Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 24: Màn kịch khai màn




Kim đồng hồ tích tách xoay vòng, đây chính là bằng chứng hữu hiệu nhất minh chứng cho lời nói của Thành Lâm từ đầu đến cuối đều là dối trá.

Từ hồi chiều đến giờ Trần Phán đều là dựa trên nét mặt, biểu hiện của Thành Lâm đưa ra suy luận, nói đến bằng chứng có thể đem ra để buộc tội Thành Lâm hắn không có nhưng giờ đã khác, đồng hồ còn chạy chứng tỏ nó không hề bị mất như trong lời kể của đối phương đã nói với hắn vào lúc chiều.

Trần Phán sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Thành Lâm, hắn đang chơi trò tâm lý chiến với tội phạm, mà tội phạm ở đây tất nhiên chính là Thành Lâm, đây chính là cách hiệu quả nhất hiện tại hắn có thể nghĩ ra để làm đối phương lộ ra sơ hở.

Thành Lâm siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, đôi mắt nhìn về Trần Phán ban đầu có chút bối rối sau đó rất nhanh đã thay đổi, sự độc ác, mưu mô, toan tính, đây là những gì Trần Phán nhìn thấy được trong mắt của đối phương.

Kẻ này muốn thủ tiêu hắn? Trần Phán cười lạnh trong lòng, chiến đấu sinh tử với một thực thể đầy sức mạnh hắn còn không sợ, một kẻ như Thành Lâm hắn mà sợ hay sao, hắn chỉ không nghĩ tới đối phương gan lại to đến mức này, lại muốn động thủ với hắn.

Hai mắt chạm nhau bầu không khí trong nhà tắm trầm xuống thấy rõ, khi này một khúc nhạc rùng rợn cất lên.

Khúc nhạc hẳn là âm thanh phần cuối của bộ phim kinh dị Duy Tâm đang xem, khúc nhạc vang lên chẳng được bao lâu thì tắt, tiếp đó âm thanh vật gì đó rơi vỡ cùng tiếng hét thất thanh vang lên, sau cùng là tiếng bước chân hối hả bỏ chạy rồi đến tiếng đóng cửa cực mạnh vang tới.

Nghe thấy mấy cái âm thanh liên tiếp nối đuôi nhau xuất hiện này Trần Phán liền nhíu mày.

'Không ổn.'

Trần Phán nghiến răng tức giận quay người chạy ra nhà tắm đi ra phòng khách, ở đây phòng khách trống trơn, Khả Như thì không thấy ở nơi đâu, lúc này dì Nguyên cũng nghe thấy được động tĩnh lạ nên vội vàng chạy ra khỏi nhà bếp.

Dì Nguyên chạy vào phòng khách, tiến nhanh tới cánh cửa cửa phòng đọc sách sau đó vặn núm mở cửa phòng ra, nhìn vào bên trong phòng dì Nguyên thấy được một cảnh tượng rất kinh hoàng nên đã la lên một tiếng 'A' đầy thất thanh.

Trần Phán nhíu mày càng chặt, hắn cũng đi tới trước cửa phòng đọc sách nhìn vào bên trong, trong đó cảnh vật không có gì thay đổi chỉ là ngay cái màn hình tivi to lớn kia Duy Tâm đang ngã sấp trên mặt sàn, phía dưới người Duy Tâm ngay tại phần đầu là một vũng máu tươi đỏ thẩm, bên cạnh xung quanh rải rác các nhánh hoa hồng và các mảnh vỡ của một cái bình hoa màu đen tuyền.

'Bình hoa màu đen, đây là bình hoa đặt ở trên bàn phòng khách mà.'

Trần Phán vội quay đầu, hắn hướng nhìn về cái bàn ở bên kia, theo như hắn nhớ tại ngay khi đi ra khỏi nhà tắm hắn có nhìn thấy bình hoa còn nguyên vẹn nằm trên bàn.

