Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 15: Màn trình diễn đầy ngoạn mục




Người chồng tức giận chạy ra khỏi nhà vệ sinh rồi nhìn về phía cánh cửa sổ.

Ở đó, trên lớp cửa kính kia hiện lên một bóng người rực lửa màu xanh lục, người chồng thấy vậy thì vội vàng nhanh chân chạy tới.

Người chồng chạy rất nhanh nhưng dù có nhanh đến mấy thì cũng không nhanh bằng bóng lửa ở trên kia.

Bóng lửa dần tan ra, hòa mình vào bầu không khí tĩnh lặng của đêm khuya, đến khi người chồng mở được cánh cửa sổ thì ở đó đã không còn gì nữa.

Người chồng tức giận lại thêm phần tức giận, dẫu là ai khi bị tra tấn tâm lý dạng này từ ngày này qua ngày nọ thì cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh, người chồng điên tiết lên cũng là điều dễ hiểu.

Trần Phán ngồi yên ở trên ghế nhìn thấy tất cả những sự việc đang diễn ra, hắn chứng kiến tất cả mọi chuyện vì thế không thể kiềm lòng được mà thốt lên một tiếng cảm thán: "Thật lợi hại!"

"Đang nói cái gì đó." Người chồng xù lông tức tối nhìn qua Trần Phán: "Bao giờ thì thầy mới chịu ra tay trừ ma đây?" Người chồng lên tiếng hỏi, đâu đó trong câu hỏi này lại ẩn chứa sự khinh thường của anh ta đối với kẻ thầy pháp này.

Trần Phán không để tâm, hắn nhếch nhẹ môi đáp: "Thời buổi nào rồi, khoa học phát triển như bây giờ còn ma cỏ đâu để trừ."

"Không có ma cỏ, vậy thầy tới đây làm gì?" Người chồng nghe Trần Phán nói thì không hiểu, có dạng thầy pháp nào lại bảo với người ta là trên đời không có ma chứ.

"Tôi tới đây là để bắt người." Trần Phán chỉnh lại cái áo vest của mình cho ngay ngắn rồi từ từ đứng lên.

"Trước tiên xin hãy nghe tôi nói." Chỉ tay về chiếc tivi ở trên kia, Trần Phán bắt đầu đi vào công việc: "Tivi này sử dụng loại remote vô tuyến để điều khiển, chỉ cần dùng lấy một cái remote cùng loại tương tự là có thể điều khiển bật mở từ xa mà không hề có trở ngại gì."

Trần Phán đi lại gần chỗ tivi rút sợi dây tín hiệu ở phía sau ra: "Còn hình ảnh mà chúng ta thấy lúc nãy chỉ là một đoạn video được thu sẵn từ trước, về phần đoạn dây cáp tín hiệu này cũng không phải bình thường đâu."

"Không bình thường là không bình thường ở chỗ nào?" Thu Thủy không hiểu lên tiếng hỏi.

Trần Phán sờ dọc theo đoạn dây cáp, khi đến một đoạn dây nhô lên màu đen hình trụ thì hắn dừng lại: "Đây là ferrite bead có nhiệm vụ lọc nhiễu cho đường truyền tín hiệu, có điều chỗ này đã bị người khác thêm vào đó không ít thứ." Lấy từ trong túi quần của mình ra một con dao gấp nhỏ, Trần Phán dùng con dao cậy mở chỗ màu đen hình trụ nhô lên kia.

Loay hoay một hồi, chỗ đó cuối cùng cũng bị cậy mở ra, một vi mạch nhỏ còn đang nhấp nháy sáng đỏ cùng với chần chịt những dây nối li ti đã lộ diện trước mặt tất cả mọi người.

Như Văn và người chồng thấy cái này thì rơi vào trầm ngâm, có vẻ như họ đã nghĩ ra được thứ gì đó, có khi họ đã biết được người đang giở trò ở đây là ai, thế nhưng chỉ với chừng đó thông tin vẫn là chưa đủ để có thể khẳng định được.

Bí ẩn của trò hồn ma hiện lên trên cái tivi đã được giải đáp, tiếp theo Trần Phán đi tới chỗ phòng vệ sinh lên tiếng nhờ vã: "Ai đó có thể qua đây ngửi giúp tôi xem đây là mùi gì được không?"

Thu Thủy nghe thấy vậy thì đứng dậy, cô ấy đi nhanh tới chỗ nhà vệ sinh hít vào một hơi dài: "Chỉ có mùi khai thôi, mà hình như còn đâu đó lẫn vào mùi cồn nữa."

"Đúng vậy, đó là một loại cồn_" Trần Phán gật đầu hài lòng với phân tích của Thu Thủy: "Hay nói một cách chính xác hơn thì đó là dung dịch Phenolphtalein."

"Phenolphtalein đây là dung dịch thuốc thử cho các chất có tính kiềm mà."Thu Thủy ngạc nhiên.

"Vậy nếu cho dung dịch thuốc thử này vào
trong dung dịch amoniac thì hiện tượng gì sẽ xảy ra?" Trần Phán hỏi.

"Dung dịch sẽ chuyển sang màu hồng."Thu Thủy nhanh lẹ trả lời.

Trần Phán ngạc nhiên, hắn không ngờ cô gái Thu Thủy này lại giỏi hóa học như thế.

"Chính xác, khi nước chuyển màu thành hồng trong đêm tối sẽ dễ bị nhầm lẫn thành màu đỏ thẩm, đó cũng là lý do tại sao đèn điện ở đây ngay khi tivi tắt màn hình liền bị phá hủy."

