Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 25: Chân tướng dần lộ rõ




Trần Phán tức giận thật rồi, giết người trước mặt hắn mà hắn không hề hay biết, chuyện này đồn thổi ra ngoài thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cái nghề hắn đang làm đều là dựa vào chữ tín nếu như sự việc đồn ra còn ai tin tưởng tìm đến hắn đến xin trợ giúp nữa, đây chẳng khác nào là muốn đoạn tuyệt con đường làm ăn của hắn đâu.

Bao nhiêu năm hắn tạo dựng nên uy tín, từng chút một nổ lực nay có thể bị sụp đổ trong lấy tích tắc, như thế bảo sao mà Trần Phán không tức giận cho được, hắn nhất định phải dạy cho đối phương một bài học, đồng thời phải lấy lại được uy tín của mình trước khi mọi chuyện dần trở nên tệ hại hơn.

"Thầy Trần nói gì vậy?" Thành Lâm cảm nhận được sự tức giận của Trần Phán, gã cũng hiểu được Trần Phán đang nói đến gì, thế nhưng gã vẫn là một mặt giả bộ ngây thơ, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.

"Thành Lâm, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để thú nhận tội lỗi của mình."Trần Phán kiềm chế cơn giận dữ nói, hắn đang rất kiềm chế để không làm điều ngu ngốc.

Đây là cơ hội cuối cùng hắn cho Thành Lâm nếu Thành Lâm vẫn cố chấp thì hắn sẽ cho đối phương hối hận cả một đời.

"Thầy Trần nói gì vậy, tôi có tội ác gì sao?"

Thành Lâm ngoan cố không chịu nhận ý tốt, Trần Phán cười lạnh: "Thành Lâm, người là ngươi giết, đó còn không phải là tội ác hay sao?"

"Thầy Trần không nên nói lung tung, anh Tâm là bị tên trộm nào đó lẻn vào đây dùng lấy bình hoa đập vào đầu, chứ liên quan gì đến tôi."

Thành Lâm này xem ra là không thấy quan tài không đổ lệ, thế thì hắn xem thử người ngoan cố được đến bao giờ.

Trần Phán muốn ra tay nhưng nghĩ ngợi một chút thấy chưa phải lúc, chủ yếu là thực lực chưa hồi phục động thủ lúc này không tiện.

"Dì Nguyên, dì đi vào phòng này khi đó cánh cửa ở đây là đóng hay mở?" Trần Phán đưa mắt nhìn về dì Nguyên đang đứng ở gần cánh cửa chính lên tiếng hỏi, không động thủ được hắn trước động khẩu vậy.

"Cánh cửa lúc đó hình như là bị đóng chặt." Dì Nguyên nhớ lại quá trình vừa rồi trả lời.

"Vậy tên trộm kia trong lời của anh Lâm đây cũng thật là rảnh rỗi, khi vừa chạy vội đi lại vừa có thời gian để đóng cửa nữa."

"Cái đó, tên trộm kia có thể là một người cẩn thận, thầy Trần thầy phải nhớ vừa rồi tôi với thầy đều ở trong nhà tắm." Thành Lâm không có hoảng loạn, gã đối với thủ thuật của mình rất có tự tin.

"Đúng là chúng ta đều ở trong nhà tắm nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể giết người."

"Thầy có cảm thấy lời nói của mình rất mâu thuẫn hay không?"

"Không hề mâu thuẫn, chiêu trò của anh thật ra rất đơn giản_"

Trần Phán đưa mắt lên cái kệ trên cao rồi bắt đầu giải thích màn kịch Thành Lâm đã sắp đặt.

Màn trình diễn của Thành Lâm thật ra không có gì phức tạp, chỉ cần nắm rõ được tâm lý của nạn nhân cùng với mấy cái đạo cụ đơn giản là có thể thực hiện được.

Đạo cụ cần có ở đây là một cái bình hoa, hai cái đầu máy đọc đĩa và một cái đĩa CD.

