Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 22: Chiếc bình hoa trên bàn




Chuông cửa vang lên, Thành Lâm đi ra ngoài mở cửa, một người từ bên ngoài bước vào, người này là một nam nhân trung niên đã ngoài 40, ăn mặc chỉnh tề, nét mặt chửng chạc.

Khi nhìn thấy người đến là một người đàn ông trung niên Trần Phán cảm thấy bất ngờ, trong đầu hắn bây giờ hiện lên một dấu chấm hỏi thật là lớn.

'Tại sao lại là nam?'

Hắn cứ nghĩ người đến vào lúc này là người phụ nữ thứ ba xuất hiện trong mấy tấm ảnh kia cơ chứ, đây là do suy đoán của hắn đã sai hay đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn?

Trần Phán nghi hoặc, thế nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt chẳng có mấy bất ngờ gì kia của Thành Lâm thì hắn liền biết, đây không phải là một sự việc ngoài ý muốn, có lẽ người trung niên này mới chân chính là người mà Thành Lâm muốn ám toán, hoặc có lẽ đây cũng chỉ là một con tốt ngoài lề trong kế hoạch thủ ác của Thành Lâm, dạng giống như hắn cũng không biết chừng.

Nếu là trường hợp thứ nhất thì có chút loạn, có điều nếu chỉ là một con tốt thì có vẻ sẽ hợp lý hơn.

Trần Phán bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, suy nghĩ giờ vì sự có mặt của người trung niên này trở nên rất rối loạn, như một đống tơ vò.

"Trong nhà có khách sao?" Người trung niên nhìn thấy Trần Phán đang ở trong nhà lên tiếng hỏi.

"Đây Trần Phán một người bạn đối tác làm ăn của em thôi."

"Trong nhà đã có khách vậy thì để lần sau anh ghé qua."

Người trung niên có ý rời đi nhưng bị Thành Lâm giữ tay lại: "Anh không cần phải đi, cứ ngồi xuống nói chuyện chung với mọi người cho vui."

Thành Lâm nhiệt tình mời gọi, người trung niên không thể từ chối nên chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống.

"Đây là anh Tâm người đã giúp tôi rất nhiều trong khoảng thời gian đầu lập nghiệp, tôi rất là biết ơn anh ấy." Thành Lâm hướng tay chỉ về người trung niên lên tiếng giới thiệu cho Trần Phán làm quen.

"Nguyễn Duy Tâm!" Người trung niên lịch sự giơ tay ra giới thiệu tên mình.

"Trần Phán!" Trần Phán lạnh lùng, hắn chỉ gật đầu ngỏ ý chào hỏi chứ không có ý định sẽ bắt tay, hành động lạnh lùng của Trần Phán làm cho người trung niên có chút ngại ngùng thu tay về.

"Bạn của em vui tính thật."

"Anh không cần để tâm làm gì, mà hôm nay anh đến có phải là vì muốn lấy lại khoản vay của vợ em đã mượn lúc trước phải không?"

"Không phải vậy, chỉ là tình hình kinh doanh của anh dạo này có chút_" Người trung niên ấp úng nói không rõ câu, lời nói cũng anh ta cũng rất là mâu thuẫn, bên ngoài nói không, thế mà sau lại cố ý giải thích.

"Không có gì đâu, mượn thì phải trả đó là chuyện thường tình!" Thành Lâm nhấn mạnh, ngữ khí ẩn ý như có như không, ánh hiện lên điểm độc ác nhưng rất nhanh bị che giấu xuống.

Thành Lâm lấy cái điện thoại trong người ra, nhấn nhấn lấy mấy cái trên đó sau thì chiếc điện thoại trên người của Duy Tâm liền vang lên.

Duy Tâm lấy điện thoại trong túi ra, đọc tin nhắn chuyển khoản gật đầu xác nhận: "Đã đủ rồi, giờ anh phải về trước đây."

Người trung niên nhận được tiền thì muốn đi, anh ta có vẻ như không muốn ở lâu trong căn nhà này cho lắm, có điều Thành Lâm một lần nữa níu kéo đối phương ở lại: "Anh đừng vội đi, mấy hôm trước em có sưu tập được một tập phim bị cấm chiếu về thể loại mà anh thích đó."

"Là bộ phim đó sao?"

"Đúng vậy, anh có muốn coi không?"

"Tất nhiên là muốn rồi."

Người trung niên đối với lời mời gọi của Thành Lâm rất hứng thú, chỉ là Trần Phán ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện thì trầm mặc, hắn cảm thấy dạo gần đây con người đã trở nên quá mức phóng khoáng khi đem mấy loại phim kiểu này ra bàn luận, mời gọi mọi người xem chung.

Muốn xem thì đợi tới tối rồi hãy mở ra xem với đối tác của mình không được hay sao? Cần gì vội vả như thế.

Thành Lâm nhiệt tình dẫn theo người trung niên đi vào trong phòng đọc sách, Trần Phán ngẫm nghĩ do dự một lúc mới cắn răng quyết định đi theo sau.

Hắn nghĩ rằng mình đi theo sẽ bị hai người họ ngăn cản lại, ai dè hai người kia lại chẳng quan tâm đến sự tồn tại của hắn cho là mấy, cứ thế Trần Phán, Thành Lâm, Duy Tâm, ba người đi vào trong phòng đọc sách.

Nói là phòng đọc sách nhưng ở đây chỉ có được vài ba quyển sách tượng trưng mà thôi, trong phòng này chủ yếu là chứa một đống đĩa DVD của các bộ phim, còn có một dàn loa cực kì xịn sò, một cái ti vi thật to và một cái đầu đọc đĩa ở bên cạnh.

