Như thì bên ngoài có người đến gõ cửa.

"Xin cho hỏi đây có phải là văn phòng Cánh Cổng không?" Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên.

Trần Phán rời giường đi ra mở cửa, bên ngoài có một người phụ nữ đã ngoài tầm 30, ăn mặc giản dị, tay cầm một tấm danh thiếp màu đen bên trên in hình một cánh cổng đang hé mở.

"À, cho hỏi đây có phải là văn phòng Cánh Cổng phải không?" Người phụ nữ hỏi lại.

'Khách hàng đến tận cửa.'

Trần Phán sau khi nhận định được mục đích của người phụ nữ trung niên đến đây thì hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, mắt liếc nhìn về Khả Như trong một góc mà nhỏ giọng: "Có khách."

Khả Như hiểu chuyện bỏ mặt trận đấu còn đang dở dang ném cái điện thoại trong tay lên giường sau đó cô nàng tức tốc bay nhanh tới chỗ cửa chính.

Trần Phán gật đầu hài lòng, ít nhất Khả Như còn phân định được đâu là công việc, đâu là chơi đùa.

Từ từ mở cửa ra lần nữa nhưng lần này khuôn mặt đầy mệt mỏi bất lực kia của Trần Phán đã không còn, thay vào đó là một nét mặt lạnh tanh, không cảm xúc.

Ánh mắt vô hồn, Trần Phán lạnh lùng lên tiếng mời khách:"Vào đi!" Dứt lời hắn đi lại chỗ cái bàn làm việc ngay ngắn ngồi xuống ghế.

Người phụ nữ trung niên đi vào trong nhà thì cảm thấy ở trong đây thật rất u ám, đồ đạc lộn xộn, bừa bộn, lại có phần cũ kĩ, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp đều chung một chỗ không có vách ngăn, ngoài cái bàn làm việc với cái giường trông khá mới ra mọi thứ đều chỉ có thể gọi là tồi tàn.

Người phụ nữ trung niên nhìn tổng thể nơi đây chẳng thể nào tin được đây có chỗ nào giống như một cái văn phòng.

Khuôn mặt nghi ngờ, người phụ nữ trung thật không mấy tin tưởng hỏi lại: "Có thật là văn phòng Cánh Cổng không?" Ấn tượng đầu tiên của cô ở chỗ này thật sự rất là tệ.

"Đúng vậy, mời ngồi."

Người phụ nữ ngồi xuống, đưa tấm danh thiếp qua: "Thu Thủy, em ấy giới thiệu tôi tới."

"Vậy không biết cô có chuyện gì cần trợ giúp?" Trần Phán nhận lại tấm danh thiếp mà trầm ngâm suy tư một chút, sau nhẹ nhàng hỏi.

"Trong căn hộ gia đình tôi đang ở gần đây xuất hiện những chuyện rất lạ thường_"

Người phụ nữ trung niên này tên là Như Văn, nhà không mấy khá giả nên lên thành phố lập nghiệp rồi kết hôn sinh con ở trên đây luôn.

Lqàm lụm vất vã mãi mới dành dụm được chút ít tiền để mua một căn hộ chung cư, cứ nghĩ đã có nhà ở về sau không còn lo lắng chuyện mưa nắng, chỉ cần cho con cái ăn học thành người nữa thì một đời coi như mỹ mãn, nhưng đâu ngờ tới được chuyện li kì, cùng vận rủi lại liên tiếp kéo tới.