Trước tiên là để cái đầu máy thứ nhất ở phía dưới sau đó là để cái đầu máy thứ hai ở trên kệ, hai cái đầu máy này nhất định phải được câu thông nút nhấn tín hiệu với nhau, tiếp theo để một chiếc đĩa đã được thu sẵn tiếng bước chân chạy cùng với tiếng mở cửa vào bên trong đầu máy thứ hai, sau đó là canh chuẩn vị trí khay mở đĩa của đầu máy thứ hai sao cho khi khay mở ra sẽ nằm ngay trên đầu của nạn nhân.

Đây là một công đoạn rất khó khăn, thế nhưng nạn nhân đã qua đây xem phim nhiều lần nên Thành Lâm đã nắm rõ được thói quen cũng như biết được rõ vị trí Duy Tâm khi đó sẽ đứng.

Bước cuối cùng là đặt bình hoa lên ngay trước khay đĩa của đầu máy thứ hai rồi kéo tấm màn che khuất đi là được, mọi chuyện còn lại là chờ đợi, chờ đợi Duy Tâm xem phim xong rồi đi tới nhấn nút mở khay đĩa.

Đầu máy phía dưới mở khay, truyền tín hiệu khiến đầu máy thứ hai ở phía trên cũng bật khay ra, khay mở ra đẩy chiếc bình hoa rơi xuống, cứ thế bình hoa đập vào đầu Duy Tâm mà không cần phải có ai ở bên cạnh.

Trong khi đó, đầu máy thứ hai sau khi mở khay sẽ bị vật cản là bình hoa chặn lại không thể đẩy ra hoàn toàn, do bị chặn nên khay đĩa sẽ tự động rút về và mở lên đoạn ghi âm đã được thu sẵn, đoạn ghi âm mở lên sẽ làm cho người ta nghĩ rằng đã có một người lạ lẻn vào nhà, sẽ nghĩ rằng đã có kẻ lét lút lấy bình hoa trên bàn ở phòng khách đập vào đầu nạn nhân sau đó thục mạng bỏ chạy.

Thế là một vụ án kinh hoàng được diễn ra mà hung thủ thật sự lại có thể thông thả ở ngoài vòng pháp luật, thông thả ở bên người nào đó có thể làm nhân chứng giúp hắn thoát tội, một nhân chứng hung thủ không hề quen biết từ trước, một nhân chứng hung thủ có thể dùng lý do tìm đồ để đưa về nhà.

Tất nhiên nhân chứng này không thể quá thông minh, không thể quá giỏi suy luận hay quá giỏi việc quan sát, đó chính là lý do Thành Lâm chọn thuê hắn đi tìm chiếc đồng hồ kia, thay vì tìm một vị thám tử nào khác, có lẽ đối với Thành Lâm làm nghề như hắn chỉ toàn là lừa đảo, không có tầm nhìn, dễ bị qua mặt nên mới đưa ra lựa chọn như vậy, thế nhưng Thành Lâm không biết rằng lựa chọn hắn để làm nhân chứng ngoại phạm là một sai lầm lớn nhất trong đời của gã.

"Thầy Trần nghĩ nhiều rồi, bình hoa khi đó không phải thầy cũng thấy nó ở trong phòng khách sao, làm sao tôi đem nó tới đây được." Thành Lâm không chịu nhận tội, gã tìm ra sơ hở trong lời giải thích của Trần Phán để biện minh cho mình.

"Có gì khó đâu, dùng một cái bình hoa khác là được, cái bình thật anh để ở trên đây còn cái bình giả anh để ở trên bàn ở phòng khách."

Chính vì cái bình hoa ở trong phòng khách là giả nên Thành Lâm mới hành động như thế lạ thường, mới như thế mời mọi người ngồi ở phía đối diện, mới ngăn cản không cho hắn chạm vào nó.

