Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 26: Màn trình diễn nối tiếp màn trình diễn




Sau khi bình hoa thật rơi xuống đầu Duy Tâm, khi đó tiếng kêu của nạn nhân, tiếng bước chân chạy cùng với tiếng mở cửa làm cho mọi người chú ý tới phòng đọc sách nhiều hơn, lúc này ai cũng gấp mà chạy vội vào bên trong phòng đó sẽ chẳng ai thật sự chú ý tới cái bình hoa có còn ở trên bàn hay không.

Khi này Thành Lâm sẽ đi ở phía sau mọi người, lợi dụng lúc mọi người chú ý tới bên trong phòng đọc sách đối phương nhanh tay lấy cái chậu hoa giả kia đi vào trong nhà bếp, trước đem bó hoa bỏ vào bên trong thùng rác, sau gỡ tấm băng keo dính tách hai cái bác ra rồi bỏ vào lại bên trong kệ chén dĩa, thế là cái bình hoa giả đã bị thủ tiêu đi một cách đầy ngoạn mục.

Mọi thứ hoàn hảo, chỉ là thủ thuật này lại sinh ra một vấn đề nhỏ, vấn đề về mặt thời gian thực hiện, may sao nhà bếp ở ngay gần phòng đọc sách, chỉ cần Thành Lâm nhanh tay nhanh chân không để lại động tác thừa thì hoàn toàn có thể làm kịp.

Sau khi thủ tiêu xong bình hoa đối phương chỉ cần đi tới bên cửa phòng đọc sách nữa là xong chuyện.

Mọi thứ hoàn hảo đó thế nhưng nếu có ai trong lúc vội vàng lại có thời gian rãnh rỗi để chú ý tới cái bình hoa thì sao?

Thì chẳng sao cả, thủ pháp này đã được đối phương tính toán một cách cực kì hoàn hảo và an toàn.

Thứ nhất, không ai thật sự sẽ chú ý tới cái bình hoa trông tình cảnh như vậy.

Thứ hai, dù có chú ý tới đã làm sao khi mà mọi thứ qua đi bình hoa kia đã biến mất, nếu không tìm ra được bình hoa bị giấu họ sẽ nghĩ rằng mình bị ảo giác, trong lúc hoảng loạn đã nhìn lầm mà có nghi ngờ đi nữa thì bằng chứng ở đâu, chỉ cần không nhìn thấu được màn kịch việc buộc tội được đối phương hoàn toàn là điều không thể.

Trần Phán lên tiếng giải khai màn kịch của Thành Lâm, Thành Lâm khuôn mặt trắng bệch không lấy một cất máu.

"Bằng chứng chính là hai cái bát ở trong kệ chén dĩa trong nhà bếp, ở đó chắn chắn có một cái bác bị thủng đáy." Trần Phán tiếp tục nói.

Hắn cũng rất khâm phục chiêu trò của Thành Lâm, giấu đi bằng chứng ở ngay trong đống chén dĩa làm như vậy ai mà ngờ tới được chứ, có điều thật là không may khi gọi hắn đến đây.

Thành Lâm liên tục lùi người về sau, gã không nghĩ rằng kế hoạch hoàn hảo của mình lại bị vạch trần trong thời gian ngắn như vậy, từ khi ở trong xe ngay khi Trần Phán hỏi ra câu hỏi kia thì hắn đã biết người này không đơn giản, tiếc thay thời gian không cho phép đổi người với lại gã khi đó rất tự tin vào kế hoạch mình đã sắp đặt, không ngờ đó lại là sai lầm chí mạng trong kế hoạch hoàn hảo này.

Thành Lâm sợ hãi, gã muốn tìm lời biện minh cho mình nhưng không thể, người trước mặt nói rất chính xác hai cái bát vẫn còn ở trong kệ chén chỉ cần tìm là sẽ thấy ngay.

Thành Lâm xoắn xuýt nhưng rồi hắn như nghĩ ra được cái gì đó ánh mắt dần trở nên hung lệ: "Thầy Trần kể chuyện thật hay, bát ở trong kệ đúng là bị đục một lỗ thế nhưng đấy chỉ là lỗi ở trong khâu sản xuất thôi, tôi thấy lạ nên giữ lại chứ không có cái gì âm mưu ở đây hết."

"Hoa trong thùng rác giải thích thế nào?" Trần Phán tiếp tục hỏi.

"Là do tôi mua nhiều hoa quá nên cắm không hết vào bình, phần còn dư thừa giữ lại không có ích gì nên bỏ thùng rác." Thành Lâm không chịu nhận tội.

Trần Phán trầm mặc tiếp tục lên tiếng hỏi: "Thế còn vụ chiếc đồng hồ đeo tay còn đang chạy kia anh giải thích thế nào đây?"

"Là do tôi nhớ thương vợ quá độ nên bày trò để tưởng nhớ em ấy, mong thầy đừng có trách cứ tôi làm gì."

Trầm Phán bây giờ sắc mặt có chút không tốt, hắn không nghĩ tới người này tâm lý như thế vững vàng, bị người ta vạch trần đến nước này rồi vẫn còn có thể ngoan cố chống chế cho bằng được.

"Được, vậy chúng ta qua phần tiếp theo trong màn kịch của anh đi." Trần Phán nhếch môi, hắn muốn tung ra con bài cuối, nếu còn không được nữa hắn sẽ phải động thủ ra tay, dù rằng việc này sẽ khiến hắn lần nữa rơi vào trạng thái suy yếu cực độ.

"Trước tiên, ta nói về độ cao của cái kệ ở đây_"

Độ cao cái kệ chỉ tầm 3 mét hơn, gần khoảng 4 mét, một cái bình hoa rơi từ độ cao này xuống khả năng gây chết người là có nhưng không cao.

