Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 3: Căn Biệt Thự Bị Ám




Tạm biệt đó chỉ là một cách để biểu đạt nên bạn không cần phải quá sợ hãi, nếu như dãi ngân hà rực rỡ có thể rơi xuống thì bạn cần gì phải đợi đến pháo hoa đầy trời.

Tình yêu chúng ta luôn rãi rác khắp trên mặt đất nhưng nó đã bị thời gian đồng hóa, mọi người luôn quen thuộc với các tiết mục khi nóng, khi lạnh của những kẻ sến sẩm.

Ẩn sau những lớp mặt nạ bạn luôn giả câm, giả điếc, cố gắng giữ lấy một biểu cảm tự nhiên, giả vờ giống như bạn rất là tao nhã, thế nhưng tất cả chúng chỉ là hư ảo rồi có ngày bạn cũng sẽ không mang theo được tất cả chúng đi.

Nếu lúc nào đó bạn cảm thấy sợ hãi thì hãy cố giữ lấy bình tĩnh, vì tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mộng của những đám mây trôi dạt.

Ở phía bên trong mộng mơ chính là sự si mê, nó giống như lâu đài cát trên biển hay hoa trong gương.

Rốt cuộc là ai yêu, ai ghét, ai hờn, ai giận, cuối cùng rồi cũng sẽ nứt vỡ, sụp đổ.

Tất cả là hư ảo, vậy tại sao mọi người lại phải phơi mình dưới ánh nắng ban trưa để rồi bị tan chảy chứ, dẫu bạn có gắng thế nào biển vắng không người rồi cũng sẽ nuốt trọn lấy bạn.

Sự thịnh vượng và hào nhoáng trong giấc mộng, nó trông giống như một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện khắc họa thành năm tháng trong đôi mắt của mọi người.

Bên ngoài mộng hóa của những đám mây là hoa trong gương hay là sự sụp đổ? Tất cả hư ảo rồi sẽ trôi dạt về đâu? Đâu sẽ là điểm cuối cùng của tất cả ý niệm?

Không ai trả lời được tất cả câu hỏi trên.

Vậy ảo ảnh giống như một câu chuyện cổ tích kia sẽ thật sự tốt đẹp? Nếu không tốt đẹp thì sao?

Nếu vậy bạn hãy để nó tốt đẹp theo cách riêng của bạn, trước khi câu chuyện khép lại hãy cho nó một kết cục mà bạn mong muốn.

Đừng để khi mộng ảo tan vỡ, luyến tiếc níu kéo không cho bạn rời đi, đến khi đó bạn mới biết rằng bản thân là một chuỗi sai lầm.

Cánh cổng luôn mở ra nó chưa từng đóng lại, chỉ là bạn có muốn đi qua nó hay không mà thôi.

...

Ánh trăng mờ ảo, trong một căn biệt thự hoang tàn, từng làn gió lạnh giá thổi qua.

Trần Phán từng bước đi tới cửa chính của căn biệt trước mặt, hôm nay là ngày hắn đi săn, mục tiêu đã được chọn lọc kỹ càng nhưng là hắn đi săn mồi hay hắn chính là con mồi, hắn không biết rõ nữa, trong một trận chiến chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Hồi hộp trong lòng thế nhưng bên ngoài hắn vẫn bày ra một mặt lạnh lùng, trấn tĩnh, nhất là có Khả Như bên cạnh hắn cần phải trấn tĩnh.

"Chủ nhân ơi, nơi này ghê rợn quá, hay chúng ta về nhà đi." Trong giây phút hồi hộp, căng thẳng, Khả Như bay lượn vờn quanh hắn lên tiếng phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng.

"Ngươi còn biết sợ, thứ bên trong sợ ngươi thì có." Trần Phán mạnh miệng nói.

Hắn mạnh miệng thế thôi, chứ hắn biết lần này sẽ không thoát khỏi một cuộc khổ chiến.

Căn biệt trước mặt đã từng xảy ra một vụ đại thảm án, cả gia đình từng sống trong căn biệt thự đều đã bị sát hại một cách rất nhẫn tâm mà hung thủ là ai thì đến tận bây giờ cũng tra không ra được.

Sau đó nơi đây liên tiếp xảy ra các câu chuyện biến mất rất là li kì, các đời chủ nơi đây thì không vì lý do này thì cũng sẽ có lý do khác trong vòng một tháng chết tức, chết tưởi.

Theo những thông tin Trần Phán nắm được cùng khả năng quan sát và kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, hắn có thể khẳng định trong căn biệt thự có thực thể huyền bí loại dạng màu đỏ.

Không phải dạng đỏ thường, đây là dạng đỏ cực kì nguy hiểm, phiền phức hơn có thể không chỉ có một con, nếu đem ra so sánh lần này độ nguy hiểm không thua kém gì so với lần đại chiến trước hắn đấu với Khả Như.

Mở cánh cửa chính ra, Trần Phán thở lấy hơi dài rồi từ từ bước chân vào căn biệt thự, nắm chặt con dao găm sắc bén ở trong tay, hắn dần tiến sâu hơn.

Bên trong căn biệt thự rộng lớn có ba tầng, tầng trệt trông khá yên ả không có cái gì hiện ra, nhưng cũng vì chẳng có cái gì nên Trần Phán mới càng thêm phần ngưng trọng.

Ở đâu cũng sẽ có thực thể huyền bí, đặc biệt là dạng màu trắng có mặt ở khắp mọi nơi.

