Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 20: Một vị khách hàng thích nói dối




Trần Phán mệt mỏi nằm dài trên giường, chuyện tối hôm qua đã vắt kiệt sức lực của hắn.

Ban đầu, hắn đáp ứng đi tới giải quyết chuyện của Như Văn chỉ là vì muốn bắt một kẻ giả thần giả quỷ mà thôi, ai dè càng làm lại càng lồi ra thêm nhiều chuyện, đến phút cuối cùng thực thể Kim Anh kia lại nhờ tới hắn giúp đỡ, bà ấy muốn trực tiếp nói chuyện với Huỳnh Phương.

Để một người bình thường nói chuyện được với một thực thể là vô cùng khó khăn, thế nhưng niệm tình người ta trong lần tiêu trừ Tuyết Lê lúc trước đã giúp đỡ hắn rất nhiều nên hắn đã ra tay.

Một lần ra tay một lần đau, chưa kể đến chuyện hai người bọn họ nói chuyện thật rất lâu khiến cho hắn phải đem nửa cái mạng nhỏ ra để mà đặt cược.

Mọi chuyện diễn ra chẳng có gì tốt đẹp, hắn bị hành tả tơi đến thừa chết thiếu sống, chuyện tốt duy nhất hắn đạt được trong vụ này có lẽ là hoàn trả được ân tình cho thực thể Kim Anh, tiện thể còn giúp cho bà ta siêu thoát.

Về phần Huỳnh Phương hắn không mấy quan tâm, chuyện người sống hắn quản không được.

Với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh lên, Trần Phán nhìn vào thời giờ hiển thị trên đó thì giật mình tỉnh ngủ, thế mà đã hơn 3h chiều rồi hèn gì cái bụng của hắn nãy giờ cứ kêu lên biểu tình đòi được ăn liên tục.

Trần Phán đưa mắt nhìn Khả Như đang lủi thủi ở góc tường bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, nếu Khả Như có thể nấu ăn thay hắn thì thật là tốt biết bao.

Hắn chưa bao giờ cho Khả Như nấu ăn, phần nhiều nguyên nhân là vì hắn không tin tưởng cô nàng nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mấy lúc mệt mỏi như dạng này lại có người nấu ăn cho mình thì thật thoải mái, hắn khi đó có nhiều thời gian để nằm lì trên giường nghỉ dưỡng hơn nữa, có điều đây chỉ là ý nghĩ bắt chợt thôi, hắn nào giám làm thật.

Rời giường ưỡn lưng một cái, thở lấy một hơi dài, Trần Phán đi tới căn bếp lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra.

Trong lúc chờ đợi đồ ăn rã đông hoàn toàn hắn cầm chiếc điện thoại lên muốn đánh lấy một ván game.

Khả Như thấy hắn chơi game thì vội bay đến đòi chơi kế, khi thấy cô nàng vì game mà đánh mất hết liêm sỉ của một thực thế thì hắn thật chán nản, chẳng biết với tính cách này của Khả Như hắn là nên vui hay nên buồn nữa đây.

Với lời cầu xin của Khả Như tất nhiên Trần Phán nhất quyết không đồng ý, phần ai nấy chơi nào có vụ chơi kế cơ chứ.

Trần Phán loay hoay đuổi Khả Như qua một bên rồi vào trận đấu, chỉ tiếc là trận đấu còn chưa kịp bắt đầu thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Trần Phán cay cú, thế nhưng vẫn chỉnh đón lại quần áo một chút rồi đi ra mở cửa.

Người ở ngoài cửa là một thanh niên trẻ tuổi, tóc tai lịch sự, ăn mặc sang trọng nhìn vào là biết công tử nhà giàu.

Khách hàng đã đến tận cửa Trần Phán lịch thiệp mời người ta vào bên trong.

Người thanh niên khi bước chân vào trong nhà ngay lập tức tỏ vẻ khó chịu, khi ngồi xuống ghế cũng tỏ ra một mặt không tình nguyện.

Khách hàng sinh khí Trần Phán cũng chẳng muốn dông dài làm gì mà trực tiếp lên tiếng hỏi: "Không biết anh đến đây là có chuyện gì cần trợ giúp?"

"Nghe nói nơi này chuyên giải quyết các vấn đề liên quan đến cõi âm?"

"Còn tùy!"Trần Phán lạnh lùng trả lời.

Hắn chuyên giải quyết các vấn đề ma quái nhưng không phải vụ nào hắn cũng giải quyết, mà không phải chuyện ma quái hắn mới giải quyết đâu, chuyện không liên quan đến thực thể huyền bí đôi khi hắn cũng sẽ ra tay trợ giúp.

Tóm lại là tùy duyên, tùy hứng, hắn thấy thuận mắt thì giúp không thuận thuận thì miễn, đối với người thanh niên trước mặt này hắn rất là không thuận mắt.

Người thanh niên dù là kiêu ngạo nhưng anh ta là một người rất biết điều, trước không nói đến chuyện cần nhờ vã mà đầu tiên anh ta lấy ra trong người một cái phong bì nhẹ nhàng đặt xuống bàn đẩy qua: "Đây là 50 triệu, xong việc sẽ đưa thêm gấp đôi."

Trần Phán nhìn về cái phong bì chứa đầy tiền trước mặt lòng thầm tiếc hận, không biết hôm nay là ngày gì tiền tài cứ đưa tới tận cửa, tiếc là hắn không nhận được, hắn có nguyên tắc làm việc của riêng mình.

Cắn răng bấm bụng Trần Phán đẩy cái phong bì lại chỗ đối phương: "Nói việc cần giúp đi, xong việc nhận tiền sau."

