Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 23: Kim đồng hồ tích tách xoay vòng




Trần Phán thấy cái bình hoa rất lạ, hắn cảm thấy cái bình có vấn đề nên giơ tay lên định sờ thử vào nó, tiếc là khi tay gần chạm được bình hoa thì cổ tay của hắn đã bị người giữ lại.

Thành Lâm ngồi ở đối diện, một bên giữ chặt lấy cổ tay của Trần Phán một bên nở lên một nụ cười hòa ái: "Thầy Trần chắc đã mệt rồi hay để tôi gọi dì Nguyên đem một ít bánh ngọt và trà lên cho thầy dùng tạm."

Trần Phán thu tay về gật đầu: "Cảm ơn anh rồi."

Trần Phán đồng ý với yêu cầu của Thành Lâm, hắn vốn nghĩ đối phương sẽ đi xuống nhà bếp để gọi người, nhưng không ngờ Thành Lâm ngồi yên ở đó gọi lớn kêu dì Nguyên đi lên dặn dò chuẩn bị bánh trái.

Hành động của Thành Lâm đã nói lên rõ ràng mọi thứ, cái bình hoa này có vấn đề nên anh ta mới như thế không cho hắn chạm vào cũng như ở nguyên tại chỗ để canh chừng lấy nó.

'Thế nhưng vấn đề là gì?'

Trần Phán có chút không hiểu.

Khi hắn đang trầm tư suy nghĩ thì một khuôn mặt hiện lên trước mắt khiến cho sắc mặt của hắn càng thêm trầm hơn, Khả Như vốn nên ở bên trong phòng đọc sách coi chừng Duy Tâm nay lại chạy ra trước mặt hắn.

Thành Lâm đang ở phía đối diện nên hắn không tiện hỏi chuyện, hắn chỉ có thể đưa mắt qua nhìn chằm về Khả Như.

Khả Như bị nhìn thì hiểu được ý của Trần Phán lên tiếng giải thích: "Bên trong đó không có vấn đề gì cả, cũng không có ai đang lẫn trốn bên trong đâu chủ nhân."

Trần Phán nghe được lời giải thích nhưng vẫn cứ chằm chằm nhìn vào Khả Như như muốn hỏi: "Không có vấn đề thì liên quan gì đến việc cô ra đây?"

Duy Tâm hiện tại không có vấn đề nhưng một lát nữa thì rất có thể vấn đề sẽ đến, không có người lẫn trốn ở bên trong nhưng chóc lát nữa thôi rất có thể sẽ có người xông vào, mọi chuyện đều có thể đâu thể chủ quan được.

"Chủ nhân, bên trong đó ồn lắm, Khả Như không muốn vào lại đó đâu."Khả Như dùng vẻ mặt đáng thương lên tiếng cầu xin.

Duy Tâm đúng là mở âm lượng xem phim có chút lớn, dù trong phòng đọc sách được thiết kế khá kín âm thế nhưng ở ngoài này vẫn nghe rõ được tiếng phim ở trong đó, có điều âm lượng dẫu có lớn thì cũng phải có người dám sát mới được, không chỉ Duy Tâm mà dì Nguyên giúp việc kia cũng phải được giám sát, về phần Thành Lâm sẽ có đích thân hắn coi chừng, chỉ có làm như thế mới đảm bảo được sự an toàn của mọi người ở đây, cũng như ngăn chặn được âm mưu của đối phương.

Trần Phán lấy chiếc điện thoại trong túi nhấn lấy một dãy số sau đó đưa điện thoại lên tai, trước khi điện thoại được áp sát vào tai thì ngón tay của hắn đã nhanh nhấn lấy nút tắt.

Điện thoại được đưa lên, Trần Phán chờ một chút rồi mới lên tiếng: " Là Khả Như sao, nhớ gọi thêm người tới giám sát tất cả mọi người ở nơi đó, nhớ kĩ là tất cả." Vừa nói ánh mắt Trần Phán vừa nhìn chằm vào Khả Như, nói xong hắn làm bộ tắt điện thoại bỏ vào lại trong túi.

Đã nhắc nhở xong, thực thể Khả Như khí thế rất mạnh cô nàng dùng đến khí thế cùng với bạo lực để bắt ép mấy thực thể màu trắng đi làm công việc giám sát là quá mức dễ dàng, công việc mình không thích làm thì có thể nhờ người khác là, đâu nhất thiết cần phải ép bản thân vất vả làm gì.

Khả Như nghe được lời nhắc nhở của Trần Phán thì giác ngộ được chân lý nên vội bay đi tìm kiếm người trợ giúp.

Trần Phán gật đầu hài lòng với khả giác ngộ của cô nàng, Thành Lâm bên này thì nghi hoặc hỏi: "Thầy có việc bận gì sao?"

"Không có gì, một chút việc vặt vãnh ở nhà mà thôi."

"Vậy thì tốt quá." Thành Lâm thở phào một hơi, động tác anh ta rất nhỏ thế nhưng đã bị Trần Phán nhìn thấy, hai hàng lông mày của Trần Phán có phần nhíu lại.

Sau đó không lâu dì Nguyên đưa lên một bàn trái cây cùng bánh ngọt và một ấm trà, Trần Phán thật sự đói hắn cả ngày chưa có gì lót bụng nên ăn rất ngon lành không có ngại ngùng gì khi mình chỉ là một khách nhân.

