Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 32: Cái bàn học trong nhà kho




Đối với ánh mắt chứa đầy sự thù địch của Tôn Diệp, Trần Phán cũng chẳng ngại ngần gì mà nhìn lại, đôi mắt rực lên ánh lửa lam sắc hắn đưa tay lên bắt lấy bàn tay đang giơ ra kia của đối phương.

Khí thế Trần Phán đỏ thẩm mạnh mẽ đối chối với khí thế đen ngầu không một tia màu sắc của Tôn Diệp, đen đỏ đối lập theo cái bắt tay của hai người họ mà thay đổi.

Màu đen uy nghiêm, mạnh mẽ bành trướng xâm chiếm lấy ngọn lửa, Trần Phán cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn đang muốn nuốt chửng, muốn đồng hóa hắn.

'Không ổn.'

Trần Phán không chút do dự cắn lấy đầu lưỡi cho máu chảy ra, máu tươi ngọt lịm hòa quyện trong miệng, lực lượng của Trần Phán nhờ đó tăng thêm đôi phần đối với sự xâm chiếm của hắc ám hắn bây giờ đã có thể đối kháng lại được thế nhưng hắn chỉ có thể chống cự chứ không thể phản công, đối phương lực lượng quá áp đảo một thân lực lượng của hắn chỉ có thể co lại phòng thủ.

May sao đối phương không thật muốn đánh lên mà chỉ muốn thăm dò, sau một lúc Tôn Diệp buông tay Trần Phán lùi nhanh về sau một bước, ánh mắt đề phòng hắn nhìn chằm vào người trước mặt.

'Đây là ai?'

Một câu hỏi lớn hiện lên trong đầu Trần Phán, nhiều năm hành nghề hắn chưa gặp được ai mạnh như vậy, không chỉ lực lượng mạnh mẽ mà cả khí thế đối phương tỏa ra nữa, nó rất gần gũi, rất thân thiết có điều đâu đó bên trong lại có sự bài xích và chán ghét.

'Thật kì lạ.'

Trần Phán không hiểu nguyên do tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy đối với khí thế của đối phương, thế nhưng hắn biết rõ kẻ gọi là Tôn Diệp này cực kì nguy hiểm, nên phải tránh xa.

"Tôi thấy trong người không được khỏe nên xin rời đi trước." Trần Phán nhìn về Minh Á nói lên lời cáo từ, không chút do dự hắn xoay người tức tốc muốn rời khỏi đây.

Cái gì mà ma nữ với không ma nữ, có kẻ mạnh như thế ở chỗ này tham gia vào thì có thể khẳng định vụ việc không đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn trước về làm chuẩn bị rồi quay lại sau cũng không muộn, với tình trạng của hắn hiện tại không tốt lắm khi tham dự vào vũng bùn nơi đây.

"Trần đại sư là không khỏe hay đang muốn chạy trốn?" Trần Phán đi vội được mấy bước bên kia Tôn Diệp đã lên tiếng khiêu khích.

Trần Phán nghe vậy khựa chân dừng lại đôi chút thế nhưng hắn vẫn quyết rời đi.

Thấy Trần Phán vẫn muốn đi, Tôn Diệp bèn ẩn ý lớn giọng: "Cô gái đi theo đại sư kia thật là xinh đẹp đó."

Trần Phán lần này dừng hẳn, hắn xoay người nhìn về đối phương, Trần Phán nghe thấy được trong câu nói của Tôn Diệp có mùi uy hiếp, là đem Khả Như ra uy hiếp.

Khả Như ngay khi cảm nhận được khí thế của Tôn Diệp đã chạy ra xa từ lâu nhưng kẻ trước mặt vẫn muốn lôi cô nàng vào cuộc chiến, đây thật là sỉ nhục khả năng của hắn, hay cảm thấy hắn không dám đánh lên.

Trần Phán không nhịn nữa, chơi tới bến hắn cũng chưa chắc gì đã thua, từng bước đi lại gần Trần Phán đi tới trước mặt của Tôn Diệp nhếch môi gằn giọng: "Nếu muốn thì có thể cho một cái hẹn, chứ không nên đem người vô tội vào đây đâu."

"Trần đại sư hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi chỉ muốn đại sư làm tròn bổn phận của một đại sư mà thôi."

"Vậy sao, nếu được như vậy thì tốt! "

"Hai người biết nhau từ trước sao?" Minh Á một bên lên tiếng chen ngang, ông cảm nhận được bầu không khí của hai người họ rất là căng thẳng, có điều dù có căng thẳng gì đi nữa thì cũng nên giải quyết chuyện của hắn trước có được hay không?

Minh Á có chút không vui, bên này Tôn Diệp đối với câu hỏi của ông ta liền lắc đầu phủ nhận: "Không quen!"

"Không quen!"Trần Phán cũng vội lên tiếng.