Trần Phán muốn xác nhận lại ký ức của mình chỉ tiếc rằng tầm nhìn của hắn đã bị người ta che khuất, Thành Lâm không biết từ khi nào đã ở phía sau lưng hắn, đối phương đứng đó chắn ngang làm cho Trần Phán không thể nhìn thấy được cái bàn ở nơi kia.

Không nhìn được cái bàn, Trần Phán lúc này mới chú ý tới gương mặt của Thành Lâm, gương mặt đối phương bây giờ còn hiện rõ lên sự tự tin và đắc thắng.

'Chết tiệt, lại trễ.'

Bình hoa lúc nãy có còn ở trên bàn hay không giờ không còn quan trọng nữa rồi, Trần Phán khẳng định đối phương đã thủ tiêu xong cái bình hoa nên mới được như thế tự tin.

Trần Phán rất tin tưởng vào trí nhớ của mình, nói chính xác hơn là hắn rất tin tưởng vào đôi mắt mà bản thân hiện tại đang sở hữu, hắn khẳng định khi đó không có nhìn nhầm, lúc mới bước ra khỏi nhà tắm hắn đã tận mắt thấy được cái bình hoa vẫn còn ở nguyên đó, hắn càng có thể khẳng định chiếc bình hoa kia là chiếc bình hoa màu đen duy nhất có ở trong căn nhà này.

Vậy vấn đề lại tới, bình hoa đập vào đầu Duy Tâm là ở đâu ra?

Câu hỏi càng thêm dày đặc, Trần Phán hiện tại không có câu trả lời, thế nhưng hắn hiện tại đã biết rõ một việc, những suy đoán của hắn lúc trước hoàn toàn sai lầm, mục tiêu Thành Lâm không phải là người bạn thân mà là Duy Tâm.

Đầu óc Trần Phán hiện tại có phần rối rắm, không suy nghĩ ra được cái gì mà khi này gương mặt tự tin của Thành Lâm đã nhanh chóng biến đổi, thay vào gương mặt tự tin kia là một vẻ mặt cực kì lo lắng, hoảng sợ, nét mặt thay đổi trong tích tắc làm Trần Phán cảm thấy thán phục trước khả năng lật mặt của đối phương.

"Dì Nguyên, mau gọi xe cứu thương với cảnh sát đến đây nhanh lên." Phùng Lâm lên tiếng kêu dì Nguyên gọi điện sau đó hối hả tiến tới chỗ Duy Tâm bắt đầu kiểm tra hơi thở và nhịp tim của anh ấy.

Kiểm tra được một chút Thành Lâm lắc đầu buồn bã: " Dì Nguyên gọi cảnh sát tới thôi, không cần gọi xe cứu thương nữa đâu."

Dì Nguyên nghe thấy vậy thì che miệng không dám tin, phải mất một lúc dì ấy mới có thể hồi thần lấy điện thoại ra gọi điện báo cảnh sát.

Trần Phán nhìn nét mặt đau buồn của Thành Lâm rồi lại nhìn về nạn nhân Duy Tâm, tiếp đó hắn nhìn về Khả Như và một thực thể màu trắng khác đang đứng ở góc phòng.

Khả Như bị nhìn vừa vội vàng bay tới vừa vội hô lên: " Chủ nhân à, Khả Như không biết gì hết."

"Kể lại đầu đuôi cho ta nghe."Trần Phán nhỏ giọng thì thầm, âm lượng chỉ đủ cho Khả Như nghe mà thôi.

Khả Như khi này mới bắt đầu kể lại sự việc sau khi hắn theo Thành Lâm đi vào nhà tắm.

Mọi chuyện khi đó đều rất bình thường, đến khi đoạn nhạc cuối phim bị tắt đi thì âm thanh bình hoa rơi vỡ vang lên, Khả Như biết chuyện chẳng lành nên đã bay nhanh vào trong, chỉ tiếc là khi đó đã không còn kịp Duy Tâm đã nằm sấp xuống mặt sàn, đầu bê bết máu.

"Qua hỏi chuyện bên kia đi."