Ở phía bên kia Khả Như cũng đã lôi được hai thực thể tới để thay mình làm công việc giám sát, một thực thể giám sát dì Nguyên trong bếp, một thực thể giám sát Duy Tâm trong phòng đọc sách, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng giờ chỉ cần chờ Thành Lâm khai màn rồi bắt đối phương lại là xong việc.

Thành Lâm vẫn ung dung ngồi ở đó không có ý định rời đi, Trần Phán ăn được một lát thì sốt ruột, hắn cảm thấy đối phương quá mức trấn tỉnh, quan trọng hơn là cô bạn thân kia sao lại còn chưa tới.

"Không biết anh có hẹn ai khác đến đây hay không?" Trần Phán lên tiếng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Thầy sao lại hỏi vậy, hôm nay tôi không có hẹn ai tới nhà chơi hết."

"Vậy sao!" Trần Phán chẳng mấy tin tưởng vào lời nói của đối phương.

Hắn biết người trước mặt đang có âm mưu, hắn cũng đã lờ mờ đoán được âm mưu của đối phương, có điều mọi chuyện chưa có diễn ra, mọi thứ cũng có chút không theo như suy nghĩ của hắn mà phát triển.

Cô bạn thân nên tới đây lại không tới, người tới lại là Duy Tâm, còn có cả người giúp việc dì Nguyên kia lại từ quê lên lại, chiếc bình hoa có vấn đề và cả bản thân hắn khi được mời tới đây nữa, mọi thứ rối loạn làm cho Trần Phán bắt đầu nghi ngờ.

Trần Phán bắt đầu phân tích lại tất cả mọi chuyện.

Thành Lâm gọi hắn đến hẳn là để làm nhân chứng ngoại phạm, còn Duy Tâm và dì Nguyên cũng là như vậy.

Nếu theo hướng này, cô bạn thân kia không tới đây khả năng lớn là cô ta đã bị giết.

Có thể Thành Lâm đã thuê sát thủ chẳng hạn, nhưng làm như thế thì bằng chứng ngoại phạm của anh ta sẽ vô hiệu, mà đối phương đã lập nên kế hoạch chu toàn, chuẩn bị đầy đủ đường thoát cho mình sẽ không có lý gì lại nhờ đến người ngoài ra tay.

Tự tay giết kẻ thù không phải sẽ tốt hơn, vừa có thể thỏa mãn được cơn giận dữ trong lòng vừa giữ kín được bí mật.

Chỉ cần đủ thông minh tạo ra được một bằng chứng ngoại phạm đủ tốt Thành Lâm có thể ung dung thoát khỏi diện tình nghi.

Nếu như người bạn thân kia bây giờ vẫn còn sống sẽ như thế nào?

Có lẽ bây giờ cô gái đang trong quá trình bị giết hại, chỉ cần cô bạn thân chết trong thời gian này Thành Lâm hiển nhiên không thể là hung thủ được.

Mọi thứ nghe có vẻ rất hợp lý, có điều cái bình hoa trên bàn là vấn đề gì?

Thành Lâm làm sao ra tay? Làm sao tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình?

Nếu người đang bị giết thì những chuẩn bị của hắn nãy giờ đều là vô nghĩa, việc giám sát mấy người kia đều là việc làm vô ích.

'Không, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến mấy chuyện này.'

Trần Phán cảm thấy trước cần phải xác định rõ được vị trí của người bạn thân kia cái đã.

"Anh có thể_"

"À, hình như vợ tôi trước lúc gặp tai nạn có đi vào nhà tắm một lần, cái đồng hồ rất có thể đã bị tháo ra vào lúc đó." Thành Lâm nhìn vào đồng hồ trên tay của mình lộ ra một bộ mặt sực nhớ lên tiếng chen ngang lời Trần Phán.

"Thầy có thể theo tôi vào trong nhà tắm tìm cái đồng hồ được không?" Thành Lâm hỏi.

"Được!"

Trần phán liếc mắt ra hiệu cho Khả Như ở lại phòng khách canh chừng, còn hắn thì đứng dậy theo Thành Lâm đi vào nhà tắm.

Vào trong nhà tắm Thành Lâm ra sức tìm kiếm, Trần Phán đứng yên ở một bên nhìn đối phương.

Một lát sau Thành Lâm kéo chiếc khăn tấm bị treo ở trên cao xuống để lộ ra một chiếc đồng hồ bị vắt ngang lên ở trên đó.

"Tìm được rồi!" Thành Lâm vui mừng lấy chiếc đồng hồ xuống.

Trần Phán một bên cười lạnh hỏi: "Đây là đồng hồ dạng lên dây cót nhỉ, trông có vẻ rất đắc tiền?"

"Đúng vậy, năm đó để mua được chiếc đồng hồ này tặng cho em ấy tôi đã phải làm việc rất cực lực." Thành Lâm hồi ức lại năm xưa mà bùi ngùi trả lời.

Trần Phán một mặt lạnh tanh, tiếp tục lên tiếng hỏi: "Vậy tại sao cái đồng hồ này vẫn còn có thể chạy?"

"Hả!" Thành Lâm không hiểu Trần Phán hỏi cái gì, anh ta còn chưa nhận ra được bản thân đã để lộ ra một sơ hở rất lớn.

"Một chiếc đồng hồ đeo tay dạng lên dây cót một lần lên dây cót không thể chạy quá ba ngày, càng không thể chạy được xuyên suốt trong ba tuần đâu anh Lâm "

Trần Phán lạnh lùng nói, Thành Lâm nghe xong hai mắt mở to, tay siết chặt lại.

Âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ nhỏ yếu vang lên khiến cho bầu không khí nơi đây dần trở nên trầm lắng.