Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 27: Câu chuyện phía sau một màn kịch




Ở trong màn kịch thứ nhất của Thành Lâm gã còn có thể dùng lấy những lời ngụy biện để lắp liếm đi tội ác của mình đã làm ra, thế nhưng ở màn kịch thứ hai này thì không.

Bằng chứng đã quá mức rõ ràng, không còn gì để có thể chối cải được nữa, chiếc nhẫn được đeo ngay trên ngón tay, nó còn tỏa ra mùi hạnh nhân đặt trưng của chất độc kali xyanua.

Đến nước này rồi nếu Thành Lâm còn giảo biện được thì Trần Phán thật là hết cách để nói.

Thành Lâm đúng thật là không còn gì để nói, ánh mắt của hắn nhìn về Trần Phán càng trở nên hung lệ.

Trần Phán thấy được ánh mắt này thì cười thầm trong bụng, hắn khiêu khích Thành Lâm như vậy chính là vì muốn phá vỡ đi hàng rào tâm lý của đối phương, chỉ cần hàng rào ngụy tạo bị vỡ vụn, đến khi đó con người sẽ sống thật với tính cách của mình.

Thành Lâm sẽ cúi đầu nhận tội rồi đi ra đầu thú hay gã sẽ nổi lên thú tính giết chết hết tất cả mọi người để bịt đầu mối đây.

Phải biết, người biết chuyện ở chỗ này chỉ có hắn và dì Nguyên, mà dì Nguyên là phụ nữ sức không đấu lại được với Thành Lâm, còn bản thân hắn thì đứng đây, cả người đều lộ ra sơ hở.

Một dao đâm tới hoặc là lấy cái kim độc trên chiếc nhẫn tấn công qua thì hắn sẽ không thể đỡ kịp, sau khi giết hắn và dì Nguyên xong tiếp đó là dàn dựng ra một hiện trường có trộm đột nhập, tấn công giết chết tất cả mọi người.

Khi này đối phương chỉ cần tự đánh vào mình để bị trọng thương thế là được, dẫu về mặt thời gian có chút gấp, cảnh sát đang trên đường đến đây, có điều nếu đó là Thành Lâm thì hẳn là có thể, hắn đối với tài nghệ của Thành Lâm rất tin tưởng.

Nhìn cái cách mà anh ta lên kế hoạch đủ biết đối phương lợi hại cỡ nào, màn kịch tiếp nối màn kịch kế hoạch rất hoàn hảo, tính toán thời gian chi li chuẩn xác, đối phương là một cao thủ chứ chẳng phải dạng thường.

Nếu không phải hắn có thể nhìn thấy được những thứ người thường không thấy được, nếu không phải có sự trợ giúp của Khả Như thì trong vụ này hắn có thể sẽ nghi ngờ nhưng muốn buộc được tội đối phương là rất khó khăn.

Một người tài giỏi như Thành Lâm trong thời gian ngắn sắp xếp lại hiện trường là có thể, tất nhiên trong thời gian ngắn như thế khả năng để lộ ra sơ hở là điều hiển nhiên thế nhưng chỉ cần không ai phát hiện ra ngay lập tức thì mọi chuyện đều ổn, về sau bù đắp lại lỗ hổng sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Đó cũng là những gì mà Thành Lâm hiện tại đang suy nghĩ, gã đang phân vân, ánh mắt hung tàn của gã nhìn Trần Phán rồi lại nhìn qua dì Nguyên đang ở gần cánh cửa, sau đó gã liếc nhìn về chiếc nhẫn cưới đang đeo ở trên tay, phải mất một lúc gã thở dài: "Tất cả là do tôi làm." Nói đến đây ánh mắt hung tàn kia đã mất đi thay vào đó là một ánh mắt đầy mệt mỏi.

Hất tay đang bị Trần Phán giữ ra, Thành Lâm chậm chạp bước tới chỗ cái xác Duy Tâm mà nói: "Tôi không muốn giết anh ta đâu, chỉ là anh ta rất quá đáng, anh ta đã_"

"Anh ta đã biết được bí mật của vợ anh nên anh mới lên kế hoạch giết người." Trần Phán chen ngang vào lời nói của Thành Lâm.

Thành Lâm ngạc nhiên lên tiếng hỏi: "Thầy biết được gì sao?"

"Sau khi nhìn vào những tấm hình trong cuốn album kia tôi đã nhận ra vợ của anh đã thay lòng_" Trần Phán đưa tay lên chống cầm rồi nói lại: " Chính xác ra thì người mà vợ anh yêu ngay từ đầu đã không phải là anh rồi."

"Đúng vậy, thật là trớ trêu thay phải không, tôi đã làm rất nhiều điều vì em ấy, từ cái hồi còn là một tên sinh viên nghèo đến tận bây giờ."

"Ít ra anh cũng đã chiếm được thể xác của cô ấy còn gì."Trần Phán nói.

Thành Lâm nghe thấy câu này thì bật cười, thế nhưng hai hàng lệ của anh ta lại đang tuôn trào: "Thứ tôi mong muốn là trái tim của em ấy, chỉ là bây giờ tôi đã không làm được nữa rồi."

"Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi?"

"Thầy cứ hỏi đi."

"Người phụ nữ kia bây giờ đang ở đâu?"

"Thầy nghĩ tôi sẽ giết cô ta sao? Không đâu, tôi đã biết chuyện của họ ngay từ đầu, trước khi bước tiến tới quyết định hôn nhân tôi đã chấp nhận chuyện đó."