Trần Phán nhìn về thực thể màu trắng đang run lên cầm cập ở trong đây ra lệnh cho Khả Như, thực thể này đã có mặt ở trong phòng khi sự việc diễn ra nên đây sẽ là điểm đột phá rất quan trọng.

Khả Như đi qua hỏi chuyện, một lát sau cô nàng quay lại tường thuật lại sự việc cho hắn nghe.

Duy Tâm không phải là bị người ta lấy bình hoa đập vào đầu mà là bình hoa tự rơi từ trên cao rơi xuống đầu của Duy Tâm.

Khi bộ phim kết thúc Duy Tâm tắt tivi rồi đi lại chỗ đầu máy nhấn nút định lấy cái đĩa CD ra, khi đầu máy nhả đĩa thì đó cũng là lúc bình hoa ở trên cao rơi xuống đập vào đầu anh ta, đây chính là toàn bộ quá trình sự việc diễn ra trong phòng thực thể màu trắng kia đã chứng kiến.

Trần Phán nghe xong lời kể của Khả Như thì bắt đầu rơi vào trầm tư, hắn đi lại chỗ đầu máy thấy cái đĩa CD vẫn còn nằm ở đó chưa bị lấy ra, nhìn lên trên thì thấy một cái kệ được lắp ở trên caol, cái kệ bị một tấm màn treo màu xanh che đi gần hết, chỉ có hai đầu cuối của cái kệ để lộ ra một phần của hai cái loa bass rời.

Cái kệ bị tấm màn che đi, hơn nữa lại ở trên cao nên Trần Phán khi đến đây đã không có để ý tới nó cho lắm, mà dù có cho hắn để ý tới đi nữa thì hắn cũng chỉ nghĩ đến trên đó đặt một bộ dàn loa xin sò mà thô, thế nhưng bây giờ sự việc lại cho thấy cái kệ trên cao này không có đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trần Phán đưa mắt nhìn về Khả Như rồi lại nhìn về cái kệ ở trên cao kia, Khả Như nhanh nhạy bay lên trên cao nhìn xuyên qua tấm màn che, sau đó cô nàng bay xuống thì thầm bên tai hắn.

Như hắn đã nghĩ, trên kia không chỉ có dàn loa mà còn có một cái đầu máy khác, một cái đầu máy thứ hai.

Trần Phán coi như đã hiểu được thủ thuật của đối phương, có điều hắn vẫn còn có chút vấn đề không hiểu rõ, độ cao ở đây không đủ cao.

Trần Phán đứng nguyên đó, hắn bắt đầu từ từ nhắm mắt lại, dựa vào tất cả thông tin đã biết được hắn bắt đầu suy diễn lại quá trình sắp đặt cạm bẫy của Thành Lâm.

Từng hình ảnh lướt qua, Trần Phán đã dần tìm được lời giải cho các câu hỏi trong màn kịch này, thời gian như ngưng động con mắt sau lớp mí kia liên tục đảo qua đảo lại, phải mất một lúc sau Trần Phán chập chạp mở mắt ra.

Hắn đã hiểu được toàn bộ màn kịch của hung thủ, bây giờ thứ hắn cần chính là những bằng chứng để củng cố lại suy luận của mình.

Trần Phán đi tới chỗ Duy Tâm, lật cái xác lên quan sát khuôn mặt cùng những đầu ngón tay của nạn nhân, tiếp đó Trần Phán cúi người xuống ngửi ngửi, mùi máu tanh tưởi làm hắn ngay mũi, chỉ là trong mùi tanh tưởi đó Trần Phán ngửi thấy được một mùi của hạnh nhân.

Trần Phán thở dài, hắn đã đoán đúng rồi, Thành Lâm là hung thủ không có gì để mà tranh cải nữa, thế nhưng đáng giận là đối phương lại giết người trước mặt hắn mà hắn lại không hề hay biết.

Càng nghĩ Trần Phán lại càng không giữ nổi gương mặt lạnh lùng của mình, hắn một mặt đầy giận dữ nhìn về Thành Lâm gằn giọng: "Thành Lâm, có phải ngươi muốn chết."