Có tiền dẫn lối chuyện gì cũng sẽ thông thuận hơn, bây giờ Trần Phán nhìn về người thanh niên đã cảm thấy rất thuận mắt nên quyết định xem xét việc trợ giúp đối phương, nếu hắn có thể.

"Tôi muốn nhờ thầy giúp tôi tìm một cái đồng hồ đeo tay."

"Hả, tìm đồng hồ ?" Trần Phán ngạc nhiên hỏi lại.

Hắn trong nghề nhiều năm yêu cầu gì cũng đã nghe qua nhưng yêu cầu kiểu này thì hắn đúng là lần đầu tiên được nhận thức.

"Đúng vậy, tôi muốn nhờ thấy tìm giúp một chiếc đồng hồ."

"Có thể nói cụ thể hơn không?"

Trần Phán bắt đầu cảm thấy hứng thú, tìm đồ vật lại nhờ đến thầy pháp hơn nữa bỏ ra một số tiền không nhỏ, có lẽ đây sẽ là một vụ khá thú vị.

Người thanh niên bắt đầu lên tiếng giải thích sự tình.

Anh ta tên là Võ Thành Lâm, là một doanh trẻ khá thành đạt.

Thành Lâm đã có vợ, có điều nhiều năm qua vẫn chưa có con, căn nhà nhỏ của hai vợ chồng dù không có tiếng khóc của trẻ thơ thế nhưng vẫn rất ấm ấp, tiếc thay ngôi nhà nhỏ ấm ấp này nay đã hiu quạnh hơn rất nhiều.

Vào ba tuần trước vợ Thành Lâm đã chết trong một vụ tai nạn giao thông, từ sau khi người vợ chết đi Thành Lâm đêm nào cũng mơ thấy vợ của mình tìm về, cả người đầy máu me cô vợ lục lọi tìm kiếm khắp nhà như là muốn tìm kiếm một thứ gì đó.

Thành Lâm không hiểu nghi hoặc lên tiếng hỏi thì được cô vợ bảo rằng: "Đồng hồ trên tay của em đâu rồi, anh giúp em tìm nó với!"

Nhiều đêm trôi qua liên tiếp một giấc mơ lặp đi, lặp lại khiến Thành Lâm nghĩ rằng đây là một điềm báo, có lẽ vì chiếc đồng hồ đã mất này làm cho cô vợ không thể được an nghỉ nên anh ta mới tới đây nhờ Trần Phán tìm giúp chiếc đồng hồ đó.

Trần Phán nghe xong thì cảm thán đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, thế nhưng trước khi ra tay trợ giúp Thành Lâm hắn cần xác nhận một số việc.

Trần Phán đưa mắt liếc nhìn về phía Khả Như đang ở sau lưng đối phương ra hiệu, Khả Như bị nhìn thì lắc đầu lia lịa.

Trần Phán đã xác nhận được đáp án rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, hai hàng lông có phần nhíu chặt, sau một lúc hắn lên tiếng hỏi: "Anh cảm thấy chiếc đồng hồ kia đang ở đâu?"

"Tất nhiên là đang ở trong nhà tôi rồi." Thành Lâm không hề suy nghĩ trả lời.

Nghe thấy giọng điệu khẳng định lại đầy chắc chắn của Thành Lâm khiến cho trong lòng Trần Phán cười thầm lên không ngớt.

'Khả năng nói dối của người này thật là quá tệ đi.'

"Sao anh lại có thể khẳng định như vậy, có thể chiếc đồng hồ đã bị mất trong vụ tai nạn thì sao?" Trần Phán hỏi tiếp, hắn cảm thấy có chút vấn đề trong này.

"Không thể nào, trước khi vụ tại nạn diễn ra vợ tôi không có mang theo đồng hồ."

"Đã là ở trong nhà thì sao anh lại không tự mình đi tìm mà phải nhờ vã đến người khác làm gì?"

Không phải là ngôi nhà nhỏ ấm cúm đó sao, một mình tìm cũng được vậy mất mớ gì chạy đến đây tìm tới một tên thầy pháp như hắn.

"Tôi đã tìm nhưng tìm không thấy nên mới tới đây nhờ thầy." Thành Lâm khó chịu có điều anh ta vẫn nhẫn nhịn trả lời.

"Vậy bây giờ anh muốn tôi làm gì?"

"Nếu thầy lúc này có rảnh thì có thể ngay bây giờ đến nhà tôi để tìm." Thành Lâm lên tiếng đề nghị.

Với lời đề nghị này của đối phương Trần Phán ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Trần Phán leo lên xe Thành Lâm rời đi, ngồi ở ghế sau hắn không mấy vui vẻ mà Khả Như lẻo đẻo theo sau cũng là một mặt đầy khó chịu.

Đối với việc nhân gian Trần Phán một cất tiền cũng không lấy, còn phải mất công lo chuyện thiên hạ thì ai lại vui cho nổi.

Trần Phán như thế nhận lời đi theo Thành Lâm đơn giản là vì muốn xem đối phương đang định giở trò gì, ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi bịa chuyện rồi còn mời thầy pháp đến tận nhà nữa cơ chứ, bên trong khẳng định có âm mưu, tiếc rằng hắn hiện tại còn không rõ ràng đó là âm mưu gì.

Trần Phán ngồi ở trong xe suy nghĩ, sau một lúc hắn theo lời kể của Thành Lâm khi nãy nắm bắt được một số điểm mấu chốt mà suy diễn ra một vấn đề rất quan trọng.

'Cái chết của người vợ rất không bình thường.'

Nhìn về Thành Lâm đang ở trên ghế lái Trần Phán nhẹ nhàng nhếch môi lên hỏi: "Vợ của anh là tự sát đúng không?"