'Vậy sao, là đã biết ngay từ đầu.'

'Đúng là một tên tình si đầy đáng thương.'

Vợ của Thành Lâm ngay từ ban đầu đã không hề thích anh ta, người mà cô ấy thích chính là cô bạn thân kia.

Hai người họ thích nhau nhưng để đến được bên nhau lại là một vấn đề khác, đặc biệt khi họ không công khai với bên ngoài biết về sở thích của bản thân nên mọi chuyện lại càng thêm phần khó khăn hơn.

Bên ngoài đàm tiếu, áp lực gia đình quay quanh khiến cho cô vợ bị áp lực về mặt tâm lý rất nặng, cuối cùng cô vợ không chịu được nữa mà chia tay với người bạn thân kia, sau đó bắt đầu chấp nhận tình cảm Thành Lâm.

Về sau Thành Lâm và cô ấy tiến tới hôn nhân, có điều vì tính cách có phần đặc thù nên người vợ không muốn có con, chính vì thế nên dù cho hai người họ đã cưới nhau được mấy năm trời trong nhà vẫn không có nổi một tiếng khóc của trẻ nhỏ.

Dù vậy Thành Lâm vẫn lựa chọn chấp nhận, anh ta thật sự rất yêu vợ của mình, chỉ tiếc rằng số trời lại không có ý định cho bọn họ được yên thân.

Cô bạn thân kia đã quay lại, người vợ cuối cùng không giấu được cảm xúc thật trong lòng mình nữa nên đã quyết định nối lại tình xưa, chuyện càng thêm tệ hại khi Duy Tâm người đã giúp đỡ Thành Lâm khi mới đầu lập nghiệp phát hiện.

Vì vấn đề công việc làm ăn của Duy Tâm dạo gần đây rất sa sút thế là đối phương đã lấy việc này ra uy hiếp người vợ, Duy Tâm đã bắt ép người vợ kí vào mấy cái khoản nợ mà bản thân cô ấy không hề vay mượn.

Tâm lý áp lực vì hổ thẹn với chồng, cộng thêm việc phải trả một khoản nợ khổng lồ, đồng thời cô ấy còn phải luôn đề phòng đến việc Duy Tâm sẽ lật lọng, lâu ngày người vợ bị trầm cảm rồi quyết định đi đến việc tự sát đây chính là chân tướng mà Trần Phán phỏng đoán ra được.

Có điều hắn cảm thấy phỏng đoán của mình có cái gì đó còn thiếu, còn có điểm nào đó vẫn không được hợp lý.

Trần Phán nghĩ nghĩ một chút rồi lại lên tiếng hỏi: "Anh đã biết vợ mình bị cưỡng hiếp là từ khi nào?"

Người vợ rất xinh đẹp, Duy Tâm lại là đàn ông đang ở trong độ tuổi phong độ nhất, quan trọng hơn đối phương đã nắm được nhược điểm của người ta, thế nên mấy câu chuyện bi kịch dạng cẩu huyết rất có thể đã diễn ra.

"Cái này mà thầy cũng biết sao, tôi chỉ mới biết được từ hai ngày trước, khi đó tôi đã phát hiện ra một tờ hóa đơn thanh toán tiền khách sạn trong túi áo khoác của em ấy_"

Để ôn lại kỉ niệm của hai vợ chồng trong căn nhà này, Thành Lâm thường luôn nâng niu lại các kỷ vật xưa của hai người, cái đồng hồ đeo taycũng chính là do anh ta chính tay anh ta lên dây cốt.

Khi đó Thành Lâm đang sắp xếp lại áo quần của người vợ thì phát hiện ra một tờ hóa đơn thanh toán tiền khách sạn trong một cái túi áo khoác, ban đầu Thành Lâm nghĩ vợ mình và người bạn thân kia đi vào khách sạn cùng nhau nên đã không để ý lắm, thế nhưng đâu đó trong lòng anh ta vẫn cảm thấy có chuyện gì đó rất đáng ngờ.

Mang theo lòng nghi ngờ Thành Lâm tới khách sạn ghi trên tờ hóa đơn để điều tra, cuối cùng kết quả lại làm cho Thành Lâm quá đổi ngạc nhiên, người đi cùng với vợ của anh ta vào trong khách sạn không phải là cô bạn thân mà người đó lại là Duy Tâm.

Là nữ Thành Lâm còn có thể chấp nhận được, chứ nam thì không ,Thành Lâm khi đó đã rất sốc.

Thành Lâm hiểu vợ mình, anh ta biết cô ấy sẽ không phản bội mình vì một gã đàn ông, vì thế lý do duy nhất để vợ mình đi vào khách sạn với Duy Tâm chỉ có một mà thôi, đó chính là cô ấy bị ép buộc.

Duy Tâm, tên khốn đó không chỉ dùng bí mật để tống tiền vợ Thành Lâm mà hắn còn cưỡng bức cô ấy, bị làm nhục lại không thể nói với ai nên người vợ đã rất uất ức trong lòng, cuối cùng đi tới quyết định tự sát.

"Thầy có hiểu được cảm nhận của tôi khi biết được chuyện này hay không?" Thành Lâm có chút mất kiềm chế mà lớn giọng hỏi.

"Tôi không hiểu!"Trần Phán không hề ngần ngại đáp lại.

Hắn đây làm sao mà hiểu được, hắn bây giờ vẫn còn là một người độc thân.