Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 21: Những manh mối rời rạc




"Vợ của anh là tự sát đúng không?"

Thành Lâm nghe thấy câu hỏi này của Trần Phán thì trở nên hoảng loạn, đồng tử trong mắt anh ta không tự chủ mở rộng, tay run lên làm mất tay lái khiến cho xe trở nên lảo đảo.

Cái xe nghiêng ngã, lắc lư, may sao tài lái xe của Thành Lâm khá tốt nên đã kịp thời tấp xe vào lề đập phanh dừng lại trước khi có tai nạn xảy ra.

Xe dừng lại, Thành Lâm thở ra một hơi trong chốc lát đã lấy lại được bình tĩnh, thế nhưng Trần Phán ngồi ở ghế sau thì lại có chút hoảng, về phần Khả Như thì không cần phải nói, cô nàng bị kinh sợ la hét rầm trời, cả người dựa sát ôm chằm lấy cánh tay của Trần Phán.

Trần Phán khó chịu cau mày đẩy mạnh Khả Như qua một bên, hắn thật không hiểu một thực thể như Khả Như đây thì sợ hãi la hét làm cái gì, người nên sợ, người nên la hét là hắn mới đúng.

"Thầy Trần nghĩ quá nhiều rồi, vợ của tôi qua đời do tai nạn xe ngoài ý muốn mà thôi." Thành Lâm lên tiếng đính chính sau khởi động máy tiếp tục lái xe đi tiếp.

Trần Phán cười lạnh, ngoài ý muốn thì cần gì phải như thế kích động cơ chứ, đây khẳng định là có một âm mưu nào đó ở đằng sau, chỉ là tại sao lại lôi hắn vào làm gì? Hắn có thù oán gì với tên Thành Lâm này sao?

'Chắc là không có đâu!'

Trần Phán khẳng định lần này là lần đầu gặp mặt đối phương, như vậy mọi chuyện chỉ có thể là do người vợ kia mà thôi.

Đối phương có thể là đã hiểu lầm hắn là người tình, một kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của bọn họ nên mới lập ra kế hoạch đưa hắn vào tròng.

'Cũng không đúng lắm!'

Trần Phán hắn một đời độc thân cẩu, luôn là một thân một mình hành động, vào gần nửa năm nay thì có thêm Khả Như lẽo đẽo theo sau chứ trước kia không có một ai dám lại gần đến bên người hắn, con người sợ hãi khả năng nhìn thấu những thứ vô hình mà đôi mắt hắn sở hữu, còn thực thể huyền bí thì sợ hãi trước huyết dịch có thể tiêu trừ mọi thứ không thuộc về thế giới này mà hắn đang nắm giữ.

Có thể nói trong những năm hành nghề hắn luôn là một thân độc bước giữa hai giới, thế thì kiểu nào mà bị hiểu lầm cho được.

Vậy là do tai nạn giao thông cướp đi mạng sống của cô vợ kia hay sao?

'Cũng không phải!'

Hắn trước giờ không có lái xe toàn là đi nhờ xe của người ta, nếu không có xe thì hắn sẽ gọi taxi, mà trong một đời ngồi trong xe của hắn thì không có một chiếc xe nào gây ra tai nạn giao thông dẫn đến chết người, ít nhất là lúc hắn ngoài trong xe của người ta là không có tai nạn xảy ra.

Vậy vì lý do gì Thành Lâm lại muốn giở trò với hắn.

Trần Phán nghĩ mãi vẫn không thông, đến khi xe dừng bánh, người cũng đã đi vào trong nhà của đối phương rồi mà hắn vẫn không thể suy nghĩ ra được nguyên nhân.

"Chủ nhân ở nơi đây bình thường." Khả Như đi cùng Trần Phán vào trong nhà Thành Lâm lên tiếng nhắc nhở.

"Ừ!"Trần Phán nhỏ giọng gật đầu.

Đôi mắt hắn lúc này đang ánh lên một ngọn lửa lam sắc nhìn lướt quanh khắp cả căn nhà một lượt, căn nhà nhỏ ấm áp Thành Lâm đã kể thật ra thì không thể gọi là nhỏ cho được, căn nhà rộng lớn, phòng ốc khá nhiều, tiện nghi đầy đủ, nội thất trang trí sang trọng.

Nhìn lướt sơ một vòng Trần Phán thấy nơi đây khá ổn không có điều gì bất thường, dẫu có một vài thực thể lượn lờ xung quanh nhưng tất cả chúng đều là thực thể màu trắng, không có con nào màu cam hay màu đỏ.

Càng bình thường Trần Phán lại càng cảnh giác lên cao độ, theo như lời kể của Thành Lâm thì hắn được vợ của mình báo mộng, thế nhưng với mấy con thực thể màu trắng này báo mộng theo kiểu gì đây, phải ít nhất có một con màu cam mới có đủ năng lực, có đủ tâm niệm luyến tiếc hình thành mộng ảo để mà báo.

Như vậy đã rất rõ ràng, từ đầu đến cuối trong câu chuyện của Thành Lâm đều không có một câu nói thật, tất cả đều là lời nói dối có chủ đích.

"Thầy trước ngồi xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa hãy tìm kiếm cũng không muộn." Thành Lâm nhã nhặn mời Trần Phán ngồi xuống ghế trước nghỉ ngơi.

Trần Phán theo lời mời ngồi xuống, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc.

'Sao lại tốt tính như thế.'