"Thầy nói chuyện thật vô lý, nếu như thầy nói khi mở khay đĩa đầu máy ở dưới thì khay đĩa ở trên sẽ mở vậy thầy mở hai khay đĩa cùng lúc cho tôi xem đi." Thành Lâm tiếp tục tìm tới sơ hở khác trong lời giải thích của Trần Phán, thật ra gã không biết rằng câu hỏi của gã rất không theo nhịp minh chứng cho việc gã đang bắn loạn, đang cố chối tội.

Trần Phán nghe hỏi thì cười lạnh, suy luận của hắn bây giờ có kẻ hở để tìm tới được hay sao?

Tất nhiên là không rồi.

"Không thể thử lại, đầu máy thứ hai trên kia đã bị tắt, anh đã dùng lấy một công tắc điện hẹn giờ để tắt đầu máy trên đó."

Trần Phán không thể không công nhận Thành Lâm người này thật sự rất giỏi, có thể tính toán chính xác thời gian bật tắt của đầu máy, đây không chỉ đơn thuần là tính toán thời lượng bộ phim nạn nhân xem mà còn phải ước lượng được thời gian nạn nhân sẽ đến đây, còn có thời gian trò chuyện lúc ban đầu nữa.

Tất cả phải được tính toán, khống chế sao cho kết quả cuối cùng là có lợi nhất cho bản thân Thành Lâm .

Thành Lâm khuôn mặt giờ đã có chút điểm khó nhìn, nhưng gã vẫn rất là ngoan cố: "Cái bình hoa giả kia ở đâu?" Thành Lâm như bám víu vào được cái gì đó mà tự tin hẳn lên: "Tôi cùng thầy đều chạy ra từ nhà tắm chạy vào trong phòng này thì thời gian đâu mà xử lý lấy cái bình hoa giả chứ."

"Đúng đó, cái bình hoa trên bàn đã biến mất rồi, nên_"Dì Nguyên nãy giờ im lặng nghe suy luận của Trần Phán, giờ lại cùng Thành Lâm lên tiếng phản bác lại những suy luận đó, có điều giọng điệu của dì ấy có phần run nhẹ không có điểm tự tin, lên tiếng binh vực chỉ là vì tình cảm cá nhân.

Cái bình giả hiện tại đang ở đâu? Đây là một câu hỏi rất khó, thế nhưng nó không làm khó được Trần Phán.

"Chiếc bình giả kia hiện tại đang ở trên kệ bếp, có phải không anh Lâm?"_Trần Phán nhếch môi hỏi.

Sắc mặt của Thành Lâm lập tức trắng lại, có điều gã vẫn nhất mực không chịu thừa nhận: "Thầy nói gì tôi không hiểu, cái bình hoa sao có thể ở trên kệ bếp được."

"Vậy sao, vậy để tôi nói rõ, cái bình hoa giả kia được tạo ra từ hai cái bát lớn úp ngược vào với nhau_"

Một cái bát màu đen ở dưới phần đáy được đục thủng ra một cái lỗ lớn, sau đó đem nó úp ngược lên với một cái bát lớn cùng loại khác, tiếp đó lấy băng keo đen dán cho cố định hai cái bát lại với nhau thế là xong.

Tất nhiên việc lấy băng keo dính lên trên một vật thể bị cong mà không làm cho băng keo bị gấp đó là điều không thể, chưa kể đến việc băng keo dán lên sẽ tạo ra dấu hằn, thế nên Thành Lâm mới quyết định chỉ dán dính băng keo ở một bên mà thôi, đó là mặt bên hướng về ghế ngồi ở bên trong, như thế thì không ai sẽ nhận ra được.

Màu đen khó nhìn, kết hợp với các họa tiết gợn sóng trên hai cái bát nên việc nhận ra điểm nối giữa chúng là rất khó khăn, nếu như được nhìn gần hay sờ vào để cảm nhận thì may ra mới có thể phát hiện được.

Đó chính là thủ thuật tạo nên một cái bình hoa giả hoàn hảo, một bình hoa mà hung thủ có thể tháo rời và cất đi một cách nhanh chóng.