Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 17: Nút thắt nằm trong câu chuyện




Để có thể tiếp cận với Thu Thủy, ông bác đã quyết định dọn đến tòa chung cư này để sống, có điều trước tiên phải mua lấy một căn hộ cái đã và căn hộ số 409 chính là căn hộ mà ông bác Huỳnh Phương muốn mua.

Chỉ rằng đời không như mơ, cho dù ông bác có ra giá cao đến thế nào đi chăng nữa thì hai vợ chồng Như Văn nhất mực không chịu bán, khi này chủ căn hộ số 408 sát bên muốn dọn đi nơi khác nên đã rao bán căn hộ lên trên mạng.

Vì không có cách nào khác Huỳnh Phương trước tiên mua căn hộ này rồi dọn vào tòa chung cư, cứ thế ông bác trở thành hàng xóm tối lửa tắt đèn với Thu Thủy và cả Như Văn.

Thời gian trôi qua ông ấy đã thành công tiếp xúc đồng thời đã tìm hiểu được con người của Thu Thủy, đối với Thu Thủy ông ấy rất hài lòng, ngoài Thu Thủy ra ông ta còn quen thân được với hai vợ chồng Như Văn.

Cuộc sống ở trong tòa chung cư của Huỳnh Phương có thể nói là rất tốt, mọi chuyện đều diễn ra rất là thuận lợi, dù là thế nhưng trong lòng ông ấy vẫn luôn canh cánh về căn hộ số 409.

Huỳnh Phương muốn mua lại nó, muốn nơi lưu giữ kí ức đẹp đẽ này chỉ thuộc về riêng mình, đây có lẽ là sự ích kỷ mà tuổi già mang đến, cũng có thể đây mới chân chính là bản chất thật sự của con người ông bác.

Dù nguyên nhân là gì đi nữa cũng chẳng còn quan trọng, Huỳnh Phương bây giờ là muốn độc chiếm lấy căn hộ, có điều ông ấy không thể làm mọi chuyện quá mức lên được, đặc biệt là khi Thu Thủy còn có mặt ở chỗ này.

Ông bác không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng của Thu Thủy, công khai ép mua ép bán là không được rồi, thế nên Huỳnh Châu mới giả thần giả quỷ để khiến cho hai vợ chồng Như Văn sợ hãi mà bán nhà.

Có điều ông ấy không ngờ tới người chồng lại không tin vào chuyện ma quỷ, anh ta còn là một người rất gan dạ nữa, càng không ngờ tới màn trình diễn hoàn hảo của mình lại bị một kẻ bỗng nhiên xuất hiện như Trần Phán vạch trần, những thủ thuật ông ấy đã dày công chuẩn lại không chịu nổi tới một giây đã bị người ta nhìn thấu.

Nghe xong Huỳnh Châu kể lại mọi chuyện mọi người nơi đây đều trầm mặc, có người tiếc thương về chuyện tình của hai người họ, có người thì tức giận về việc bất chấp thủ đoạn, giả thần giả quỷ mà ông bác đã làm ra, còn Trần Phán thì ở đó một mặt vô cảm không bày tỏ cảm xúc, thế nhưng trong thâm tâm của hắn bây giờ là một bầu trời đầy nghi hoặc.

Trần Phán phát hiện ra trong câu chuyện ông bác Huỳnh Phương đã kể có mấy vấn đề rất lớn.

"Căn hộ này có ý nghĩa đặc biệt gì với vợ chồng hai người sao?" Trần Phán nhìn về hai vợ chồng Như Văn mà hỏi, trước không nói đến chuyện của ông bác, hắn bây giờ rất tò mò về lý do không chịu bán nhà của hai vợ bọn họ.

Trần Phán không nhìn thấy được căn hộ 409 này có điểm gì đặc biệt để hai người họ không chịu bán đi cho Huỳnh Phương, ông bác chỉ nói là đã ra giá rất cao nhưng hắn biết cái giá rất cao kia chắn chắn là rất cao, là gấp ba năm lần, có khi gấp mười lần giá trị thực của căn hộ cũng không biết chừng.

Gia đình Như Văn không mấy dư dã, số tiền Huỳnh Phương đưa ra có thế giúp cho hai người họ giải quyết được không ít vấn đề trong cuộc sống.

Vậy tại sao lại không chịu bán đi cơ chứ? Hay bên trong còn có một câu chuyện cảm động gì đó mà hắn không biết tới.

Bị hỏi đến vấn đề này Như Văn có phần ngại ngừng, ngón tay đan xen vào nhau mà ấp úng trả lời: " Không có ý nghĩa gì đâu, bởi vì bác Phương lần đầu đến đây đã ngỏ ý muốn mua lại căn nhà với giá quá cao, nên_"

"Khi đó hai vợ chồng chúng tôi thấy hơi nghi ngờ, tưởng rằng bác ấy là lừa đảo, đặc biệt là khi chúng tôi càng từ chối thì bác ấy lại càng nâng giá lên cao hơn." Như Văn ấp úng nên người chồng đã lên tiếng giải thích thay cho cô ấy.

Trần Phán nghe hai vợ chồng họ giải thích thì đã rõ ràng đầu đuôi căn nguyên sự việc.

Đối với Huỳnh Phương căn hộ này chứa rất nhiều kỷ niệm tốt niệm đẹp trong đời ông ta nên đối với ông ấy nó là vô giá, huống chi khi đó Huỳnh Phương đang vội thế nên ngay từ đầu đã ra giá cao ngất ngưỡng để nhanh choáng mua lại căn nhà.