Vỡ đầu chảy máu ngất đi là chuyện bình thường, nhưng muốn chết người thì chưa đủ mà Duy Tâm không chết thì kế hoạch của Thành Lâm coi như thất bại nên đối phương đã lập lên một kế hoạch khác để đảm bảo Duy Tâm nhất định phải chết.

Thành Lâm rất tàn nhẫn và mưu mô, kế hoạch của anh ta không chỉ dừng lại ở chỗ cái bình hoa rơi xuống đầu nạn nhân, đó chỉ là khai màn, màn kịch tiếp theo mới là món chính.

Sau khi giải quyết xong cái bình hoa giả, Thành Lâm sẽ đi vào bên trong phòng, lợi dụng lúc mọi người hoảng loạn, đối phương lên tiếng kêu dì Nguyên gọi cảnh sát còn bản thân thì hiển nhiên đi tới xem xét tình trạng của Duy Tâm.

Thành Lâm mong sao Duy Tâm sẽ chết, tiếc thay mọi chuyện không được như anh ta mong đợi, Duy Tâm vẫn còn sống chỉ là hơi thở và nhịp tim đã rất yếu, cộng thêm việc Duy Tâm nằm sấp nên người ở bên ngoài không thể nhìn rõ được trạng thái thật của Duy Tâm, thế nhưng Thành Lâm ở gần như vậy khẳng định rõ ràng, cứ thế màn kịch thứ hai được bắt đầu.

Trong lúc kiểm tra hơi thở của Duy Tâm đối phương đã lấy ra một cây kim có tẩm thuốc độc đâm vào người nạn nhân, đảm bảo nạn nhân chắc chắn sẽ chết đi, đến đây kế hoạch mới thật sự được khép lại một cách hoàn mỹ nhất.

Cũng là vì có màn kịch thứ hai đó cho nên Trần Phán mới tức giận, giết người ngay trước mắt mà hắn lại không hay biết, hắn đã cho kẻ thủ ác thản nhiên ra tay trước mặt mình chuyện này lộ ra thì danh dự của hắn thật mất sạch.

"Thầy Trần kể chuyện nghe thú vị lắm, nhưng anh Duy là bị vật cứng đập mạnh vào đầu dẫn tới tử vong đâu ra bị đầu độc, mà ai bị đầu độc chết tay, chân, miệng, lưỡi lại vẫn còn hồng hào chứ."

"Đúng là tay chân miệng lưỡi đều rất hồng hào, thế nhưng đó không có nghĩa là không thể bị đầu độc chết được."

Trần Phán đi lại chỗ cái xác rồi tiếp tục nói: "Kali xyanua là một chất kịch độc, nó có khả năng tạo lên liên kết hóa học với các heme trong máu khiến cho các tế bào không lấy được oxy và sẽ bị hủy hoại, có điều nó lại không hề làm ảnh hưởng đến quá trình lưu thông máu nên các đầu ngón tay chân và môi của nạn nhân sẽ không bị thâm tím."

Trần Phán nhìn qua Thành Lâm mà hỏi: "Tôi nói như vậy có đúng hay không, anh Lâm?"

"Tôi làm sao biết được."

Thanh Lâm dần mất đi sự tự tin, Trần Phán thấy thế thì được nước làm tới: "Kali xyanua là chất kịch độc có thể xuyên qua da nên anh sẽ không thể để cây kim độc ở trong người mình được, vì thế tôi đoán nó ở ngay trên chiếc nhẫn anh đang đeo."

Thành Lâm hiện tại đang đeo tới tận hai chiếc nhẫn, một chiếc là nhẫn cưới, một chiếc khác trông khá mới được đeo ở ngón giữa, và đó chính là chiếc nhẫn có kim tiêm được tẩm chất độc, chiếc nhẫn này khẳng định là được thiết kế đặc biệt chỉ cần xoay qua thì mũi kim sẽ lồi ra, còn quay ngược lại đầu kim sẽ thụt vào.

Thành Lâm bị nói trúng tim đen thì giật mình, hắn đưa tay phải lên che đi ngón tay đang đeo nhẫn ở bàn tay trái.

Trần Phán thấy thế cười lạnh, che giấu giờ này còn có ích gì chứ.

Thành Lâm cắn răng tiếp tục phủ nhận: "Đây chỉ là suy đoán của thầy mà thôi!" Gã lớn giọng hét lên, giống như điều đó có thể xóa đi tội ác của gã.

"Suy đoán sao?" Trần Phán chậm chạp tiến lại gần chỗ của Thành Lâm: "Mùi hạnh nhân tỏa ra từ trên cổ của nạn nhân, đó là mùi đặc trưng của kali xyanua và tôi khẳng định chiếc nhẫn trên tay trái của anh cũng có mùi đó."

Trần Phán tiến sát tới bắt lấy cổ tay trái kéo mạnh tay đối phương lên mũi của mình ngửi, Thành Lâm hoảng loạn cố chống cự lại, tiếc thay không thành.

Tay trái đưa lên, một mùi hạnh nhân đặc trưng tỏa ra: "Giờ anh còn lời gì để chối cải nữa."

Đối phương rất thông minh khi lợi dụng việc kiểm tra tình trạng nạn nhân để tiêm chất độc, còn biết lợi dụng mùi máu để che đi mùi hạnh nhân.

Từ vết thương rõ ràng trên đầu kia thì việc pháp y kiểm tra máu sẽ là điều không cần thiết, cứ thế tội ác sẽ được che giấu đi, nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật, giống như mùi hạnh nhân vẫn còn đó thoang thoảng trong bầu không khí, sự thật vẫn sẽ luôn còn ở đó, luôn còn đó chờ đợi người ta tìm ra.

— QUẢNG CÁO —