Từ lúc đầu gặp mặt ở trong nhà của hắn Thành Lâm đã bày ra một bộ mặt vô cùng khó chịu, có điều sau khi trình bày xong sự việc thì tính khí của đối phương lại trở nên tốt hơn hẳn, đến khi vào trong căn nhà này thì Thành Lâm đối với hắn lịch sự, khách sáo có thừa.

Nếu như không phải hắn biết đối phương đang có âm mưu có khi hắn lại nghĩ rằng người này đang bị hội chứng đa nhân cách.

"Anh có thể cho tôi xem hình của vợ anh được không?" Trần Phán ngồi xuống ghế thì phát hiện ra điều không đúng nên vội lên tiếng hỏi.

"Được!"

Thành Lâm đứng lên rời đi , một lát sau gã vào lại trong phòng khách trên tay cầm thêm lấy một cuốn album ảnh.

Ngồi xuống phía đối diện Trần Phán, Thành Lâm nâng niu đặt nhẹ cuốn album xuống bàn rồi mở từng trang ảnh ra, bên trong cuốn album chứa đầy các hình ảnh ngọt ngào của hai vợ chồng từ khi quen biết đến lúc cưới nhau ,trong đó còn lưu giữ những chuyến hành trình đầy hạnh phúc sau khi hai người bọn họ đã kết hôn.

Trần Phán nhìn vào mấy tấm hình, chính xác ra là hắn đang quan sát khuôn mặt của cô vợ kia.

'Thật kì lạ!

Người vợ dù bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn qua đời hay tự sát đi nữa thì kiểu gì ý niệm của cô ta cũng sẽ quanh quẫn lấy những người thân yêu quý nhất, ở đây người thân yêu nhất hẳn phải là người chồng.

Ý niệm sinh ra thực thể nên đáng lý ra thực thể người vợ phải ở tại trong căn nhà này mới đúng, thế nhưng ở đây lại không có.

'Như vậy người chồng không phải là người quan trọng nhất trong lòng của cô vợ, hay là_'

"Vợ của anh khi còn sống có thù ghét với ai không, thù ghét đến mức chết đi cũng muốn đeo bám không tha cho đối phương dạng đó?"

"Thầy nói gì vậy, vợ tôi sống rất chân tình, cô ấy không thù ghét với ai cả mà cũng chẳng ai thù ghét nổi cô ấy." Thành Lâm càng nói giọng lại càng ngẹn ngào.

Nét mặt của anh ta khi nói về người vợ rất buồn bã xem ra chân tình của đối phương với vợ mình là chân thật, có điều những lời nói này của đối phương có bao nhiêu phần là đáng tin đây?

Trần Phán không biết, mà hiện giờ hắn rất đau đầu, sự việc có vẻ đang càng ngày càng trở nên rắc rối, câu hỏi xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Trong lúc bế tắt Trần Phán lật xem hết cuốn album thì cảm thấy mấy tấm ảnh ở đây có gì đó không đúng, nhất là mấy tấm ảnh ở cuối trang album có điều gì đó bất thường.

Hai vợ chồng ở trong những tấm ảnh này vẫn rất ngọt ngào, cử chỉ vẫn rất thân mật nhưng đâu đó trong mấy tấm hình lại xuất hiện thêm một cô gái trẻ trung xinh đẹp, càng về cuối cuốn album cô gái càng xuất hiện nhiều, đến mấy tấm cuối thì đã là cả ba người cùng đứng sát kề bên chụp chung với nhau.

"Đây là ai vậy?" Trần Phán chỉ về cô gái thứ ba trong mấy tấm hình hỏi.

"Đó là cô bạn thân của vợ tôi, hai người bọn họ rất thân thiết."

"Thân lắm sao?"

"Hai người họ là bạn học từ thời trung học đến giờ."

Trần Phán gật đầu coi như hiểu, bọn họ là rất thân.

Hắn bắt đầu quan sát kĩ mấy tấm hình có cô gái kia ở bên trong, sau một lúc hắn nở lên một nụ cười đầy ẩn ý.

'Thì ra là vậy.'

Hắn đã hiểu được mối quan hệ của ba người họ , còn về phần thực thể người vợ hắn cũng đã biết được cô ta đang ở đâu rồi, chỉ là hắn vẫn không hiểu bản thân hắn dính dáng gì vào trong vụ này đâu, lý do gì lại đưa hắn tới đây, hay là mục tiêu của Thành Lâm không phải là hắn.

Thay đổi hướng suy nghĩ Trần Phán thấy mình dần làm rõ ra được chân tướng sự thật ở đằng sau, càng nghĩ hắn càng rõ ràng, cũng là vì rõ ràng nên hắn cảm thấy rất là tức giận, hắn cứ thế bị người ta xem như một con cờ trong một phi vụ đầy đen tối.

Trần Phán nhìn về cánh cửa chính, theo hắn đoán lát nữa thôi sẽ có người đến đây, lúc đó màn kịch của đối phương sẽ chính thức khai màn, có điều Thành Lâm sẽ dùng lấy thủ thuật gì để ra tay?

"Bây giờ không còn sớm, để tôi tìm kiếm cái đồng hồ giúp anh."

Trần Phán đứng lên viện cớ đi tìm cái đồng hồ để quan sát mọi ngỏ ngách trong nhà, hắn muốn tìm ra thủ thuật Thành Lâm sẽ dùng.

Từ phòng khách đến nhà ăn, phòng ngủ, phòng đọc sách, nhà vệ sinh, tìm khắp mọi nơi nhưng lại không có đầu mối gì.

Lúc này như phán đoán của Trần Phán bên ngoài có người đang nhấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên Trần Phán thầm than khổ.

'Không hay, người đến rồi.'