Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 2: Thực Thể Huyền Bí




Thế gian có rất nhiều câu chuyện huyền bí mà con người không thể nào giải thích nỗi, thế nên con người đã đổ mọi tội lỗi của những câu chuyện này là do các thế thực thần bí gây ra.

Nhưng đâu mới thật sự do thế lực thần bí thật sự làm, còn đâu do bàn tay con người dàn dựng, không mấy ai rõ ràng được chính xác chuyện đó, nhưng Trần Phán hắn lại rất rõ ràng.

Bởi vì nhiệm vụ của hắn chính là tìm kiếm, tiêu trừ và thanh lý các thực thể huyền bí ra khỏi thế giới này, loại bỏ chúng ra khỏi nơi chúng không thuộc về.

Thế lực huyền bí theo Trần Phán phân định được chia ra làm ba loại, loại màu trắng, loại màu cam, và loại màu đỏ.

Theo sự phân chia, thì có ba nguyên tắc nghiêm ngặt cần tuân thủ được tạo nên.

Đối với loại màu trắng thì không cần quá để tâm, vì đây là loại phổ biến nhất, thời gian tồn tại không lâu, chẳng cần phải động tay chân, chúng sẽ theo thời gian trôi qua mà tan biến.

Còn với loại màu cam thì phải tốn sức hơn một chút, phải tìm cách siêu thoát cho loại này thì chúng mới có thể tan biến được, siêu thoát ở đây là phải hoàn thành tâm nguyện còn vương vấn của thực thể, đây là điều rất khó.

Còn đối với loại màu đỏ thì không cần nghĩ nhiều, thấy chúng ở đâu là cứ thẳng tay trực tiếp tiêu trừ là được.

Thật chất còn có một loại màu sắc nữa, đó là Vô, đây là thực thể đã sinh ra được quyền năng.

Nó vượt qua mọi phạm trù nhận thức và không thể bị tiêu diệt, thứ này bản thân Trần Phán cũng chưa bao giờ gặp qua, hắn chỉ được nghe nói tới nó ở tại nơi tận cùng mà thôi.

Còn nói về hình dạng của Thực thể huyền bí thì rất là phong phú.

Có dạng máu me, có ngoại hình ướt át, có một số loại trông khá buồn nôn, nhưng phần nhiều chúng không khác gì mấy so với con người, chỉ là phần nhiều này lại luôn bị mất đi một số bộ phận trên cơ thể giống như mất đi cái tay hay cái chân, hoặc có khi là cả cái đầu.

Có hình dạng con người còn nguyên vẹn tính ra là không quá nhiều mà loại xinh đẹp thì càng lại là hiếm hoi.

Trần Phán nhiều năm trong nghề, hắn làm theo quy tắc phân chia màu sắc để hành động và đã thành công truật xuất được rất nhiều thực thể, thế nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ có ngoại lệ.

Vào nửa năm trước, hắn đã đụng độ phải một thực thể huyền bí rất khó để xử lý, đó không phải thực thể Vô, mà đó là một thực thể màu đỏ.

Gặp đỏ thì giết, hắn không do dự ra tay tiêu trừ, một trận chiến khá kịch liệt đã diễn ra.

Trong trận chiến hắn đã bị thất thế, bị đánh cho một trận bầm dập hết cả người, may sao nhờ có kinh nghiệm mấy năm đánh nhau cùng với sức mạnh được ban tặng nên hắn đã cố chống chịu lại được, vào đến những giây phút cuối cùng hắn thành công lật ngược thế cuộc.

Ngay tại lúc Trần Phán muốn tiêu trừ đi thực thể màu đỏ đó thì một sự việc bất ngờ đã xảy ra, thực thể vốn màu đỏ lại chuyển hóa thành màu cam.

Đây là chuyện mà Trần Phán chưa bao giờ gặp qua, hắn đã từng thấy thực thể màu cam hóa thành thực thể màu đỏ, hoặc thực thể màu trắng hóa sang màu cam, chứ màu đỏ quay về màu cam là chuyện hắn hết sức bất thường, hắn chưa bao giờ nghĩ tới lại có loại việc như thế có thể xảy ra.

Trong trường hợp thực thể khác lạ này, Trần Phán có hơi chút hoang mang không biết làm sao, cuối cùng hắn làm theo nguyên tắc đã được định sẵn, đã là màu cam thì hắn sẽ tìm cách siêu thoát cho nó, thế nhưng ngặt nỗi nó không nhớ được cái gì cả.

Kí ức trống trơn, những gì thực thể này nhớ tới chỉ là một cái tên Khả Như, chỉ đúng lấy một cái tên, mà cái tên đó có phải của nó hay không cũng không biết chắc được.

Chuyện quá khó khăn, chính vì thế Trần Phán quyết định từ bỏ, hắn coi như mình xuôi xẻo, không may gặp được một thứ khó giải quyết.

Trần Phán buông tay rời đi, có điều thứ đó lại không định buông tay , nó cứ bám lấy hắn một bước không rời.

Thực thể không có kí ức, không có mục địch, không có nỗi niềm nhớ thương, thứ duy nhất nó biết là một cái tên, tiếp đó chính là Trần Phán cho nên nó mới nhất mực không rời, bám lấy không buông người ta.

Thực thể Khả Như kia bám chặt lấy Trần Phán khiến hắn nhiều lần hành động bị thất bại.

Thất bại quá nhiều lần, Trần Phán tức giận từng có ý muốn tiêu trừ luôn kẻ đeo bám cho bớt phiền, chỉ là nguyên tắc còn đó hắn không muốn làm trái nên chỉ biết nhẫn nhịn.

Về sau Trần Phán cảm thấy cứ bị quấy rối mãi không phải là cách, nên hắn bắt đầu đưa ra các thỏa hiệp với thực thể Khả Như.