Hành động vội vàng này của Huỳnh Phương rơi vào trong mắt hai vợ chồng Như Văn lại giống như hành động chột dạ của mấy tên lửa đảo bất động sản do đó họ không dám chốt bán mà lưỡng lự.

Hai vợ chồng họ lưỡng lự làm cho ông bác tưởng rằng hai người này muốn đòi thêm tiền, thế là ông bác đã hô giá lên cao hơn nữa, có điều ông bác không biết rằng càng hô giá lên cao lại càng khiến cho vợ chồng Như Văn sinh nghi.

Cuối cùng hai vợ chồng họ nhận định người ta là đến lừa đảo nên mới nhất mực không chịu bán, cứ thế một vụ mua bán vốn nên tốt đẹp lại bị sự vội vàng và nhầm lẫn từ hai phía mà kết thúc trong thất bại, cũng vì lẽ đó màn trình diễn giả thần giả quỷ mới ra đời.

Vấn đề này Trần Phán coi như hiểu, bây giờ hắn bắt đầu truy vấn đến các vấn đề của ông bác Huỳnh Phương, hắn nhìn về ông bác nêu lên nghi hoặc của mình: "Vậy tại sao năm đó ông lại bán đi nơi đây, những năm nay lại không chịu quay về?"

Huỳnh Phương bán đi căn hộ, nhiều năm ngó lơ không quay về, thế mà khi về lại thì một mực cố chấp muốn mua căn hộ về tay cho bằng được, bất chấp việc giả thần giả quỷ chuốc thuốc mê mọi người, trong đó còn có hai đứa nhỏ nếu như không may làm quá liều thì vụ này sẽ trở thành một vụ án mạng chứ không thể xem thường được đâu.

"Năm đó vì tìm kiếm bà ấy mà ta đã bỏ bê công việc dẫn đến nợ nần, cuối cùng chỉ có thể bán đi căn hộ quay về lại gia đình."

"Sau đó khi có tiền tại sao không ngay lập tức mua lại nơi đây?"

"Đến khi ta thành công có được tiếng nói trong gia đình thì ta lại không giám." Huỳnh Phương bùi ngùi nói: "Lão già như ta không giám quay về, không dám đối diện với những đoạn kí ức đẹp đẽ đó."

'Là sợ hãi.'

Huỳnh Phương ông ấy là sợ hãi không dám đối diện, khi đó trong thâm tâm ông ta có lẽ đã nghĩ rằng người mình yêu đã chết.

'Không phải!'

Nói chính xác ra thì ngay từ đầu Huỳnh Phương đã nhận định người mình yêu đã chết rồi, dù vẫn luôn tìm kiếm thế nhưng trong thâm tâm ông ấy đã không còn hy vọng gì nữa, việc tìm kiếm chỉ là một cách để lẩn trốn sự thật.

Ông ấy là sợ hãi phải nhớ ra những kí ức về năm đó, nhưng đó là kí ức gì?

Là kí ức đẹp của hai vợ chồng họ hay là kí ức vừa đau buồn lại vừa đáng sợ đến nỗi ông ta không dám trực tiếp đối diện?

Kí ức gì mà phải đợi đến tận khi biết được người vợ đã qua đời một năm về trước thì ông bác mới dám quay lại tòa chung cư?

Trần Phán rời vào trầm ngâm suy nghĩ.

'Cú sốc khi biết được người vợ chỉ mới chết vào một năm về trước.'

'Một lòng muốn bù đắp lại những tội lỗi trong quá khứ.'

'Nhất mực muốn mua lại căn hộ.'

'Quan trọng nhất là tại sao ông bác lại phải tự mình ra tay?'

Có rất nhiều cách khác để mua lại căn hộ nếu như không muốn gây ấn tượng xấu cho Thu Thủy thì có thể nhờ đến người khác ra tay cũng được, hoàn toàn không cần phải sử dụng đến những cách cực đoan như hiện tại.

"Ngày đó, ngày mà vợ của ông rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trần Phán lên tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén như thấu hiểu mọi chuyện trên đời nhìn chăm chăm qua Huỳnh Phương.

Tất cả một vấn đề đều chung quy về một ngày hôm đó, cái ngày mà người vợ rời đi kia khẳng định là đã xảy ra chuyện, một chuyện gì đó mà Huỳnh Phương ông ta không muốn nhớ lại, một chuyện gì đó mà khiến cho thâm tâm ông ấy khẳng định là vợ của mình đã chết.

"Năm đó ta đã cãi nhau với bà ấy làm cho bà ấy nổi giận mà bỏ đi, tất cả đều là tại lỗi của lão già này, đáng lẽ ra ta phải đuổi theo làm lành với bà ấy ngay thì đã không phải hối tiếc đến tận bây giờ." Huỳnh Phương vừa nói vừa thở dài trông rất tội nghiệp.

Ông ấy có vẻ như thật sự ân hận về chuyện trong quá khứ, thế nhưng ân hận về chuyện gì thì không ai biết được.

Năm đó hai người họ cải vã, người vợ bỏ đi người chồng không đuổi theo từ đó về sau người vợ biến mất không ai biết tung tích, đây là những gì Huỳnh Phương kể, nếu suy xét kĩ lưỡng thì trong câu chuyện có rất nhiều điểm nghi vấn.

Trần Phán hắn càng nghĩ càng rõ ràng các vấn đề bên trong, hắn cười lạnh một tiếng rồi nhìn vào một khoảng không sát bên ông bác, ánh mắt rực lên một ngọn lửa lam sắc cực thịnh sau đó miệng hắn liền nhếch lên thành một đường cong quỷ dị.

Quả nhiên hắn đã đúng, nút thắt là nằm ngay ở chỗ này.