Minh Á nào có quan tâm đến họ có quen biết từ trước hay không, ông giờ đang lo cho chuyện bị ma ám hơn: "Vậy Trần đại sư và cảnh sát Diệp đây có thể vào bên trong để bàn chuyện được không?"

"Được!".

"Được!"

Trần Phán theo bước Minh Á đi vào bên trong, trên đường đi Minh Á lần nữa lên tiếng kể lại sự việc bản thân ông ta đã trải nghiệm cùng với những tin đồn ma quái cho hắn và Tôn Diệp nghe, lời kể không khác gì so với lúc gọi điện đã nói chỉ là lần này có nói thêm về thân phận của con ma nữ kia.

Theo như lời đồn thì con ma nữ kia tên là Nguyễn Thị Sương từng học lớp 12A1, vào hai năm trước Thị Sương không rõ nguyên nhân nhảy cầu tự vẫn, xác cô ấy đến nay vẫn chưa tìm thấy.

Tại sao lại có nhận định Thị Sương nhảy cầu?

Đó là vì trên cây cầu đó có gắn camera đồng thời còn có người đi bên đường xác nhận, theo camera ghi lại Sương và một người đàn ông lạ mặt cùng nhau nhảy xuống cầu, dù thi thể của hai người họ đến nay vẫn chưa tìm thấy được, thế nhưng bước đầu xác nhận hai người họ nhảy cầu tự vẫn vì tình, còn nguyên nhân vì tình như thế nào thì vẫn còn đang trong quá trình điều tra làm rõ.

Tóm lại, chẳng ai biết Thị Sương tại sao lại nghĩ quẩn hay người đàn ông lạ mặt kia là ai.

Chuyện về cái chết của Thị Sương đã trôi qua hai năm, mọi việc trong hai năm đó đều rất bình thường, có điều đến nay chuyện lại bị bới móc ra còn bị gán ghép lên một câu chuyện đầy ma quái.

Trần Phán nghe xong lời kể của Minh Á thì trầm ngâm phải mất một lúc sau hắn mới lên tiếng hỏi: "Tại sao lại biết con ma nữ đó là Sương?"

Làm sao biết chắc được Sương là ma nữ đó?

Chẳng lẽ lại là được con ma nữ đó lên tiếng giới thiệu tên tuổi hay sao, nghe thôi đã thấy thật vô lý.

"Không biết nữa, lời đồn đại cứ thế xuất hiện.".

"Ông không tra được ai là người phát tán tin đồn sao?" Chuyện ma cỏ có ở đây là không thể, ở trong cái trường này không có nổi một thực thể màu đỏ thì làm sao mà xuất hiện được nhiều chuyện ma quỷ như vậy, cho nên Trần Phán hắn nghi ngờ là do người làm, mà người phát tán tin đồn chính là nghi phạm đầu tiên hoặc có thể nói đó chính là hung thủ mà hắn có thể nghĩ ra.

"Không biết, tin đồn cứ đột nhiên lan rộng đến khi tôi biết cả trường đều đã biết rồi."

Trần Phán nghe Minh Á giải thích thì xệ mặt, ông là hiệu trưởng của một trường mà đến khi toàn trường đều biết thì ông mới biết được, đây cũng là quá vô trách nhiệm đi.

"Trước tiên dẫn đến mấy chỗ xảy ra sự kiện ma quỷ kia để xem xét." Tôn Diệp nãy giờ im lặng, giờ lại nêu ra yêu cầu dẫn đường.

"Được, hai người theo tôi qua lối này." Minh Á trước dẫn mọi người đi về phía nhà kho chứa dụng cụ thể dục.

Nhà kho lắc lư, tại trong nhà kho này đã có rất nhiều học sinh nghe được âm thanh của vật gì đó đung đưa, lắc lư qua lại.

Đi vào bên trong nhà kho Trần Phán đưa mắt quan sát khắp mọi ngỏ ngách sau đưa ra nhận định tất cả bình thường, nhà kho chứa đồ đạc dụng cụ thể dục không có gì đặc biệt mà thực thể trú ngụ ở đây chỉ có hai con màu trắng, không hề có độ nguy hiểm.

'Không đúng.'

Trần Phán thấy được cái gì đó bất hợp lý, ở sâu trong nhà kho không biết tại sao lại có một cái bàn học ở đó, Trần Phán đi lên trước nhìn kĩ về cái bàn kì lạ kia.

Một cái bàn học cũ được để ở đây đáng lẽ ra phải có bụi bặm bám lên mới đúng nhưng cái bàn trước mặt thì không, mặt bàn sạch sẽ, chân bàn sáng bóng, giống như vừa có người vừa mới lau chùi qua, đặc biệt nhất là trên mặt bàn còn có một chữ kí khá mờ nhạt được khắc lên, nhìn kỹ vào chữ ký trên bàn Trần Phán phát hiện ra đây là một chữ 'Sương'.

"Cái bàn này là sao đây thầy hiệu trưởng." Trần Phán chỉ tay về cái bàn mà hỏi.