Khả Như giúp hắn làm việc, hắn sẽ giúp cô ta tìm lại kí ức đã mất.

Ban đầu Trần Phán không mấy mong chờ vào chuyện hợp tác này cho lắm, hắn chỉ muốn Khả Như bớt làm phiền hắn, bớt đi vướng bận tay chân, còn về phần hắn có tìm lại được kí cho cô nàng hay không thì cứ phải trông chờ vào duyên số.

Trần Phán không ngờ tới tằng đối phương thế mà lại được việc, cô nàng giúp hắn rất nhiều, làm bớt đi được không ít công chuyện khó nhằng, nhờ thế tốc độ truật xuất thực thể huyền bí của Trần Phán tăng nhanh đột biến.

Đã có qua thì phải có lại, Trần Phán đã rất tích cực vào việc điều tra, tìm lại kí ức cho đối phương, nhưng đã qua nửa năm Trần Phán lại chẳng tìm ra được manh mối hữu ích gì, đây cũng là một nút thắt hiện tại trong lòng Trần Phán.

Bên trong ngôi nhà tồi tàn, Trần Phán sau khi tắm rửa xong thì nằm dài lên giường.

Quay đầu nhìn qua thứ đang nằm bên cạnh mình, Trần Phán hắn chỉ biết ngán ngẫm nói: "Đã hồi phục lại rồi thì qua chỗ của mình mà nằm, chứ nằm lì trên giường của ta làm gì?"

Thứ nằm bên cạnh hắn bây giờ chính là Khả Như.

Thực thể Khả Như có ngoại hình theo như Trần Phán đánh giá là thuộc dạng cực hiếm, tóc đen tuyền tết kiểu thác nước dài tới ngang thắt lưng, khuôn mặt đều đặn, sóng mũi cao, môi mộng hồng quyến rũ, tứ chi đầy đủ, cao ráo lại không kém phần thướt tha, mà quan trọng ba vòng thì gọi là đủ chuẩn, nói chung là rất đẹp.

Khả Như nhìn từ bên ngoài không khác gì một cô gái mới lớn xinh đẹp, quyến rũ, ngoài việc cô nàng biết bay và có thể xuyên thấu đồ vật ra thì cũng chỉ có điểm sáng màu cam ở giữa mi tâm của cô nàng là minh chứng cho việc cô không thuộc về thế giới loài người.

Điểm sáng phát màu đó chính là cách thức để Trần Phán phân biệt được loại hình của một thực thể huyền bí, ánh sáng màu trắng thì thực thể huyền bí kia là loại màu trắng, hai màu khác cũng tương tự.

"Nằm ở đây êm hơn, chủ nhân không nên keo kiệt với Khả Như như thế đâu, Khả Như khi nãy mới vừa giúp đỡ rất nhiều cho chủ nhân đó."

"Thôi cái giọng điệu này đi mà ta đã bảo cô đừng có gọi ta là chủ nhân."

"Không chịu, không chịu, chủ nhân bắt nạt Khả Như, người ta là con gái, chủ nhân làm vậy không thấy xấu hổ sao?"

Trần Phán nghe mấy lời điệu đà của đối phương thì trầm mặc, không chút do dự Trần Phán đưa ngón trỏ lên miệng muốn cắn lấy.

Khả Như thư thái hưởng thụ nằm trên giường êm đối với những lời treo đùa của mình thì không có mấy phần để tâm, nhưng khi thấy Trần Phán tức giận có ý động thủ, cô nàng liền biết bản thân đã phạm phải sai lầm nên vội vàng bay lên.

"Chủ nhân đừng nóng, Khả Như đùa thôi mà."

"Về lại chỗ của mình đi." Trần Phấn gằn giọng.

Khả Như nghe lời, ngoan ngoãn bay lại một bên góc tường sau đó ngồi co giò đầu dựa lên đầu gối, bộ dáng một mặt đầy đáng thương, Khả Như bây giờ khiến cho người ta nhìn vào không tự chủ được mà dâng lên một lòng thương sót vô tận.

Muốn được chở che, muốn được yêu thương, đó là những điều sau bộ mặt đáng thương kia đang muốn nói.

Trần Phán nhìn thấy thế thì có chút ngủi lòng, nhưng chỉ có thế mà thôi, đối với hắn Khả Như dù có đẹp đến mấy, dù có đáng thương đến cỡ nào đi nữa, thì cũng chỉ là một thực thể huyền bí.

Chưa kể đến việc Khả Như từng là màu đỏ, trong tương lai còn có thể quay trở lại màu đỏ, chỉ cần đơn giản là một cái thực thể huyền bí thôi, chừng đó là quá đủ để Trần Phán không thể cho ra được sự thương tiếc hay đồng cảm đối với đối phương.

Nghĩa vụ và nguyên tắc, đó là những gì hắn nhìn nhận về thực thể huyền bí, nếu bắt buộc phải có một loại cảm xúc nào đó với thực thể huyền bí mà nói thì đối với hắn có lẽ cảm xúc đó chính là sự thù hận.

Trần Phán không muốn dây dưa với Khả Như, hắn nhắm mắt lại bắt đầu đi vào giấc ngủ.

Khả Như ngồi trong góc tường thấy chiêu trò của mình không có hiệu quả thì nhẹ nhàng, châm chập bò người tới bên giường.

"Không muốn chết thì đừng có làm rộn." Trần Phán cảm nhận được Khả Như đang tiến tới gần thì nhỏ giọng cảnh cáo.

Hắn chưa bao giờ ngừng đề phòng Khả Như đâu cũng như hắn chưa bao giờ thật sự tin tưởng vào một thực thể huyền bí nào trên đời.