Bình thường thực thể màu trắng sẽ lượn lờ ở mọi ngõ ngách, nơi nào đó nếu không có mặt chúng thì có thể xác định nơi đó vấn đề mà dạng không có lấy cái gì như nơi đây thì vấn đề lại càng lớn.

Từng bước đi cẩn thận, hắn bắt đầu lục lọi từng căn phòng ở tầng trệt, phòng khách, phòng bếp, nhà ăn mọi thứ đều vắng lặng.

Không tiếp tục tốn thời gian, hắn đi nhanh chân tới bên cầu thang tiến lên tầng hai.

'Quả nhiên là ở trên đây.'

Mới lên tới tầng thứ hai Trần Phán liền nhìn thấy một bóng người lướt nhanh qua.

Bóng người lướt nhanh làm hắn không nhìn thấy rõ được hình dạng nhưng điểm sáng kia ánh lên màu đỏ nhạt từ bóng người phát ra là không thể sai được.

'Là một thực thể màu đỏ.'

Trần Phán nhanh đuổi theo, nhưng thực thể đã bay xuyên vào một căn phòng.

Trần Phán đuổi tới mở cửa căn phòng ra, tiếc thay ở bên trong không thấy được thực thể kia nữa, rất rõ ràng thực thể đã thành công trốn đi chỗ khác.

Tức giận vì đã để sổng mất đối phương, hắn quay đầu nhìn về phía sau mà quát lớn: "Tại sao không bắt lấy nó lại."

Trần Phán mang theo Khả Như đi theo là muốn để cho cô ấy khống chế đối tượng còn hắn sẽ tiến lên diệt trừ, nhưng từ khi vào đây Khả Như một mực trốn sau lưng không rời hắn nửa bước thì bảo sao hắn không tức giận cho được.

"Đáng, đáng sợ lắm!" Khả Như run lên từng đợt, ngôn từ từng chữ không tự chủ mà lặp lại.

Trần Phán thấy cảnh này chỉ có thể biết thở dài, hắn bây giờ mới nhận ra, mình mang theo Khả Như vào đây là một quyết định cực kì sai lầm.

Thế giới của thực thể huyền bí luôn rất là khắc nghiệt, săn giết lẫn nhau, kẻ mạnh có tính đàn áp rất lớn với những kẻ yếu.

Thực thể màu đỏ luôn có tính áo đảo rất lớn đối với hai loại màu còn lại, chỉ là Khả Như có chút khác biệt, cô nàng vốn từng đã rất mạnh chính vì thế Khả Như không có chút nào sợ hãi nào đối với các thực thể màu đỏ, thậm chí cô ấy còn có tính áp đảo ngược lại.

Cái thực thể màu đỏ mà hắn mới thấy kia không phải là thực thể mạnh nhất trong căn biệt thự, cũng không phải là thực thể đã làm cho Khả Như sợ hãi.

Đó chỉ là một thực thể thuộc hạ mà thôi, thực thể chân chính cần tiêu trừ vẫn còn chưa lộ diện, hắn khẳng định thực thể đó không phải là dạng tầm thường.

Với thực lực như trước kia thì Khả Như vốn sẽ không sợ thực thể cực mạnh này, khổ một nỗi cô nàng bây giờ đã không còn như trước.

Trần Phán đứng đó bắt đầu trầm ngâm suy tư, hắn cảm thấy giải quyết đối phương vào lúc này thì thật là lắm khó nhằng.

Nếu chiến đấu một mình với kẻ địch trong này hắn thấy phần thắng của bản thân sẽ không cao, huống hồ bên đó còn có thuộc hạ đi theo, bên này hắn có mình Khả Như không đáng tin cậy.

"Về trước, chuẩn bị kỹ càng thêm rồi lại đến."

'Coi như là đi thám thính đi.'

Dù gì thực thể vẫn còn ở đây, không chạy đi đâu được mà sợ, chuẩn bị thêm chút nữa rồi đánh sẽ ổn thỏa hơn.

"Chủ nhân nói đúng đó." Khả Như vui mừng khi được cho về, cô thật sự bị khí thế ở đây dọa sợ.

Trần Phán muốn rời đi, hắn mang theo Khả Như đi dọc theo khu hành lang, chỉ là hắn đi mãi mà sao cái cầu thang dẫn lối đi xuống dưới lại không thấy ở đâu cả.

"Ngươi hãy thử bay xuyên xuống dưới xem sao." Đi được một lúc, Trần Phán dừng lại rồi lên tiếng yêu cầu.

Khả Như theo lệnh muốn bay xuyên xuống tầng trệt, thế nhưng cố mãi cô ấy cũng chẳng làm được.

"Không được rồi chủ nhân ơi, có vẻ như nơi đây đã bị phong tỏa."

"Ừ!"

Trần Phán gật đầu, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, hắn không muốn chiến đấu, chỉ là đối phương ép hắn thì hắn cũng chẳng ngại ngần gì mà không dám đánh lên.

Dùng lấy con dao găm rạch vào lòng bàn tay của mình một đường thật dài, máu theo vết rách chảy ra xối xả.

Trần Phán ném con dao găm sang một bên, đồng thời năm ngón tay hắn chầm chạp bắt đầu co lại.

Máu chảy ra theo từng kẻ tay, những giọt máu cô đặc không theo trọng lực rơi xuống dưới mà chúng lại kết dính với nhau, sau một lúc một con dao dài bằng máu đã được hình thành.

Nắm chặt con dao máu trong tay, Trần Phán tự tin muôn phần.

Lúc này, một cánh cửa căn phòng khác trên đầu dãy hành lang đột nhiên mở cửa.

Cánh cửa mở ra, tiếng u oán kéo dài bất tận vang lên.