Bí ẩn nước dội bồn cầu đổi màu đã có được đáp án nên Trần Phán muốn đi tới chỗ cửa sổ để giải mở tấm màn bí ẩn tiếp theo, chỉ là hắn mới đi được hai ba bước chân thì Thu Thủy ở phía sau đã lên tiếng phản bác lại lập luận vừa rồi: "Không đúng, nước tiểu con người là trung tính không có tính kiềm, huống hồ vừa rồi không có ai đi vệ sinh cả nhưng khi dội nước nó vẫn đổi màu."

Trần Phán dừng chân, hắn quay người lại lên tiếng giải thích: "Chính vì thế nên người kia mới cần dùng đến một lọ dung dung amoniac nồng đậm_"

Trước tiên đổ dung dịch amoniac vào dưới bồn cầu còn dung dịch thuốc thử sẽ được đổ vào nước xả chứa ở trên két nước, cứ thế khi nhấn nút hai dung dịch sẽ gặp nhau và xảy ra phản ứng làm đổi màu nước.

Nước đã đổi màu nhanh choáng trôi đi, bằng chứng phạm tội cũng sẽ trôi sạch theo dòng nước đó nhưng mùi cồn của thuốc thử và mùi khai của amoniac vẫn sẽ còn đó chưa thể bay hơi hoàn toàn được.

"Có phải vừa rồi khi anh vào dội nước thì ngửi thấy mùi khai rất nồng đậm phải không?" Trần Phán hỏi người chồng.

Người chồng nhớ lại chuyện khi nãy thì gật đầu xác nhân: "Đúng là có ngửi thấy nhưng trong phòng vệ sinh có mùi khai thì cũng_"

Người chồng ấp úng.

Trần Phán hoàn toàn hiểu cảm nhận của người chồng, tức giận lại kết hợp với mơ màng khi vừa mới tỉnh lại khiến cho anh ta không chú ý tới những tiểu tiết đó, dù ai đi nữa cũng sẽ như thế thôi, huống hồ trong nhà vệ sinh có mùi khai là hết sức bình thường, ai mà rảnh chú ý tới.

"Còn đèn điện, sao lại đột ngột sáng mạnh rồi tắt?"Thu Thủy truy hỏi.

"Dùng tụ kích cao áp làm quá tải dòng điện chạy lên bóng đèn là được, nếu thêm một bộ thiết bị điều khiển từ xa nữa thì việc tùy ý phá hủy đi mấy cái bóng đèn điện là hết sức dễ dàng."

Trần Phán đi lại chỗ cái cửa sổ, mọi thứ đã được giải thích rõ ràng, giờ chỉ còn bóng người rực lửa trên cửa sổ nữa là xong.

"Mọi người có thấy ở bên ngoài kia có rất nhiều bướm đêm đang bay lượn hay không?" Trần Phán nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi mọi người ở đây.

"Vào đầu mùa hè bướm đêm xuất hiện ở đây rất nhiều." Như Văn lên tiếng.

"Bướm đêm sau khi bị bắt giữ, tại trên đôi cánh của chúng bôi lên một lớp dạ quang, sau đó cứ chờ cho thời cơ thích hợp đến thì thả chúng bay ra ngoài, đó chính là cách để tạo ra một bóng người rực lửa trên ô cửa kính."

"Không đúng, bướm đêm sao có thể tụ lại tạo thành một bóng người được." Thu Thủy lại lên tiếng phản bác.

"Đó là do chất pheromone từ bướm cái được bôi sẵn thành hình một bóng người ở ngay phía sau ô cửa sổ_"

Đối phương trước sẽ bôi một lớp pheromone từ bướm đêm cái lên bên ngoài ô cửa sổ, để đảm bảo cho các con bướm đêm đực không bay tới vào cánh cửa sổ trước khi màn trình diễn bắt đầu, đối phương sẽ dùng tới một cái đèn tia cực tím để thu hút hết toàn bộ đàn bướm đêm.

Khi màn trình diễn khởi động, đối phương tắt đèn tia cực tím đi rồi thả những con bướm có dính lớp dạ quang trên cánh ra.

Bướm bị thu hút bởi pheromone của con cái liền sẽ bay qua bên ô cửa sổ mà đậu vào, thế là một bóng người rực lửa đã được hình thành.

Khi cánh cửa sổ bị mở, đàn bướm bị kinh động mà bay đi, bóng người rực lửa vì lẽ đó hoàn toàn tan biến.

Bên ngoài kia còn có đèn đường chiếu sáng nên lớp dạ quang dính ở trên cánh bướm sẽ không bị phát hiện, huống hồ khi vừa rồi bóng đèn đột ngột tắt đi làm khả năng thị lực của mọi người trong thời gian ngắn còn chưa hoàn toàn thích ứng kịp, nhờ đó màn trình diễn ra suôn sẻ không có một ai phát hiện được chiêu trò ở bên trong.

Giải thích xông xuôi tất cả chiêu trò của đối phương, Trần Phán lúc này nhìn về mọi người trong phòng: "Qua sự trình bày của tôi vừa rồi, mọi người khẳng định đã biết rõ được kẻ đứng sau vụ việc giả thần giả quỷ này là ai rồi chứ?"

Để có thể thực hiện được màn trình diễn đầy ngoạn mục như vậy đối phương cần phải ở ngay gần bên để có thể kiểm soát được tình hình.

Là bật mở tivi, hay lựa chọn thời điểm thích hợp để thả bướm đêm ra, tất cả phải được giám sát kĩ càng, phải được tính toán một cách hết sức cẩn thận, nếu không màn trình diễn sẽ thất bại ngay lập tức.

Từ đó có thể suy ra kẻ sau màn chỉ có thể là những người hàng xóm thân cận ở kề bên căn hộ này mà thôi, mà căn hộ này là căn hộ ở cuối dãy nên kẻ giở trò chỉ có thể là người sống trong căn họ sát vách, căn hộ 408.