Bên trong phòng hơi tối vì không có cửa sổ đón sáng, ở giữa phòng thì có một cái ghế sofa trông khá là êm ái, nhìn theo kiểu nào Trần Phán cũng thấy nơi đây giống như một rạp chiếu phim thu nhỏ hơn.

Thành Lâm vào trong phòng, lấy ra trong đống đĩa kia một cái đĩa được đánh dấu sẵn bỏ vào đầu máy sau đó mở màn hình ti vi lên, thế nhưng ở đây lại không có mấy cái cảnh nóng mặt, đỏ mắt như Trần Phán đã nghĩ mà đây là một bộ phim kinh dị đầy cảnh máu me, mới vào đầu phim thôi đã xuất hiện mấy phân cảnh dùng đến cưa máy, còn có cả máy xay thịt.

Trần Phán hơi rùng mình, hắn không nghĩ tới người trung niên có phần chửng chạc lại thích thể loại phim kiểu này.

"Anh ở lại đây coi đi, em còn có chuyện cần nói với bạn."

"Ừ!"

Thành Lâm đi ra khỏi phòng trở về lại phòng khách, Trần Phán cũng đi theo đối phương, về phần Khả Như thì đã bị Trần Phán dặn dò ở lại trong đó để coi chừng Duy Tâm.

Đi tới phòng khách, Thành Lâm lúc này mới khó xử nói: "Thật ngại quá, thầy có thể giúp tôi giữ kín chuyện tôi nhờ thầy tìm cái đồng hồ được không?"

"Tại sao?"

"Làm ăn kinh doanh mà lại nhờ tới thầy pháp thì có chút khó xử, có khi lại bị người ta chê cười là mê tín dị đoan!"

"Nếu vậy ngay từ đầu anh nên nhờ đến một thám tử sẽ tốt hơn tìm đến một thầy pháp như tôi."

"Cái đó_" Thành Lâm ấp úng, sau đó cười lên một cách đầy gượng gạo không nói gì thêm nữa.

Trần Phán dùng lấy ánh mắt sắc bén nhìn chằm quan sát Thành Lâm, cái gì mà mê tín dị đoan có không ít nhà kinh doanh lớn đều hạ mình đến nhờ hắn trợ giúp đó, tầm cỡ Thành Lâm không tính là gì đâu.

Khi Trần Phán bắt đầu cảm thấy khó chịu lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.

'Đến rồi, lần này hẳn là người bạn thân kia đến đây đi.'

Trần Phán có chút hồi hộp mong chờ, có điều ngoài mặt hắn vẫn cố giữ lấy một sự lạnh lùng, không cảm xúc ngồi yên trên ghế.

Thành Lâm đi ra mở cửa, Tần Phán nhìn về người ở phía ngoài cửa mà một lần nữa thất vọng.

Người đến không phải là người bạn thân như Trần Phán đã suy đoán, người đến là một người phụ nữ trung niên.

Đợi đến khi người phụ nữ vào nhà, Thành Lâm lại một lần nữa lên tiếng giới thiệu, người phụ nữ trung niên này là dì Nguyên, họ hàng xa của vợ Thành Lâm.

Dì ấy từ dưới quê lên làm người giúp việc cho hai vợ chồng họ, nói giúp việc chứ đôi bên thân thiết như người một nhà, vì hai ngày trước dưới quê dì Nguyên có chút chuyện xảy ra nên dì ấy đã xin phép nghỉ mấy hôm, đến chiều này mới lên lại.

Thêm một người giúp việc, Trần Phán càng cảm thấy đau đầu, suy nghĩ trong hắn đã trở nên rối rắm hơn cả tơ vò, cuối cùng mối quan hệ của những người này là gì? Mục tiêu cuối cùng của Thành Lâm là ai?

Trần Phán không biết, hắn chỉ có thể chờ đợi đến lúc đối phương hành động.

Dì Nguyên không ở lại trong phòng khách lâu, dì ấy có chút vội đi vào trong nhà bếp với lí do muốn làm cơm tối cho mọi người, nhìn lấy bóng lưng của dì Nguyên đi vào trong nhà bếp, Trần Phán như có điều suy nghĩ.

Thu hồi ánh mắt trở về, khi này hắn phát hiện ra một điểm rất lạ thường.

Từ đầu đến cuối, Thành Lâm đều chọn một điểm ở phía đối diện ghế sofa trong phòng khách để ngồi, bản thân hắn là người lạ thì không cần nói đến, Duy Tâm kia cũng chỉ là khách nên có thể hiểu được, nhưng dì Nguyên là người khá thân với Thành Lâm, lại là người rất quen thuộc với ngôi nhà này vậy mà khi dì ấy đi vào nhà Thành Lâm lại mời người ngồi ở phía này, không phải là ở phía đối diện gần bên đối phương.

Trần Phán nhớ lại lúc Thành Lâm mời mình rồi đến người trung niên và cả người giúp việc ngồi vào ghế, cử chỉ đó của anh ta như muốn ngăn cản tầm nhìn của mọi người về một thứ gì đó.

'Đó là thứ gì?'

Trần Phán nhìn xuống cái bàn, trên đó có một cái bình hoa thấp cổ dáng vò màu đen tuyền có họa tiết nhấp nhô lên xuống giống như gợn sóng nước, trong cái bình cắm dày đặc một bó hoa hồng tươi.

Trần Phán nhìn chằm chằm vào cái bình quan sát kỹ càng lại, hắn thấy có điều gì đó ở trên cái bình hoa này mà hắn không hiểu.